Cực Phẩm Chiến Thần

Chương 55: Phi long phát uy





Hoàng Quan cười hừ hừ, nói tiếp: “Chỉ tiếc ngươi là Hoàng Phủ Phi Long mà không phải là Hoàng Phủ Phi, nếu hôm nay là Hoàng Phủ Phi ở chỗ này, ta không nói hai lời, thấy mặt đã đi, sau này gặp mặt tự động tránh xa trăm thước, đáng tiếc a.....”



Hoàng Quân lắc đầu, lời nói ra vẻ tiếc hận. Hoàng Phủ Phi Long sắc mặt trắng xanh, nắm tay nắm chặt, thịt béo trên mặt đều bị tức giận đến gân xanh nổi lên, cắn rắng nói:



“Hảo! Hảo! Hảo!”



Nói mấy chữ hảo, Hoàng Phủ Phi Long thân hình thân hình bạo khởi, cực nhanh xuất ra một cước, sau đó linh xảo dị thường thu lại, Hoàng Quân người né tránh không kịp, bính một tiếng, không cánh mà bay ra ngoài mười thước, rơi mạnh xuống đất một cái.



Hoàng Quân sắc mặt tái nhợt, ôm lấy ngực, ho khan kịch liệt, ánh mắt kinh hãi chậm rãi nhìn Hoàng Phủ Phi Long thu chân. Những người đi cùng Hoàng Quân tới cũng không nghĩ sẽ phát sinh biến có này.



Trong ấn tượng bọn họ, Hoàng Phủ Phi Long chính là một phế nhân, hơn nữa bọn họ chưa bao giờ thấy qua Hoàng Phủ Phi Long ra tay tại học viện, càng không nghĩ tới, hình thể mập mạp như thế của Hoàng Phủ Phi Long lại có thể có thân thủ như vậy, mặc dù không có chân khí, nhưng một cước vừa rồi, hoàn toàn cậy mạnh, đã đem Hoàng Quân đá bay đến mười thước, lực lượng này, đối với người thường cũng là quá khoa trương a!




Hoàng Phủ Phi Long cũng không vì mình đá bay Hoàng Quân mà có chút đắc ý, hắn sắc mặt âm trầm, nhìn mấy người còn lại, nói:



“Các ngươi cùng lên đi, ta muốn xem, cắt đứt mấy cái chân chó các ngươi, Lục Tử Khiêm có cái gì phản ứng!”



Bốn người cùng nhìn nhau, nổi giận gầm lên một tiếng, đồng thời hướng Hoàng Phủ Phi Long công kích. Thân là tay chân của Lục Tử Khiêm, vũ kỹ cũng xem như không tệ. Nhưng Hoàng Phủ Phi Long mặc dù thân thể linh hoạt, trong chiêu thức cũng hết sức xuất kỳ bất ý, bốn người nọ nhất thời cũng không làm gì được hắn, ngược lại trúng chiêu liên tiếp, cũng may có hộ thể chân khí, tuy không chịu đại thương, nhưng cũng không thể miễn dịch hoàn toàn. Nhưng bây giờ ở bên ngoài có rất nhiều người đang nhìn, ngẫm lại bọn họ cùng nhau động thủ, cư nhiên ngay cả người không có chút chân khí cũng không lại, mấy người này cũng hiểu không thể bỏ qua mặt mũi, công kích càng thêm điên cuồng, bất quá hiển nhiên không có hiệu quả.



Ta ở một bên nhìn nhưng trong lòng cũng không quá lạc quan, Hoàng Phủ Phi Long thân thủ linh hoạt, so với thế kỷ hai mươi một Hồng Kim Bảo mập mạp có thể còn hơn, quả thật là nằm ngoài ý liệu, nhưng hắn lại có một khuyết điểm rất lớn, chính là hắn quá mập. Mọi người đều biết, người mập vận động rất tiêu hao khí lực, bình thường đi vài bước đã thở ra, lúc này Hoàng Phủ Phi Long nhìn qua vẫn có thể né tránh công kích như trước, nhưng ta lại nhìn ra được, tốc độ cùng lực độ đánh ra đã giảm xuống, như vậy trở lại, thất bại chỉ là vấn đề thời gian.



Quả nhiên, không tới nửa phút, Hoàng Phủ Phi Long đã bắt đầu trúng chiêu, chuyện ngoài ý liệu lại phát sinh, mấy người nọ khi đánh vào Hoàng Phủ Phi Long lại giống như đánh vào cương thiết cứng rắn phát ra âm thanh bính bính, làm cho mọi người xem đều cả kinh.



Ngạc nhiên một lúc, ta đại khái liền hiểu được nguyên nhân trong đó, không nghĩ tới Hoàng Phủ Phi Long còn có chiêu nay. Án theo ta đoán, Hoàng Phủ Phi Long rất có thể học pháp môn cùng ngạnh khí công giống nhau, cho nên mới tạo thành hiệu quả như thế. Mà ngạnh khí công thì không cần chân khí, chủ yếu là vận dụng lực lượng hít thở, kích phát tiềm lực phát triển của tân thể, làm cho thân thể trở nên cứng rắn như cương thiết cũng không phải là không có khả năng.



Nhưng ngạnh khí công cũng rất khó luyện, luyện thành công cũng phải chịu rất nhiều thống khổ. Bởi vậy nhìn lại, thân không chân khí như Hoàng Phủ Phi Long, vì đề cao thực lực, cũng thật là chịu không ít khổ sở.



Cũng giống như trước, ngạnh khí công cũng không thể bảo trì lâu dài, Hoàng Phủ Phi Long lập tức phát khởi công kích mãnh liệt, hét lớn một tiếng, như phong như ma, nắm tay như cương thiết oanh kích lên một người trong đó. Người nọ kêu thảm một tiếng, chân khí không thể bảo vệ nổi thân thể, trong không trung phun một ngụm máu tươi, liền bay văng ra ngoài. Ba người cùng hắn thấy Hoàng Phủ Phi Long thần dũng như thế, liền có ý sợ hãi, thấy tình thế không ổn, lập tức thối lui ra ngoài, nhưng Hoàng Phủ Phi Long sao có thể để cho họ chạy thoát?



Dưới chân nhích nhẹ, tốc độ so với trước không chỉ gấp đôi! Hắn lăng không bay lên, tả hữu hai bên đá vào trên ngực mỗi người một cước, trong nháy mắt hai người nọ kêu thảm văng ra ngoài, lại trong không trung tung một cái lăng không trắc thích, chân như một cái cột nhà nện lên bụng người cuối cùng! Người nọ thân thể cong lại, con ngươi đỏ bừng, quần áo trên người bị lực lượng bạo phá, cả người giống như bạo đạn bay vụt ra ngoài, rơi xuống đất trượt dài một mảnh, dừng lại thì người đã hôn mê.



Hoàng Phủ Phi Long thân thể rơi xuống đất, hung ác nhìn qua chỗ bọn người Hoàng Quân đang dìu lẫn nhau. Hoàng quân đã không thế đánh được, mỗi người đều trọng thương, thấy Hoàng Phủ Phi Long nhìn qua, lập tức chạy xa ba thước, ngay cả một lời cũng không dám để lại.



Lúc này phụ cận vây quanh không dưới hai trăm người, thấy mấy người Hoàng Quân tay chân Lục Tử Khiêm chạy trốn, tất cả đều vỗ tay hoan hô. Hoàng Phủ Phi Long thở ra một hơi dài, không còn khí thế hung ác, cả người cũng trở nên lãnh đạm hơn, trên mặt mồ hôi không ngừng tuôn ra, thân thể mềm nhũn, muốn ngồi ngay trên mặt đất. Ta thân hình vừa động, bắt lấy cánh tay Hoàng Phủ Phi Long, nhìn hắn mỉm cười, truyền âm nói:




“Đứng vững không ngã, ngươi trở thành anh hùng cứu mỹ nhân a.”



Hoàng Phủ Phi Long khó khăn cười, nói: “Tiểu đệ ta cũng phải trả giá, bây giờ chính là ngay cả bước chân cũng không có khí lực a.”



“Phi Long đại ca, ngươi như thế nào rồi? Đừng làm ta sợ?”



Dương Lệ chạy tới nắm lấy ống tay áo của hắn, Hoàng Phủ Phi Long lập tức tinh thần rung lên, mới vừa rồi nói bước đi cũng không có sức toàn bộ thành thúi lắm, đẩy tay ta ra, phủi ngực nói:



“Không có việc gì! Ngươi xem ta có thể là người có chuyện sao? Tốt xấu gì ta cũng là người Hoàng Phủ gia, như thế nào có thể để lũ tạp ngư này gây khó dễ?”



Dương Lệ bị Hoàng Phủ Phi Long bề ngoài mê hoặc, liền yên tâm hơn, vừa cảm kích vừa sùng bái nói: “Phi Long đại ca, ngươi thật lợi hại a! Nếu không có ngươi, ta thật không biết nên làm cái gì mới tốt!”



Ánh mắt nàng nhìn Hoàng Phủ Phi Long bây giờ không giống trước kia.



“Ha ha ha ha!” Hoàng Phủ Phi Long đắc ý cười.



Ta lộn mắt trắng dã, mập mạp này là loại tình cảm tổng hợp, bất quá cũng thấy được, qua một chuyện này, Dương Lệ đối với hắn thật sự có hảo cảm.



“Hừ!”



Đột nhiên một tiếng hừ lạnh truyền đến, vốn còn đang hoan hô nghị luận người xung quanh thanh âm lập tức dừng lại, nhường ra một con đường, đều dùng ánh mắt kính sợ nhìn người nọ. Chỉ thấy một thân cao một thước tám, trên đầu để tóc dài, dùng một cây trâm cài tóc quấn phía sau, mặt như đao tước, anh tuấn bất phàm đang đi tới, chỉ là ánh mắt hắn rất lạnh lùng, khí chất cao ngạo, là loại ta không thích! (ách, không phải ta nói là thích người cùng giới đâu - lời nhân vật).




Hoàng Phủ Phi Long thấy người nọ, vốn vẻ mặt cao hứng đắc ý lập tức biến mất vô tung, nhìn người nọ, miệng há rộng, phun ra hai chữ:



“Đại ca.”



PS: Lời tác giả



Bình luận về việc có người trong phần ý kiến nói nhân vật chính có vấn đề về mặt tình cảm, đối với Thủy muội muội không công bằng.



Ta muốn nói là, sẽ không làm cho nhân vật chính biến thành một thánh nhân không tình cảm, hắn cùng Thủy muội muội chính là có một cơ hội, dù sao thế gian này cũng không có tình yêu mạc danh kỳ diệu cũng không có hận mạc danh kỳ diệu.



Nhân vật chính cho rằng yêu của Thủy muội muội rất mù quáng, hoặc là nói không tin Thủy muội muội thương yêu hắn, có lẽ đó lẫn trong đó là về quyền lợi, mà hắn xuất thân từ tầng thấp nhất nên hắn sinh lòng tự ti, đã tự nghĩ mình không xứng với Thủy muội muội, không muốn tại thế giới tương lai lưu lại đoạn tình cảm nào có thể nói đó là hắn tự mình lấy cớ.



Cái này ta vốn không định nói ra, sau này nhân vật chính sẽ tự lĩnh ngộ, nhưng độc giả bình luận dữ quá, không thể làm gì khác là đưa ra lời giải thích. Như vậy giải thích chỉ nói một lần, sau này không bàn nữa.



Ta sẽ không làm ra một quyển bi kịch, điểm ấy mọi người có thể yên tâm, cho nên mọi người cứ theo dõi tiết tấu câu chuyện là được.



30-08-2009, 12:18 PM



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.