Trợ lý của Tiêu luật
sư, Tiểu Chu huých vào người An Nhạc, tò mò hỏi “Vẫn luôn muốn hỏi cô,
cô với Cố luật sư làm sao lại cấu kết với nhau vậy, còn vào công ty thực tập, với người nghiêm nghị như hắn, chính sách áp dụng với cô quá buông lỏng.”
Chuyện này chính An Nhạc cũng không biết, cho nên cô cười khan nói “Cái này tôi cũng không rõ, chắc tại vì tôi là thực tập sinh.”
“Xùy……”
Lời nói của An Nhạc đưa tới ba tiếng khinh thường, hiển nhiên bọn họ không tin lời cô.
Nhưng là vì sao, An Nhạc thật sự không rõ!
Mấy ngày qua An Nhạc mắt thấy tai nghe, người giống Cố Tử Mặc coi như hiếm
thấy, tính hạn chế của hắn rất cao, làm bất cứ việc gì cũng nghiêm túc,
khi hắn tức giận không giống người khác la hét rống to mà là nói một câu đánh người ta vào địa ngục.
Cố Tử Mặc còn có một vấn đề nghiêm
trọng đó là cực kỳ thích sạch sẽ, tục truyền với phương diện phụ nữ vô
cùng giữ mình trong sạch, cũng không làm loạn.
Tóm lại, người như vậy theo như ấn tượng trước kia thì chính là lão cổ hũ buồn bực rồi loạn.
Nhưng An Nhạc chứng kiến hết lần này tới lần khác, hắn cũng không phải lão cổ hũ, hơn nữa còn rất giảo hoạt, cô lại nghĩ tới câu nói tối hôm qua, lắc lắc đầu, xoắn xuýt phát sợ.
Trở về chỗ ngồi, An Nhạc lật xem một số vụ kiện trước kia Cố Tử Mặc đã xử lý, điện thoại ngay vị trí cô vang lên, là Cố Tử Mặc gọi tới, trong chớp mắt nghe được thanh âm của hắn,
cô có chút khẩn trương.
Hiển nhiên, An Nhạc khẩn trương dư thừa
rồi, Cố Tử Mặc gọi tới là vì công việc, hiện tại hắn cần gấp một văn
kiện nên muốn cô vào phòng hắn dùng máy tính đem văn kiện lưu trong ổ
đĩa D gửi qua mail cho hắn.
“Đợi chút.” Sau khi An Nhạc cúp điện
thoại lập tức chạy đến phòng làm việc của Cố Tử Mặc, nhập mật mã hắn nói vào máy tính, rất nhanh, cô tìm thấy văn kiện trong ổ đĩa D rồi gửi đi, làm xong hết thảy, cô đang muốn tắt máy tính, phông nền trên màn hình
tự động thay đổi.
Phông nền vừa xuất hiện khiến cho động tác tắt máy của An Nhạc dừng lại.
Trên LCD xuất hiện một cái wallpaper trò chơi, bức ảnh này là ở cửa đá, cô
đứng trên đỉnh hắn đứng trong đám người đối mặt nhìn nhau, góc độ này là của ‘Công Tử Thế Vô Song’.
An Nhạc hoàn toàn mờ mịt, có thể lấy
được bức ảnh có góc độ như vậy, làm cho nó xuất hiện trên máy tính của
hắn, điều đó nói lên cái gì?
Chỉ có một đáp án, một đáp án rất rõ ràng!
Hắn chính là Công Tử, Công Tử là Cố Tử Mặc.
An Nhạc chống trán, bức hình như ảo ảnh xẹt qua trong đầu cô, Công Tử nói
trong trò chơi, Cố Tử Mặc nói trong thực tế, dần dần hợp lại một chỗ,
hợp thành hình bóng một người. Vì sao? Vì sao cô không nghĩ tới.
Công Tử chính là Cố Tử Mặc.
Vừa nghĩ như thế, rất nhiều chuyện An Nhạc không hiểu trong nháy mắt đều rõ ràng, Cố Tử Mặc tất nhiên biết cô là An Nhạc, bởi vì lúc trong trò chơi hắn đã biết tên cô rồi, mà từ lúc hai người gặp nhau tới nay hắn không
hề hỏi qua, cái này nói rõ hắn đã biết cô chính là ‘Tôi vì bạn mà đến’
trong trò chơi.
An Nhạc đột nhiên đập bàn, đầu óc vì bị lừa gạt mà vô cùng tức giận.
Tên khốn kiếp này lại trêu chọc cô như vậy, nhìn thấy cô bị lừa xoay vòng
vòng, rất vui vẻ đúng không? Hơn nữa tối hôm qua cô còn hét lớn như
vậy…..
An Nhạc cầm điện thoại di động muốn gọi cho tên khốn kia,
nhưng cuộc gọi còn chưa thông cô đã buông điện thoại xuống, trong đôi
mắt lóe lên ánh sáng trong suốt, không thể cho hắn tiện nghi như vậy,
bây giờ chắc hắn chưa biết cô đã thấy hết.
An Nhạc tắt máy tính, đằng đằng sát khi ra khỏi phòng làm việc.
Bên kia, Cố Tử Mặc cầm laptop chậm rãi cười, hiện tại có lẽ cô đã thấy thứ
mà hắn cố ý chuẩn bị cho cô, cuối cùng đều đã rõ ràng, không biết An
Nhạc sẽ có phản ứng gì đây? Với tính tình của cô chắc sẽ xù lông nhỉ!
Nhưng mà, tối hôm qua cô gián tiếp thổ lộ khiến hắn không có biện pháp tiếp tục chờ đợi.
Đến chiều lúc tan tầm Cố Tử Mặc cũng không trở lại công ty, cho nên An Nhạc có thể tự do bắt giao thông công cộng trở lại trường. Sau khi tắm rửa,
An Nhạc lập tức online, theo thường lệ lúc này Công Tử không lên trò
chơi, nhưng mà hắn không ở đây, bọn Không Say lại ở, cô theo chân bọn họ đi một phụ bản, ra ngoài rồi, lúc nói chuyện phiếm cô hỏi
[Đội ngũ] Tôi vì bạn mà đến: Không Say, các ngươi đều ở thành phố G hả?
[Đội ngũ] Duy mình ta tỉnh ~ Ngàn chén không say: Đúng vậy, sao thế?
[Đội ngũ] Tôi vì bạn mà đến: Không có gì, ta chỉ nghĩ nếu cùng ở thành phố G, có thời gian chúng ta tụ họp bang phái đi.
[Đội ngũ] Duy mình ta tỉnh ~ Ngàn chén không say: Ngươi nói thật?
[Đội ngũ] Tôi vì bạn mà đến: Đương nhiên là thật, nếu không thì ta hỏi làm gì!
[Đội ngũ] Vẽ vòng tròn nguyền rủa ngươi: Nếu là thật, chắc chắn có người vô cùng cao hứng.
[Đội ngũ] Tôi vì bạn mà đến: ……
[Hệ Thống] ‘Công Tử Thế Vô Song’ gia nhập đội ngũ.
[Đội ngũ] Duy mình ta tỉnh ~ Ngàn chén không say: Công Tử, biết chị dâu mới nói cái gì không? Cô ấy nói muốn tụ họp.
[Đội ngũ] Công Tử Thế Vô Song: Muốn gặp tôi?
[Đội ngũ] Tôi vì bạn mà đến: Không, em lừa bọn họ, nhàm chán tìm đề tài nói.
[Đội ngũ] Duy mình ta tỉnh ~ Ngàn chén không say: Quả nhiên lời nói của con gái không thể tin được.
[Đội ngũ] Công Tử Thế Vô Song: …………
[Đội ngũ] Tôi vì bạn mà đến: [mỉm cười] gần đây em đến một chỗ thực tập, ở
đó có cấp trên rất biến thái, hắn thích nhất là lừa gạt người khác, đúng rồi, tên cấp trên biến thái còn có một cái tên rất êm tai, gọi là Cố Tử Mặc.
[Đội ngũ] Vẽ vòng tròn nguyền rủa ngươi:………
[Đội ngũ] Duy mình ta tỉnh ~ Ngàn chén không say:………..
[Đội ngũ] Công Tử Thế Vô Song: Lão bà.
Sau đó bọn họ nói cái gì An Nhạc không biết, bởi vì cô logout rồi.
An Nhạc ngồi trước máy tính nhìn màn hình ngẩn người, hình nền của cô cũng là một vài hình ảnh đi phụ bản, cũng có một bức hình gần giống của Cố
Tử Mặc, điểm khác chính là bức hình của cô chụp từ góc độ ‘Tôi vì bạn mà đến’.
Thành thật mà nói, lúc vừa mới biết Công Tử là Cố Tử Mặc,
cô vô cùng tức giận, cho là hắn trêu chọc mình, nhưng trãi qua nửa ngày
tức giận đã giảm bớt, thay vào đó là một loại tâm tình khác.
Nếu như hắn chỉ trêu cô, hắn không cần nghĩ biện pháp đem cô an bài đến sở sự vụ.
Nếu như hắn chỉ trêu cô, hắn không cần mỗi ngày đi đường vòng đưa đón cô.
Cái mà hắn gọi là thuận đường, vào hôm nay sau khi hỏi đồng nghiệp mới biết là nói dối.
Cho nên, tất cả không phải chỉ vì trêu chọc cô, đây là kết quả An Nhạc bình tĩnh suy xét, như vậy đáp án chân chính là cái gì không cần nói cũng
biết, Cố Tử Mặc vì cô đi vào thực tế, làm chuyện cô không dám làm.