Cố Tử Mặc cũng phát
hiện có người đi theo phía sau, hắn cất điện thoại vào, dừng bước quay
lại nhìn cô, trong mắt hiểu rõ, thanh âm có chút lạnh nhạt “Có việc?”
An Nhạc đứng dưới ánh mắt bức người của hắn, bỗng nhiên có chút khó chịu,
mặc dù là cô đuối lý nhưng thái độ của hắn là ý gì đây, chuyện này có
thể toàn bộ đều trách cô sao? Ai kêu hắn lúc mới đầu không chịu nói rõ
ràng, nhưng nghĩ thì nghĩ, bên ngoài An Nhạc vẫn thành khẩn nói lời xin
lỗi.
“Chuyện vừa rồi là do tôi hiểu lầm, thật xin lỗi, còn nữa…cảm ơn.”
Cố Tử Mặc nhìn cô có chút quẫn bách, mặt ửng đỏ vô cùng xinh đẹp, cảm thấy cô gái này trước sau tương phản cũng thật lớn, giống như lúc nãy với
bây giờ là hai người hoàn toàn khác, vì vậy Cố Tử Mặc nhướng mày, có vài phần hài hước nói “Cô xác nhận tôi không có bệnh, cũng không cần báo
cảnh sát bắt tôi?”
An Nhạc ngẩn đầu, cười làm lành, nói “Không
có, không có, đều là….” Hai chữ hiểu lầm An Nhạc còn chưa nói ra khỏi
miệng, Hứa Ngọc cùng Điền Lỵ mấy người bọn họ từ tầng trên đi xuống nhìn thấy cô liền kêu lên “An Nhạc, đi thôi”
“Tới ngay.” An Nhạc quay đầu đáp một tiếng, ngược lại gật đầu mỉm cười nói với soái ca “Tóm lại
hôm nay cảm ơn anh.” Nói xong, An Nhạc chạy về hướng Hứa Ngọc, cô đi có
chút gấp, cho nên không có phát hiện khi Cố Tử Mặc nghe thấy cái tên An
Nhạc, có chút phản ứng.
Cố Tử Mặc nhìn chằm chằm bóng lưng của An Nhạc, chân mày nhíu lại vui vẻ, An Nhạc? Trùng tên trùng họ? Không
đúng, rất nhanh hắn liền lắc đầu phủ nhận, nhìn dáng vẻ hẳn là cùng một
người mới đúng! Cố Tử Mặc chưa từng nghĩ qua, hắn lại ở chỗ này, lấy
phương thức như vậy, gặp gỡ cô gái đó.
Giống như, hắn vừa rồi thấy một màn kia, không biết tại sao lại xen vào việc của người khác.
Bên này, An Nhạc vừa chạy đến, Điền Lỵ thật hưng phấn hỏi “Người vừa rồi là ai vậy? Mặc dù không thấy rõ nhưng có vẻ rất phong nhã!”
An Nhạc lấy túi xách ra cho các cô ấy nhìn, đem chuyện phát sinh vừa rồi nói
lại lần nữa, vừa kể xong, Điền Lỵ thích ảo tưởng kia liền nói “Nhạc Nhạc cậu có phúc mà không biết hưởng, cơ hội tốt như vậy cũng không nắm bắt, không lẽ cậu chưa bao giờ nghe câu: Tận dụng thời cơ, bây giờ hoặc
không bao giờ.”
An Nhạc xem thường “Mấy cái thể loại buồn nôn như thế này tớ không cần đâu, diễm phúc gì? Cơ hội gì? Tớ rất mê trai sao?
Hơn nữa tìm bạn trai mà soái như thế này tớ rất áp lực.”
Hứa Ngọc xấu xa cười một tiếng “Cỡ bao nhiêu?”
An Nhạc trừng mắt “Lớn như cậu ấy.”
Hà Thiến cố ý ho khan hai tiếng, nghiêm túc nói “Đang ở nơi công cộng, chú ý hình tượng.”
“Hình tượng? Cậu cũng có hình tượng sao?”
Bốn người cười cười nói nói đi ra khỏi tòa cao ốc. Ngồi trên giao thông
công cộng trở về, An Nhạc tựa vào ghế, nhìn chiếc túi bị rách một đường, bỗng nhiên sờ lên cằm nghĩ đến người con trai lúc trước, nói “Nhưng mà
thành thật mà nói người đó lớn lên đúng là rất đẹp trai, đáng tiếc các
cậu không nhìn thấy.”
Câu nói khoe khoang trắng trợn vừa ra khỏi miệng An Nhạc liền bị ba người kia khinh bỉ.
“Cậu còn dám nói mình không mê trai!” Điền Lỵ rất ưu thương, rất hối hận, vừa rồi sao lại không qua nhìn một chút chứ!
“Cậu ấy là hoa điên mới đúng!” Hứa Ngọc trả lời lại một câu, nhưng đối với
An Nhạc coi như hoàn toàn yên tâm, nhìn bộ dáng không tim không phổi của nha đầu này, xem ra lo lắng lúc trước của cô là dư thừa rồi, thất tình
nho nhỏ này thì có là cái gì!
“Đẹp trai cũng không phải là của cậu, có cái gì mà hâm mộ.” Hà Thiến chỉ ra điểm này hoàn toàn trúng tim đen của các cô.
An Nhạc cũng không để ý, híp mắt cười nói “So với không thấy được vẫn tốt
hơn, đúng không?” Nói xong, An Nhạc như ý nguyện nhìn thấy khuôn mặt
buồn bực của mấy cô nàng kia, nhưng cô rất biết điều lập tức chuyển đề
tài “Chờ chút, đi đâu ăn cơm tối?”