Có lẽ vì hiểu rõ, cũng có lẽ giữa hai người không còn cảm giác xa lạ, hoặc do tâm tình tốt, An Nhạc bắt đầu bướng bỉnh
[Phụ cận] Tôi Vì Bạn Mà Đến: Anh không hỏi em dẫn anh đi đâu sao? Lỡ như đem anh đi bán mất thì làm sao đây?
Cố Tử Mặc cũng thuận theo hỏi
[Phụ cận] Công Tử Thế Vô Song: Được rồi, cho phép tôi hỏi một câu, bây giờ đi đâu?
[Phụ cận] Tôi Vì Bạn Mà Đến: Thật ra thì……
An Nhạc cố ý đánh trước một nửa khơi dậy hứng thú của hắn rồi mới đánh tiếp nửa sau
[Phụ cận] Tôi Vì Bạn Mà Đến: ….em cũng không biết.
An Nhạc gửi đi hai câu này tự mình cũng nhịn không được mím môi kìm nén
cảm giác muốn cười. Cố Tử Mặc nghĩ nếu như bây giờ cô đang ở bên cạnh
hắn, hắn nhất định sẽ không nhịn được xoa tóc cô, nhưng đây là trò chơi
nên hắn chỉ có thể đánh ra một câu
[Phụ cận] Công Tử Thế Vô Song: Em cái cô bé này……
Cô bé, một cách gọi ẩn ẩn cưng chiều, An Nhạc không ghét, nhưng là đi xem phong cảnh gì đó lúc kết hôn cũng đã nhìn qua hết rồi!
[Phụ cận] Tôi Vì Bạn Mà Đến: Chúng ta đi làm nhiệm vụ phu thê, phải đi xoát
giá trị tình duyên mới được, nếu không sẽ không lấy được chiếc nhẫn tam
thế.
[Phụ cận] Công Tử Thế Vô Song: Ừ!
Vì vậy hai người bọn họ đi làm nhiệm vụ phu thê, lúc ra khỏi phụ bản cũng đã mười một giờ, Cố Tử Mặc nhìn thời gian, hỏi
[Phụ cận] Công Tử Thế Vô Song: Em đang ở đâu?
An Nhạc thành thật đáp
[Phụ cận] Tôi Vì Bạn Mà Đến: Tiệm Internet
[Phụ cận] Công Tử Thế Vô Song: Cần trở về rồi.
Mặc dù An Nhạc muốn nán lại lâu một chút nhưng cũng biết mình phải trở về,
hiện tại cô đã về nhà chứ không phải đang ở trong ký túc xá
[Phụ cận] Tôi Vì Bạn Mà Đến: Ừ
Hai người nói tạm biệt xong, An Nhạc rời khỏi tiệm net trở về nhà.
Khi An Nhạc nằm trên giường, hắn gửi tin nhắn đến.
[Ngủ chưa?]
An Nhạc lập tức cầm điện thoại trả lời
[Em nghĩ hẳn là chưa ngủ, nếu ngủ thì không có khả năng trả lời tin nhắn của anh.]
Cố Tử Mặc nhìn thấy tin nhắn, hiểu ý cười một tiếng rồi lại nhắn qua
[Đi ngủ sớm một chút, ngủ ngon!]
Nếu là bình thường, An Nhạc nhìn thấy tin nhắn như vậy khẳng định cũng sẽ
hồi âm chúc ngủ ngon , sau đó nằm trên giường tưởng tượng đủ thứ rồi
thiếp đi. Nhưng hôm nay cô lại không làm như vậy, có lẽ vì hôm nay là lễ tình nhân hoặc là vì thái độ mập mờ của hắn làm cho cô không hy vọng
mọi chuyện cứ tiếp tục như vậy. Tóm lại, hiện tại An Nhạc rất muốn gọi
điện thoại nói chuyện với hắn, cho dù chỉ nghe thanh âm của hắn một chút cũng đủ rồi.
Bởi vì cái ý nghĩ kích động này, An Nhạc bấm gọi vào số của hắn, cũng chẳng thèm quan tâm vấn đề mình có căng thẳng hay không.
Cố Tử Mặc nhìn số điện thoại hiện trên màn hình, mắt phượng xinh đẹp hơi
híp lại, hiếm khi do dự như vậy, cuộc điện thoại này hắn có nên nhận hay không đây?
An Nhạc ở bên kia, tâm tình theo từng tiếng “đô…đô”
vang dài như bị treo lơ lửng giữa trời, rốt cục hắn đang nghĩ cái gì?
Ngoại trừ bên trong trò chơi nói chút chuyện, cô hoàn toàn nhìn không
tới những thứ khác, chẳng lẽ học trưởng chỉ muốn cùng cô mập mờ trong
trò chơi? An Nhạc không nhịn được những suy nghĩ như vậy, đang lúc nội
tâm thấp thỏm bất an, bên kia nhận điện thoại.
An Nhạc đột nhiên
không biết nên nói gì, bên kia cũng không nói chuyện, nhưng là thanh âm
hô hấp xuyên qua điện thoại truyền tới cô. An Nhạc liền có thêm dũng
khí, cảm giác được người bên kia!
Bỗng nhiên trong điện thoại truyền đến tiếng cười dễ nghe, giống như có chút lo lắng, từng chút từng chút chạm vào tai cô….
An Nhạc cảm thấy khẩn trương, hoặc nên nói là bản thân ngượng ngùng, cứ như vậy cúp điện thoại rồi ôm chăn lăn lộn.
Aaaaaaa! Cô đang làm cái gì vậy? Cô là học sinh tiểu học sao? Tự nhiên lại tắt
điện thoại, đây không phải là điều bản thân mong đợi sao? Nếu để Đại
Ngọc Nhi biết, nhất định sẽ bị chê cười làm ra vẻ, bình thường xem GV,
nói mấy cái chủ đề H cô cũng chưa bao giờ ngượng ngùng.
Thành
thật mà nói, Cố Tử Mặc thấy An Nhạc cúp điện thoại liền thở phào nhẹ
nhõm, dù sao hắn cho rằng thời cơ vẫn chưa tới. Nhưng mà nghĩ thì nghĩ
vậy, Cố Tử Mặc cũng không dễ dàng bỏ qua cho cô, hắn gửi đi một tin nhắn
[Sao lại tắt máy? Thẹn thùng?]
An Nhạc thấy mấy lời này lại kích động muốn gọi qua, cô muốn gọi nhưng bi
kịch điện thoại hết pin, nhìn màn hình tối đen thật là hết chỗ nói, đang muốn đổi lại pin mới nghĩ đến cái kia cũng chưa sạc điện, đây gọi là bi kịch hay thần kỳ đây?
Ngày mai đi, ngày mai cũng không muộn!
Trước khi ngủ, An Nhạc đã nghĩ như vậy, nhưng đợi qua ngày thứ hai, dũng khí
của tối hôm qua đã không còn, giống như không tìm thấy lý do để gọi
điện. Cái này rất giống chuyện yêu đương, cần có thời cơ, nếu bỏ lỡ thì
sẽ không còn cảm giác đó nữa. Vì vậy con người cần kích động thì cứ kích động, không nên đợi đến lúc đánh mất mới hối hận.
An Nhạc lại nghĩ, hay đợi đến ngày mai đi!
Nhưng hết ngày mai rồi lại ngày mai, liên tiếp qua nhiều ngày, An Nhạc không
nhịn được nghĩ: Tại sao cô nhất định phải gọi điện cho hắn, hắn không
thể gọi cho cô à?
Vì vậy xoắn xuýt cho đến qua năm mới hai người
cũng không có thêm cuộc điện thoại nào, mà sau buổi tối hôm đó lên trò
chơi An Nhạc không tìm được thời gian login nữa, bởi vì chuẩn bị cho lễ
mừng năm mới nên rất bận rộn, hai người cũng chỉ duy trì liên lạc qua
một vài tin nhắn.
Rốt cục cũng qua hết mấy ngày lễ tết, An Nhạc
đứng ngồi không yên, tìm lấy một cái cớ về trường, mấy chị em trong ký
túc xá trừ Điền Lỵ đều đã tới. An Nhạc để đồ xuống cùng Đại Ngọc Nhi đi
ăn cơm, lúc ở trước cổng trường vô tình nhìn thấy người đã lâu không
gặp, Tiêu Thịnh.
An Nhạc thấy hắn, nhất thời ngây ngẩn cả người.
Tiêu Thịnh nhìn An Nhạc cũng hơi sửng sờ, hai người bốn mắt nhìn nhau, đều dừng bước.
Hứa Ngọc đứng bên cạnh thấy một màn này, hiểu ý cười cười buông tay An
Nhạc, biết điều định đi trước, An Nhạc thấy phản ứng của Hứa Ngọc lập
tức giữ tay cô ấy lại không cho đi.
Bởi vì khẩn trương… bởi vì
nhìn thấy mặt học trưởng….. nhưng lại không biết phải nói gì, rõ ràng
trong trò chơi quen thuộc như vậy, rõ ràng trong trò chơi đã kết hôn, rõ ràng đã nhắn tin qua lại, nhưng khi mặt đối mặt, cảm giác lại vô cùng
xa lạ.