Tiêu Thịnh nghe gọi
thế liền chợt nhớ tới một người, hắn từng nghe thấy An Nhạc gọi một cô
bạn của mình như vậy, cô gái đó hình như tên Hứa Ngọc, hắn không khỏi
nhíu chân mày, sao lại trùng hợp như vậy? Hai người bọn họ đã sớm vào
trò chơi, hơn nữa An Nhạc đã kết hôn rồi?
[Đội ngũ] Ta đến vui đùa một chút thôi: Ừ, sao vậy?
[Đội ngũ] Công Tử là vô song: Hứa Ngọc? Học đại học X?
[Đội ngũ] Ta đến vui đùa một chút thôi: *kinh ngạc* ngươi biết ta? Ngươi là ai vậy?
[Đội ngũ] Ta đến vui đùa một chút thôi: Học cùng trường phải không?
[Đội ngũ] Công Tử là vô song: Anh là Tiêu Thịnh, lần trước không phải đã nói anh ở Server này sao, gọi Công Tử là vô song.
“Cái gì? Tiêu Thịnh?” Hứa Ngọc thất thanh kêu lên, thoáng quay đầu nhìn về
phía An Nhạc hỏi “An Nhạc, cậu kết hôn với Công Tử Thế Vô Song kia không phải là Tiêu Thịnh sao? Chuyện gì đã xảy ra vậy?”
An Nhạc nhìn thấy câu nói kia trên màn hình đã sớm ngây người, cũng không trả lời vấn đề của Hứa Ngọc.
“Không, không phải đâu!” Hứa Ngọc thu hồi tầm mắt, đầu ngón tay bạch bạch gõ chữ.
[Đội ngũ] Ta đến vui đùa một chút thôi: đừng nói giỡn a!
[Đội ngũ] Công Tử là vô song: *lau mồ hôi* anh không có đùa, lúc trước chẳng phải còn gặp hai người ở cổng trường sao?
[Đội ngũ] Ta đến vui đùa một chút thôi:……
[Đội ngũ] Công Tử là vô song: Tụi em vào trò chơi lúc nào thế, nhìn bộ dạng chắc cũng chơi lâu rồi phải không, đều đã mãn cấp!
[Đội ngũ] Ta đến vui đùa một chút thôi: Ừ, cũng được một thời gian rồi.
Tiêu Thịnh đem tầm mắt dời đến nhân vật nữ có ID ‘Tôi vì bạn mà đến’ trên màn hình, chần chờ một chút rồi hỏi
[Đội ngũ] Công Tử là vô song: ‘Tôi vì bạn mà đến’ là An Nhạc phải không?
Câu hỏi này cuối cùng cũng khiến cho An Nhạc hoàn toàn hồi phục tinh thần, nhưng cô cũng không có trả lời mà lập tức logout.
Bạch quang chợt lóe, hai người kia nhìn thấy trên màn hình không còn bóng
dáng của An Nhạc, Hứa Ngọc cũng biết được chút chuyện nên có thể hiểu
tâm tình của An Nhạc lúc này, nhưng Tiêu Thịnh thì lại chẳng biết có
chuyện gì xảy ra.
Tình huống này Hứa Ngọc giải thích cũng không được mà không giải thích cũng không được, cô nhìn lực sĩ trên màn hình, thở dài
[Đội ngũ] Ta đến vui đùa một chút thôi: Cô ấy chắc đang bị đả kích.
[Đội ngũ] Công Tử là vô song: ???
[Đội ngũ] Ta đến vui đùa một chút thôi: Học trưởng, anh dùng đầu óc thông
minh của mình suy nghĩ một chút, em chỉ có thể nói như vậy, đi trước.
Hứa Ngọc đánh xong mấy lời này cũng logout, chỉ còn Tiêu Thịnh nhìn chằm chằm màn hình ngẩn người, muốn hắn suy nghĩ một chút?
Hứa Ngọc rời khỏi trò chơi, nghiên người nhìn về phía An Nhạc, chỉ thấy cô
ấy úp mặt xuống bàn, xem ra bị đả kích không ít! Hứa Ngọc đi tới nắm lấy vai An Nhạc nói “Hiểu lầm thôi mà, cũng không phải chuyện gì quá lớn,
giải thích rõ là được, không cần phải lo lắng.”
An Nhạc cũng nghĩ như vậy, đúng thật hiểu lầm cũng không phải chuyện lớn, nhưng mà cô
thật sự bị đả kích, cô vậy mà lại đi nhận nhầm người, ‘Công Tử là vô
song’ mới là học trưởng, còn ‘Công Tử Thế Vô Song’ chỉ là người xa lạ?
An Nhạc ngẩng đầu lên, cố gắng nặn ra một nụ cười “Tớ không sao, chỉ là
đầu óc tạm thời có chút hỗn loạn, để cho tớ suy nghĩ một lát.”
Hứa Ngọc nhìn thấy bộ dạng của An Nhạc như vậy cũng không tiện nói thêm gì nữa.
An Nhạc suy nghĩ thật lâu, bản thân vì sai lầm ngu ngốc này mà xấu hổ vô
cùng, cô đi hỏi ID rồi tự mình lí giải, cũng không hỏi xem mấy chữ kia
viết như thế nào, phải biết rằng văn tự Trung Quốc bác đại tinh thâm a!
Kết quả chỉ vì sai một chữ mà lệch đi xa như vậy, uổng cho cô học khoa
văn học, thật là mất thể diện mất đến nhà bà ngoại luôn rồi. Hơn nữa cô
cũng đã từng hoài nghi, nhưng lại vì một câu ngu ngốc mà cho rằng hắn
thật sự là học trưởng, lúc này nhớ tới, cô từng gọi hắn là học trưởng,
hắn bảo cô không được gọi là học trưởng, gọi Công Tử, cái Bug rõ ràng
như vậy mà cô lại không chú ý tới, cô là kẻ ngu sao? Cô nhất định là kẻ
ngu rồi!
Còn có lúc kết hôn? Còn có số điện thoại? Còn có lúc lên YY?
An Nhạc càng nghĩ càng tức, chuyện này đúng là do cô sai trước, chẳng thể
trách bất cứ ai, nhưng hắn rõ ràng biết cô nhầm, tại sao lại không nói
cho cô biết? Còn ngầm tra xét tư liệu của cô, để cô tiếp tục nhầm lẫn.
An Nhạc mỗi lần kích động đều sẽ làm một ít chuyện não tàn, cô lấy di động ra muốn gọi điện thoại mắng chửi hắn, nhưng khi điện thoại hiện lên
phím số, lý trí rốt cục cũng quay trở về, vì vậy An Nhạc nhìn số điện
thoại, cuối cùng cũng không có gọi đi.
Bình tĩnh, bình tĩnh, cô nhất định phải bình tĩnh suy nghĩ xem làm thế nào mới là tốt nhất……
Cả một đêm An Nhạc đều tắt di động, sau đó cũng không có lên trò chơi, một mình chạy tới QQ đánh địa chủ, 11 giờ đêm nằm trên giường, rõ ràng
trong đầu tự nói không suy nghĩ, nhưng lại không khỏi nhớ đến mấy cái
tin nhắn đêm nào cũng gửi tới.
Tối nay, hắn có gửi nữa hay không?
Trước lúc ngủ cùng hắn nói câu “ngủ ngon” , đây dường như đã thành một thói quen!
Hiện tại, sự thật tàn khốc nói cho An Nhạc biết, người cùng cô mỗi đêm liên
lạc chỉ là một người xa lạ, học trưởng trong tưởng tượng của cô không hề tồn tại, mọi hình ảnh liên quan đến “học trưởng”, tất cả mọi thứ đều là do cô vọng tưởng, cái này làm sao mà có thể chấp nhận được đây?
Aaaaaaaaaaaa! Cô sắp điên rồi……
Kết quả là đêm nay An Nhạc mất
ngủ, lăn qua lộn lại đến gần sáng mới chợp mắt được một lúc, buổi sáng
rời giường vác theo đôi mắt gấu mèo (O.O), còn bị chị em trong phòng
cười nhạo một hồi nói cô nhất định là mộng xuân, chẳng những mộng xuân
mà còn là buông thả quá độ.
An Nhạc cũng muốn nghĩ tất cả chỉ là
giấc mơ, rất đáng tiếc hết lần này đến lần khác đều không phải mơ mộng!
Sự thật chính là An Nhạc cô đi quyến rũ nhầm người, còn cùng người ta
kết hôn trong trò chơi, quan hệ cũng mập mờ không rõ, chỉ thiếu không có tiến vào thực tế.
Oh, ông trời muốn đùa giỡn cô sao? An Nhạc im lặng nhìn trời, mặt đầy hắc tuyến…….