Không khí nhất thời căng thẳng, Cố Tử Mặc không trả lời mà chỉ nhìn chằm chằm cô.
‘Vẽ vòng tròn nguyền rủa ngươi’ đứng ra giảng hòa
[Phụ cận] Vẽ vòng tròn nguyền rủa ngươi: Được rồi, cũng không phải việc gì lớn, nói đùa thôi mà!
[Phụ cận] Khinh bỉ người khác: Bạch Tuyết MM, vừa rồi ta chỉ thuận miệng nói, đùa thôi, đùa thôi.
‘Duy mình ta tỉnh ~ Ngàn chén không say’ cảm thấy vô cùng hứng thú với lời
nói của An Nhạc, hắn chạy tới trước mặt nhân vật của cô, chớp mắt vài
cái
[Phụ cận] Duy mình ta tỉnh ~ Ngàn chén không say: Nữ Vương,
em không cần để ý tên đầu gỗ này, hắn vừa mới thất tình nên có chút nóng tính, thông cảm!
Thất tình? Thì ra hắn có bạn gái rồi!
An Nhạc tự nhiên thấy khó chịu, cô nhìn trên người hắn vẫn còn mặc đồ
cưới, hừ một tiếng, lạnh nhạt nói “Thất tình là dậy không nổi sao?”
Dĩ nhiên lời này là An Nhạc nói bên ngoài, trong trò chơi cô hướng về phía Không Say nói
[Phụ cận] Tụ Bạch Tuyết – Nữ Vương: Không sao, tôi là người rộng rãi, trừ
những tên lừa gạt, nếu không quá mức thì vẫn có thể chịu được, mấy người cứ từ từ chơi, tôi đi làm nhiệm vụ.”
An Nhạc thao tác nhân vật chạy đi đánh quái, Không Say cưỡi Thần Lộc đi theo.
[Phụ cận] Duy mình ta tỉnh ~ Ngàn chén không say: Nữ Vương, có muốn tìm sư phụ không?
[Phụ cận] Duy mình ta tỉnh ~ Ngàn chén không say: Em thấy anh thế nào?
Không Say vừa nói vừa tạo tư thế vô cùng đẹp trai.
An Nhạc lạnh run, cô biết hắn lại bắt đầu tái phát bệnh cũ, nhìn thấy mấy
em gái không đùa giỡn thì không chịu nổi, đáng tiếc cô không phải loli
chân chính nên sẽ không bị mắc lừa, cô không bao giờ tin vào mấy lời
ngon tiếng ngọt hư vô trong trò chơi..
[Phụ cận] Tụ Bạch Tuyết – Nữ Vương: Tôi là nhân yêu cũng không sao hả?
[Phụ cận] Duy mình ta tỉnh ~ Ngàn chén không say: Nhân yêu? Không thể nào? Nữ Vương MM đừng lừa anh.
[Phụ cận] Tụ Bạch Tuyết – Nữ Vương: Có lừa gạt hay không làm sao biết được, cách màn hình làm sao anh biết tôi là nam hay nữ.
Đây là một câu nói vô cùng chân thành, người bên kia màn hình đang làm cái
gì căn bản không thể nào biết được, cho dù đối phương đang ngoáy mũi hay khảy móng chân cũng không thể nào nhìn thấy, thứ mà hai bên nhìn cũng
chỉ là nhân vật vẻ vang trong trò chơi mà thôi.
Vì thế nên người ta mới nói yêu qua mạng là sẽ gặp phải ánh sáng chết! Yêu qua mạng chân chính thành công có được bao nhiêu chứ?
[Phụ cận] Duy mình ta tỉnh ~ Ngàn chén không say: Được rồi, cho dù em là nhân yêu thì anh vẫn sẽ nhận em làm đồ đệ, thế nào?
[Phụ cận] Tụ Bạch Tuyết – Nữ Vương: Đáng tiếc tôi lại không có hứng thú.
[Phụ cận] Duy mình ta tỉnh ~ Ngàn chén không say: Chẳng lẽ muốn làm lão bà của anh?
[Phụ cận] Tụ Bạch Tuyết – Nữ Vương: A Di Đà Phật, tiểu thí chủ, mặc dù tự
luyến là một chuyện tốt, nhưng nếu quá tự luyến thì không được đâu.
‘Duy mình ta tỉnh ~ Ngàn chén không say’ đứng tại chỗ nở nụ cười, người này
cũng thật thú vị, rất giống với vị lão bà kia của Công Tử.
[Phụ
cận] Duy mình ta tỉnh ~ Ngàn chén không say: Thụ giáo, nhưng Nữ Vương MM thật sự không muốn làm đồ đệ của anh sao? Anh bình thường không thu đồ
đệ nhưng là một sư phụ tốt, đã đưa tới cửa rồi mà em cũng không muốn,
đây không phải một quyết định thông minh đâu!
[Phụ cận] Tụ Bạch
Tuyết – Nữ Vương: Một quyết định được xem là thông minh hay không, đầu
tiên phải xem mình có cần hay không, tôi cảm thấy mình quyết định như
vậy là rất tốt rồi.
[Phụ cận] Duy mình ta tỉnh ~ Ngàn chén không say: Xong, anh nói không lại em!
Hai người ở trên kênh phụ cận anh một câu em một câu nói chuyện, ba người còn lại trợn mắt há hốc mồm nhìn.
[Phụ cận] Vẽ vòng tròn nguyền rủa ngươi: Thật mất thể diện! Ai mau tới thu hắn về đi.
[Phụ cận] Khinh bỉ người khác: Đừng nóng vội, sớm muộn gì cũng có người tới thu phục hắn.
[Phụ cận] Duy mình ta tỉnh ~ Ngàn chén không say: *ngậm thuốc* không có cửa đâu!
[Phụ cận] Khinh bỉ người khác: Không nói nữa, ta muốn logout, acc này các ngươi giúp ta thăng cấp nhé.
[Phụ cận] Duy mình ta tỉnh ~ Ngàn chén không say: Ngươi rất xinh đẹp?
[Phụ cận] Khinh bỉ người khác: Kháo, không phải mở acc ở đây thì ta cần thăng cấp lại một lần nữa sao?
[Phụ cận] Vẽ vòng tròn nguyền rủa ngươi:……
Lúc mấy người bọn họ nói chuyện phiếm, ‘Công Tử Thế Vô Song’ từ đầu đến
cuối đều không lên tiếng, bởi vì hắn đang nâng một tách cà phê quan sát
bóng dáng đánh quái kia, hắn cảm thấy giọng điệu nói chuyện của người
này có chút quen thuộc, là ảo giác sao?
An Nhạc đánh quái nên
không thể nào nói chuyện trên kênh phụ cận, bởi vì không nhìn thấy người nào đó nói chuyện, cô không khỏi liếc mắt nhìn cái người cưỡi lão hổ
không hề nhúc nhích kia, âm u nghĩ: không phải rơi xuống bồn cầu rồi
chứ!
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, An Nhạc lại nghĩ cô quản hắn làm cái khỉ gì chứ, dù sao cũng đâu liên quan đến cô.
Đúng lúc này, nhiệm vụ của An Nhạc hoàn thành, cô dùng truyền tống phù, nháy mắt từ ngoại thành trở lại thôn, giao nhiệm vụ thôi.
Cố Tử Mặc
nhìn trên màn hình bạch quang chợt lóe, bóng dáng đó biến mất không thấy đâu nữa, con ngươi híp lại nhìn chằm chằm màn hình một lúc lâu, bỗng
nhiên hắn đổi sang một giao diện khác, vẫn là trò chơi này nhưng cảnh đã thay đổi, nhân vật cũng đổi.
Trên màn hình là một nhân vật nữ
mặc hồng trang, trên đỉnh đầu là ID “Tôi vì bạn mà đến’, cô đứng trong
bang phái khiêu vũ, đây chính là nhân vật của An Nhạc, nhưng người login lại không phải bản thân cô, là Cố Tử Mặc mở hai tài khoản, treo acc của cô.
Cố Tử Mặc biết rõ ngày đó An Nhạc lên kênh thế giới nói như
vậy chứng tỏ đã biết hết rồi, cô biết hắn không phải học trưởng của cô,
hắn vẫn biết ngày này sớm muộn gì cũng sẽ đến, nhưng không nghĩ tới phản ứng của cô lại lớn như vậy.
Hai ngày nay An Nhạc không login,
cũng không trả lời tin nhắn của hắn, cô thích học trưởng đó tới như vậy
sao? Nếu thật sự thích thì vì sao lại không phân biệt được chứ? Cô bé
ngốc này!
An Nhạc ngồi trước máy vi tính đột nhiên hắt xì một
cái, cô vuốt vuốt mũi rủa thầm: ai đang ở sau lưng mắng mình vậy? Cô mặc dù nghĩ như vậy nhưng cũng không để ý lắm, lập tức xem như không có
chuyện gì xảy ra chạy đi làm nhiệm vụ của mình.
Lúc An Nhạc có thể rời khỏi Tân Thủ Thôn, Công Tử cưỡi lão hổ lại xuất hiện trước mặt cô, đồng thời kênh mật ngữ sáng lên.