[Mật ngữ] Tôi vì bạn mà đến: Không thể nào, trái tim của anh yếu ớt như vậy sao?
[Mật ngữ] Công Tử Thế Vô Song: Yên tâm, cả người tôi đều rất khỏe mạnh.
An Nhạc cảm thấy lời này có gì đó là lạ, cả người hắn khỏe mạnh thì liên
quan gì đến cô, bảo cô yên tâm cái gì chứ, cô tùy tiện trả lời.
[Mật ngữ] Tôi vì bạn mà đến: [ngoáy mũi] Ai biết được.
[Mật ngữ] Công Tử Thế Vô Song: Em có thể tự đến kiểm chứng.
[Mật ngữ] Tôi vì bạn mà đến: Anh càng ngày càng vô sỉ.
[Mật ngữ] Công Tử Thế Vô Song: Là em có suy nghĩ xấu xa.
[Mật ngữ] Tôi vì bạn mà đến: Biến, anh mới xấu xa.
Hai người lại tiếp tục đấu võ mồm, nhưng nhờ vậy An Nhạc đã hoàn toàn quên
mất chuyện không vui xảy ra mấy hôm trước, dường như đã trở lại khoảng
thời gian theo hắn với đám bạn bè vào phụ bản đánh Boss, giết người cướp của.
………..
Ngày hôm sau, An Nhạc ngồi trong lớp nghe bạn
học tám chuyện, nói có một cực phẩm soái ca đến trường dạy thay một buổi ở khoa Pháp Luật, nghe nói là do Trương giáo sư mời tới, hình như là
một vị luật sư nổi danh.
Cực phẩm soái ca?
Nhắc tới cực
phẩm soái ca, An Nhạc cau chân mày nhớ lại trong trường cũng có một vị
cực kỳ nổi danh – nam thần của trường, Lý Hoàn.
Nói đến vị nam
thần này, mới vào năm thứ nhất đại học mà đã thay bạn gái còn nhanh hơn
thay áo, trên căn bản là một tuần đổi một người. Đến khi mọi người nhận
định đây là một vị nam thần hoa tâm, hắn lại vào học kỳ cuối năm hai
tuyên bố trái tim đã bị một người trói lại, lúc đó hầu như chẳng ai tin
lời hắn nói, nhưng sau đó đúng là hắn không còn quen bạn gái lung tung
nữa.
Cho tới bây giờ, cô gái trong truyền thuyết trói chặt tim
nam thần chưa từng lộ mặt, vì vậy khiến cho mọi người không ngừng bàn
luận, có người nói Lý Hoàn nói dối, cũng có người nói thật ra Lý Hoàn
thích đàn ông……
Dù sao cũng có rất nhiều suy đoán, An Nhạc lại là một hủ nữ yêu cái đẹp, đương nhiên muốn tin rằng hắn thích đàn ông.
Lúc này An Nhạc lại nghe có cực phẩm soái ca đến trường, loại người trời
sinh có lòng hiếu kỳ, lại còn thích ngắm nhìn trai đẹp như cô, đương
nhiên là muốn đến xem một chút.
Chỉ là An Nhạc không nghĩ tới,
cực phẩm soái ca trong miệng mọi người không ngờ lại quen mắt đến như
vậy, cô nhìn người từ hành lang đi tới, khóe miệng khẽ động, đây không
phải soái ca cô vô tình gặp được lúc về quê sao?
Lần đầu gặp ở trung tâm thương mại, hắn cứu vớt cái ví tiền của cô.
Lần thứ hai gặp đúng vào ngày lễ tình nhân, hắn tặng cô một đóa hoa hồng.
Lần thứ hai gặp để lại cho An Nhạc ấn tượng khá sâu, không nói đến vẻ ngoài khiến người khác rất khó quên mất, là bởi vì lúc đó cô không chịu nhận
hoa, hắn nói cái gì mà chủ nhân không cần vậy ném vào thùng rác, cứ thế
khắc sâu vào tâm hồn cô.
Nhưng mà nói đến đóa hoa kia hình như cô vẫn còn cắm trong bình để ở nhà, có lẽ bây giờ cũng đã héo bị mẹ đem đi vứt rồi.
An Nhạc nghĩ tới, lại nhìn người cách cô càng ngày càng gần, không biết
mình có nên đi đến bắt chuyện hay không, dù sao chỉ mới gặp có hai lần,
có lẽ người ta đã sớm quên mất.
Lúc An Nhạc còn đang do dự, Cố Tử Mặc đã dừng trước mặt cô, An Nhạc hô hấp có chút khó khăn, hắn nhìn cô, khóe môi nâng lên một nụ cười thản nhiên, cất tiếng chào hỏi trước “Bạn học, chúng ta lại gặp mặt.”
“Ừ.” An Nhạc chống lại tầm nhìn của hắn, không biết nên nói gì, chỉ có thể mỉm cười.
Ánh mắt của Cố Tử Mặc lóe lên, nụ cười bên miệng càng sâu, hình như đang
suy nghĩ gì đó, nhẹ giọng hỏi “Không hẹn mà gặp, đây xem như lần thứ ba
rồi, phải không?”
An Nhạc thiếu chút nữa bị nụ cười văn nhã xinh
đẹp kia mê hoặc thành hoa si, nhưng mà cô chỉ hoa si trong lòng, vì vậy
cho dù nội tâm có đang tru lên, cô cũng không quên mất đây là hành lang, có rất nhiều người vây xem.
Cho nên ngoài mặt cô chỉ cẩn thận
gật đầu, nói “Phải không? Hình như là vậy, tôi cũng không rõ lắm, dù sao chuyện qua cũng lâu rồi.”
May mắn hắn cũng không có tiếp tục đề tài duyên phận vô tình gặp gỡ này nữa, Cố Tử Mặc lại hỏi “Em là sinh viên trường này?”
An Nhạc thầm nghĩ cái này không phải nói nhảm sao? Nếu cô không phải sinh
viên trong trường thì làm sao có thể ở đây la hét chứ? Nhưng ngoài mặt
vẫn không lộ vẻ gì, đáp “Ừ.”
Cố Tử Mặc gật đầu một cái, vươn tay về phía cô nói “Tôi tên Cố Tử Mặc.”
An Nhạc thấy hắn đưa tay, đại não trong nháy mắt dừng lại một chút, đây là chính thức tự giới thiệu? Cố Tử Mặc…. tên cũng thật nên thơ.
“Tôi tên An Nhạc.” Cô vừa nói vừa nắm lấy tay đối phương, nhiệt độ từ lòng
bàn tay hắn truyền tới, có chút nóng lên, cô nhanh chóng rút tay về.
Không khí trở nên lúng túng, An Nhạc hắng giọng ra vẻ như không có chuyện gì
xảy ra “Vậy cứ thế đi, không làm phiền, anh cứ tiếp tục.”
Cố Tử Mặc đáp ứng “Được, lần sau gặp.”
An Nhạc nghe thấy liền gật đầu, đương nhiên lập tức chuồn đi, nhưng cô mới đi được hai bước lại nghe thấy giọng nói của hắn từ phía sau truyền tới “Rất vui khi gặp em lần nữa, An Nhạc.”
Chân An Nhạc chợt dừng
lại, trái tim đập cuồng loạn, bởi vì cách hắn gọi tên cô không giống với người khác, về phần không giống ở chỗ nào An Nhạc không nói rõ được,
chính là âm điệu có chút thay đổi, làm cho người nghe cảm thấy thân mật.
An Nhạc quay đầu lại nhìn hắn một cái “Tôi cũng thấy rất vui.” Sau đó
nhanh chóng rời đi, đi tới cuối cầu thang thì bị mấy chị em trong phòng
vây lấy.
“Cậu biết hắn?” Vô cùng hăng hái hỏi rõ.
An Nhạc
thở ra một hơi, biết mình không khai thật là không được, cô kể sơ sơ về
chuyện gặp hắn, nhưng chuyện lễ tình nhân hắn tặng hoa cho mình, An Nhạc vô cùng tự nhiên bỏ qua.
Bọn họ vừa nghe Cố Tử Mặc chính là người gặp ở trung tâm thương mại đều trưng ra vẻ mặt ảo não.
“Thì ra là hắn, biết vậy lần trước chạy tới nhìn một chút.”
“Nói tới tớ cảm thấy cậu với hắn cũng rất có duyên, hay là bỏ học trưởng dời mục tiêu đi.”
“Đúng vậy, nghe nói vị này cũng không phải gối thêu hoa (1), tự mình mở một
sở sự vụ, trong giới rất có tên tuổi, phải biết rằng hiện tại trong giới tư pháp có rất nhiều thành phần xấu.”
“Vừa nhiều tiền vừa đẹp trai, loại hình vương tử phiên bản thật.”
An Nhạc cho dù không muốn hiểu, nhưng từ trong miệng các cô ấy cũng nghe
ra vài thứ, mấy cái loại bát quái này chỉ kém không đem tổ tông mười tám đời nhà người ta đào ra.
Được rồi, An Nhạc thừa nhận mấy chị em
của mình nói không sai, đây đúng là một người đàn ông thành đạt, nhưng
mấy người như vậy thường hay mắc bệnh ‘vương tử’, cô thật sự không dám
với cao.
Chú thích:
(1) Gối thêu hoa: Chỉ những người chỉ có hình dáng bên ngoài, không có học thức, tài năng