Cực Phẩm Cuồng Thiếu

Chương 113: Giãy dụa



Tiên Thiên nhập môn?

Cảm nhận được khí tức trên người Dương Thanh, sắc mặt Giang Niên không khỏi biến đổi.

Dương Thanh đã bước vào Tiên Thiên nhập môn, cường độ thân thể cùng các hạng cơ năng đều được tăng lên gấp bội, Ám Kính trong nội kình sẽ biến thành Cương Kính.

Như vậy, nói riêng về lực công kích, Dương Thanh đã tăng lên gấp 10 lần.

Mà quan trọng hơn chính là hắn có thể thông qua Cương Kính để phòng ngự, đối mặt với Diệp Phàm tương đương như có Bất Tử Chi Thân, dưới tình huống bình thường, Ám Kính không thể phá vỡ phòng ngự của Cương Kính.

Lực công kích tăng lên gấp 10 lần, lại có Bất Tử Chi Thân.

Điều này làm cho Dương Thanh đứng ở thế bất bại.

“Ha ha... Ha ha ha... Ha ha ha ha..."

Mắt thấy ngay thời khắc nguy cơ, bản thân mình đã đột phá Tiên Thiên nhập môn, Dương Thanh nhịn không được mà cười to:
- Thằng chóa, mày nói có phải tao nên cảm ơn mày không? Nếu không có mày, tao cũng không có khả năng đột phá Tiên Thiên nhập môn nhanh như vậy.

Tiên Thiên nhập môn cảnh?

Tư Đồ Thần và Phí Tứ nghe được Dương Thanh nói thế, sắc mặt liền cuồng biến.

- Cha, có phải anh Diệp Phàm gặp nguy hiểm không?

Tư Đồ Nhược Thủy tràn đầy khẩn trương hỏi.

3 người Tô Vũ Hinh, Tô Lưu Ly, Tô Cẩm Đế thấy vậy cũng đưa mắt nhìn sang Tư Đồ Thần.

- Ừh.

Sắc mặt Tư Đồ Thần ngưng trọng mà gật đầu, ở trong mắt hắn xem ra, Diệp Phàm muốn chiến thắng Dương Thanh đã bước vào Tiên Thiên nhập môn là một điều không thể.

Thấy Tư Đồ Thần gật đầu, săc mặt của 4 người Tô Vũ Hinh liền biến đổi, vẻ mặt tỏ ra lo lắng.

- Dương huynh, chém chết c m n đi.


Lâm Ngạo Phong liền gào to lên, mừng rỡ như điên.

- Giang chủ nhiệm, lập tức ngăn cản trận luận võ này lại.

Trong rừng trúc, Diệp Văn Hạo liền lấy bộ đàm gọi cho Giang Niên, giọng nói vô cùng ngưng trọng.

Ngay sau đó.

Khi Giang Niên tính toán ra mặt ngăn cản trận luận võ thì Diệp Phàm nhìn thẳng vào Dương Thanh, không chút sợ hãi nào, nói:
- Cho dù mày đột phá Tiên Thiên nhập môn cảnh thì tao cũng sẽ giết chết mày.

Hả?

Nghe Diệp Phàm nói thế, nhìn vẻ mặt không chút sợ hãi của Diệp Phàm, Giang Niên liền dừng bước.

Mặc dù lý trí nói cho hắn biết, lúc này Diệp Phàm sẽ không có cơ hội chiến thắng Dương Thanh, nhưng mà ở trong mắt hắn xem ra, thân là đồ đệ của Chử Huyền Cơ, Diệp Phàm phải còn tuyệt chiêu chưa sử dụng, nếu không hắn sẽ không bình tĩnh như thế.

Không riêng gì Giang Niên, ngay cả Diệp Văn Hạo cũng nghĩ như thế, vì vậy hắn cũng không thúc dục Giang Niên ngă cản trận luận võ này, mà là tính toán yên lặng theo dõi kỳ biến.

"Ha ha... Ha ha ha ha !"

Dương Thanh thì lại khác, hắn nghe Diệp Phàm nói thế liền cười lớn, ánh mắt nhìn Diệp Phàm như nhìn con sâu, con kiến:
- Thằng chóa, khẩu khí của mày thật lớn, Dương gia sẽ đứng yên tại đây để cho mày đánh.

Diệp Phàm bất vi sở động.

Hắn biết, bây giờ còn chưa phải lúc động thủ.

- Đến đây, mày không dám đánh Dương gia sao? Dương gia đứng yên tại đây, nếu mày không dám thì còn nói cái gì mà giết tao, thật sự là cười chết tao.
Dương Thanh tràn đầy hài hước.

Lâm Ngạo Phong thấy thế, hoàn toàn yên tâm, thúc giục nói:
- Dương huynh, đừng nhiều lời với hắn nữa, xé nát miệng hắn rồi đập chết con mja hắn đi.

- Xé nát miệng hắn thì tiện nghi cho hắn rồi.

Nghe Lâm Ngạo Phong nhắc nhở thế, vẻ mặt Dương Thanh trở nên dữ tợn, nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm:
- Tao chẳng những xé nát miệng mày mà còn đánh nát hàm răng mày, móc mắt mày xuống, sau đó mới từ từ giết mày.

“Bịch”

Nói xong, Dương Thanh liền bước lên, mặt đất dưới chân hắn liền nổ tung, đá cẩm thạch văng khắp nơi.

Đây là thực lực của Tiên Thiên nhập môn sao?

Thấy vậy, 2 người Tư Đồ Thần và Phí Tứ âm thầm kinh hãi.

Mắt thấy Dương Thanh đến gần mình, Diệp Phàm bắt đầu lùi ra sau, bảo trì khoảng cách với Dương Thanh.

- Mày cũng biết lùi bước à?

Dương Thanh thấy thế cười lạnh một tiếng, thân hình chợt lóe, nháy mắt đã đến trước người Diệp Phàm, tay phải vung lên, tát vào mặt Diệp Phàm.


“Vù”

Diệp Phàm không đợi Dương Thanh tới gần, ngay tại chỗ bắn ra, giống như một trận gió, nháy mắt đã ở 10m bên ngoài.

Hả?

Thấy vậy, trong lòng Giang Niên và Diệp Văn Hạo vừa động, đồng thời minh bạch tại sao Diệp Phàm lại k ông sợ hãi rồi.

Mặc dù Dương Thanh đã đột phát Tiên Thiên nhập môn, lực công kích tăng lên mấy lần nhưng mà bởi vì vừa mơi bước vào Tiên Thiên nhập môn, cho nên hắn chưa kịp Luyện thể, các cơ năng vẫn chưa được đề cao như vậy tốc độ của hắn cũng không khác lúc đầu là mấy.

Cho nên, Dương Thanh muốn công kích trúng Diệp Phàm, không khác là người ngốc nói mê rồi.

Một kích không trúng, Dương Thanh cũng minh bạch được nguyên do trong đó, đồng thời cũng vô cùng tức giận, hắn vốn cho rằng mình đột phá Tiên Thiên nhập môn, có thể giết Diệp Phàm như giết gà, hiện giờ xem ra cũng không đơn giản như vậy !

- Tao muốn xem mày có thể trốn tới khi nào?

Căm tức rất nhiều, Dương Thanh không hề dừng lại, thân hình lại chớp động, cấp tốc lướt về phía Diệp Phàm.

Diệp Phàm không nghĩ ngợi gì nhiều, lập tức trốn tránh.

“Vù…Vù…Vù”

Trong lúc nhất thời, tiếng xé gió vang lên, thân ảnh 2 người Diệp Phàm và Dương Thanh lần lượt thay đổi, chợt trái chợt phải, chợt trước chợt về sau, từ đầu tới cuối duy trì khoảng cách 10m.

- Mày là một thằng nhu nhược, trừ chạy trốn như chó nhà có tang ra, mày còn có thể làm gì?

Liên tục hơn 10 chiêu không đánh trúng Diệp Phàm, Dương Thanh cảm nhận sức lực trong Đan điền chỉ còn lại 1/3, cho nên cũng không công kích Diệp Phàm nữa, mà là rống to, cố gắng khích tướng Diệp Phàm.

Diệp Phàm vẫn bất vi sở động.

- Tao thật sự cảm thấy bi ai cho sư phụ của mày, nếu tao là sư phụ của mày, thấy mày trốn như chó nhà có tang như vậy, tap sẽ đập chết tên phế vật như mày.
Dương Thanh bắt đầu chửi mắng.

Nghe Dương Thanh nói thế, chân mày Diệp Phàm nhíu lại, bất quá cũng không chủ động tấn công mà cười lạnh:
- Tao thấy người bi ai chính là mày, thân là Tiên Thiên nhập môn, mà mày không động một sợi lông trym của Hậu Thiên Đại viên mãn, nếu truyền ra ngoài, chỉ sợ sẽ trở thành trò cười của giới võ học a?

- Mày…
Dương Thanh tức giận đến xanh mặt.

- Đương nhiên tao cũng nhìn ra được, da mặt của mày cũng dày như cái đường bê tông, bất quá sư phụ của mày thì khác, dù sao đi nữa thì hắn cũng là chưởng môn của Hồng Vũ môn, mày nói đi?
Diệp Phàm gậy ông đập lưng ông.

- Mày muốn chết.

Dương Thanh giận tím mặt, vọt nhanh về phía Diệp Phàm.

Nhưng mà.

Mặc dù tốc độ của Dương Thanh có tăng lên nhưng mà cũng không động vào được một cọng lông của Diệp Phàm.

- Thằng chóa, đậu mja, mày có ngon thì giao phóng chính diện với tao coi.

Liên tiếp đánh hút, Dương Thanh cảm nhận Cương Kính trong cơ thể không còn nhiều lắm, vì thế hắn dừng tay, tức giận đến nổi trận lôi đình.

“Bịch”

Không trả lời.

Chân phải Diệp Phàm phát lực.

“Rắc”

Tiếng vang giòn truyền ra, đá cẩm thạch dưới sàn nhà đã vỡ vụn, có vài mảnh đá bay lên không.

Diệp Phàm thuận tay cầm lấy mấy mảnh vỡ đá cẩm thạch rồi ném về phía Dương Thanh.

“Vù..Vù..”

Tuy rằng Dương Thanh đã đột phá Tiên Thiên nhập môn, có thể coi thường công kích bằng Ám Kính nhưng mà khi Ám Kính được truyền vào những mảnh nhỏ đá cẩm thạch kia thì hắn cũng không dám ngạnh kháng, rơi vào đường cùng, hắn đành phải né tránh, kết quả là bởi vì có quá nhiều mảnh vỡ, cho nên trên mặt hắn đã bị một vài mảnh vỡ cắt qua.

- A A A, tao muốn giết mày.

Dương Thanh bị chọc giận, hét lớn một tiếng rồi đánh về phía Diệp Phàm.

Lui.

Diệp Phàm liền lui lại, không giao phong chính diện với Dương Thanh.

Lúc này đây, Dương Thanh dường như quyết tâm muốn trảm sát Diệp Phàm, hoàn toàn lâm vào điên cuồng, công kích như nước, từng đợt từng đợt.

- Cha, để anh Diệp Phàm nhận thua đi.

Tư Đồ Thần thấy vậy liền tỏ ra lo lắng nói với Tư Đồ Thần.

- Đúng vậy, để hắn nhận thua đi.
Tô Lưu Ly cũng vội vàng phụ họa theo.

Tô Cẩm Đế không có hé răng, nhưng vẻ mặt tỏ ra biệt khuất.

- Anh ta không có cách nào nhận thua?
Không đợi Tư Đồ Thần mở miệng, Tô Vũ Hinh cau mày nói.

- Tại sao?
3 người Tô Lưu Ly, Tô Cẩm Đế, Tư Đồ Nhược Thủy liền hỏi.

- Trước khi đấu bọn hắn đã kí khế ước sinh tử.

Tô Vũ Hinh tỏ ra lo lắng:
- Nói cách khác, trừ phi đối phương nguyện ý buông tha, nếu không giữa bọn họ nhất định sẽ có một kẻ vong mạng,

Nghe được lời giải thích của Tô Vũ Hinh, 3 người Tô Lưu Ly, Tô Cẩm Đế, Tư Đồ Nhược Thủy cả kinh trợn mắt há hốc mồm.

Hiển nhiên bọn hắn đều rất rõ, Dương Thanh tuyệt đối sẽ không buông tha cho Diệp Phàm.

- Giang Niên, lập tức ngăn trận luận võ lại.

Cùng lúc đó, thông qua bộ đàm, Diệp Văn Hạo liền ra lệnh cho Giang Niên.

Hắn vốn nghĩ Diệp Phàm sẽ có hậu chịu, nhưng mà lúc này phát hiện tôc độ Dương Thanh ngày một nhanh, thế công càng ngày càng điên cuồng, Diệp Phàm lúc nào cũng có thể bị mất mạng.

- Được.

Giang Niên cũng hiểu rõ điểm này, liền gật đầu đồng ý.

“Bá”

Sau đó, khi Giang Niên lại bước đi thì trên bãi đất trống, Diệp Phàm cùng Dương Thanh đã tách ra.

"Hô... Hô... Hô..."

Dưới ánh mặt trời, bởi vì Dương Thanh lâm vào điên cuồng, muốn giết chết Diệp Phàm cho nên Cương Kính trong cơ thể đã tiêu hạo sạch, hơi thở trở nên dồn dập, lỗ chân lông mở rộng ra, mồ hôi hóa thành sương trắng, bao phủ thân thể hắn.

Mà Diệp Phàm cũng không có thở gấp, ngay cả mồ hôi cũng không có chảy ra.
Hả?


Hắn còn có kình lực!

Giang Niên thấy thế, 2 mắt liền sáng ngời.

- Thì ra là thế.
Trong lòng Diệp Văn Hạo liền bừng tỉnh, cũng không còn lo lắng nữa.

"Ây..."

Cùng lúc đó, Dương Thanh thấy Diệp Phàm không hề đổ mồ hôi, đồng tử liền phóng đại, vẻ mặt không dám tin: Kình..Kình lực của hắn tại sao lại lại nhiều như thế?

Tại sao?

- Mày đánh đủ chưa?

Diệp Phàm liền bắn ran gay tại chỗ, đến trước người Diệp Phàm, tay phải vung lên, nắm lấy cổ Dương Thanh giống như xách một con gà:
- Nói cho tao biết, mày muốn chết như thế nào?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.