Nghe được lời nói nức nở của Tô Vũ Hinh, cảm nhận được vẻ bi thương trong lòng Tô Vũ Hinh, Diệp Phàm không hỏi gì thêm, vươn tay ra vỗ nhẹ vào lưng Tô Vũ Hinh, dùng cách này để an ủi nàng.
Trong sự an ủi của Diệp Phàm, Tô Vũ Hinh từ từ ngừng khóc, cố gắng dùng tay lau đi giọt lệ trên mặt, kết quả không đợi nàng tự mình lau đi, Diệp Phàm đã lấy khăn giấy trên bàn, ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng lau những giọt lệ còn vươn trên mặt nàng.
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Sau khi lau hết những giọt lệ trên mặt Tô Vũ Hinh, Diệp Phàm cầm lấy bàn tay của nàng, ôn nhu hỏi.
- Vừa rồi em mới gặp phải Lâm Ngạo Phong…
Tô Vũ Hinh điều chỉnh tâm tình, nhẹ giọng nói.
- Hắn đã làm gì em?
Nghe được Tô Vũ Hinh nói thế, Diệp Phàm phản xạ có điều kiện cắt ngang lời nói của Tô Vũ Hinh, một cổ sát ý kinh khủng từ trên người hắn hiện ra, cảm giác kia giống như Lâm Ngạo Phong làm cái gì Tô Vũ Hinh, cho dù Lâm Ngạo Phong trốn tới chân trời góc biển thì hắn cũng sẽ giết chết Lâm Ngạo Phong.
- Hắn nói chuyện cầu hôn với ông nội em, muốn em gả cho hắn.
Nói đến đây, Tô Vũ Hinh lại tỏ ra tức giận, ở nàng xem ra, Lâm Ngạo Phong quả thật là khi dễ người mà.
- Cái…cái gì?
Diệp Phàm không khỏi ngẩn ngơ, hắn không nghĩ Tô Vũ Hinh lại gặp phải phiền toái như thế nào, nằm mơ cũng không nghĩ Lâm Ngạo Phong lại chủ động cầu hôn Tô Vũ Hinh.
Điều này thật sự quá hoang đường.
- Hắn muốn chết.
Dường như Diệp Phàm đã đoán được dụng ý của Lâm Ngạo Phong, vô cùng phẫn nộ.
Không trả lời, vẻ tức giận trên mặt Tô Vũ Hinh biến mất, thay vào đó là vẻ bi thương.
Phát hiện này để cho Diệp Phàm ý thức được cái gì. Không nhịn được hỏi:
- Ông…Ông nội của em đáp ứng hắn sao?
- Còn không có.
Tô Vũ Hinh cắn chặc môi, lòng như đao cắt:
- Bất quá, xem ra sẽ đáp ứng.
Diệp Phàm lại ngẩn ra, đồng thời cũng hiểu tại sao Tô Vũ Hinh lại trở nên khác thường như thế.
Hắn biết rõ, mặc dù Tô Hồng Viễn lúc nào cũng nghiêng về một nhà Tô Minh nhưng mà trong lòng Tô Vũ Hinh vẫn vô cùng kính trọng Tô Hồng Viễn.
Mà Tô Hồng Viễn vì cái gọi là ích lợi, muốn đem Tô Vũ Hinh gả cho Lâm Ngạo Phong, đây là điều làm Tô Vũ Hinh tổn thương.
- Ông nội em là một thương nhân, hơn nữa còn là một gian thương, thương nhân thường coi trọng lợi ích nhưng sẽ có đúng mực, nhưng mà ông nội em lại là một người vô cùng hám lợi.
Dường như cảm nhận được phần đau lòng của Tô Vũ Hinh, Diệp Phàm nắm chặt 2 tay:
- Sở dĩ ông ta do dự là bởi vì cảm thấy được sau lưng Lâm Ngạo Phong có ngọn núi lớn Nam Thanh Hồng, còn anh chỉ là một tên thầy thuốc bình thường.
- Ừh.
Tô Vũ Hinh thống khổ gật gật đầu, sau đó ngẩng đầu, nước mắt mơ hồ nhìn Diệp Phàm, như đinh chém sắt nói:
- Diệp Phàm, em đã đáp ứng anh, cả đời , trong lòng như vẽ giang sơn, cho nên cho dù ông nội em có đáp ứng hôn sự này, em cũng không đồng ý.
- Ông ta biết chuyện chúng ta ở cùng một chỗ chưa?
Diệp Phàm hỏi.
Tô Vũ Hinh nhẹ nhàng lắc đầu:
- Ông còn chưa biết quan hệ của chúng ta, chỉ biết em thích anh.
- Anh tìm ông ta nói rõ.
Diệp Phàm lập tức làm ra quyết định.
“Reng..Reng”
Diệp Phàm vừa dứt lời, điện thoại phòng làm việc vang lên.
Tô Vũ Hinh nhìn số gọi đến, vẻ mặt hơi đổi, cuối cùng vẫn là nghe máy.
- Vũ Hinh, xin lỗi cháu, lúc nãy ông nội không có nói rõ, đã làm cháu hiểu lầm.
Điện thoại được nối, giọng nói ôn hòa của Tô Vũ Hinh vang lên:
- Ông đã gọi cho chú hai và cô của cháu, tối nay bọn họ sẽ về nhà, 8h tối nay chúng ta sẽ họp gia đình, đến lúc đó ông sẽ nói tình huống cụ thể để cháu làm quyết định, ông sẽ tôn trọng ý kiến của cháu.
- Được.
Mặc dù Tô Hồng Viễn nói rất êm tai nhưng Tô Vũ Hinh cũng không còn tin tưởng ông ta nữa, chỉ nói một chữ rồi cúp điện thoại.
- Ông nói tối nay 8h sẽ tổ chức họp gia đình để thảo luận chuyện này. Đến lúc đó, em sẽ nói ra quan hệ của chúng ta, hơn nữa để cho mọi người biết thái độ cùa em.
Cúp điện thoại, Tô Vũ Hinh hơi trầm ngâm rồi nói:
- Trước hết anh đừng có đi gặp ông, em muốn xem thử lựa chọn cuối cùng của ông là gì?
- Được rồi
Diệp Phàm suy nghĩ một chút rồi đáp.
…
Cùng lúc đó, Lâm Ngạo Phong ngồi chiếc Rolls-Royce Phantom trở lại hội sở Tây Hồ.
- Lâm thiếu gia. Dương đại sư tự sát rồi.
Chân trước Lâm Ngạo Phong mới vừa vào hội sở, liền có một gã đại hán tiến lên cúi chào rồi hội báo.
- Oh?
Lâm Ngạo Phong nghe vậy. Đầu tiên là ngẩn ra, sau đó nhịn không được bật cười:
- Đối với ta mà nói hắn chỉ là một công cụ để giết người, hiện giờ hắn đã mất tác dụng rồi, vốn ta còn rầu rỉ nên xử lý hắn làm áo, không nghĩ hắn lại tự sát, thật là làm ta bớt lo mà.
“Lộp bộp”
Nghe được lời nói vô tình của Lâm Ngạo Phong, trong lòng đại hán chấn động, không dám nói tiếp, sợ bản thân mình sẽ dậm bước theo Dương Thanh.
- Phái người đem thi thể Dương Thanh trở về Thái đảo, nêu như người Hồng Vũ môn đến thì cứ đưa, còn không thì quăng xuống biển cho cá ăn.
Vẻ mặt Lâm Ngạo Phong không chút thay đổi mà nói, cảm giác kia giống như là xử lý một con chó chết.
- Vâng…Vâng Lâm thiếu gia.
Đại hán kinh hồn táng đảm đáp ứng.
Lâm Ngạo Phong không hề nữa nói nhảm, trực tiếp đi một gian phòng lớn nhất, sau đó lấy ra điện thoại di động bấm số của Lâm Thiên Ý.
- Cha, mới vừa rồi con đi tìm Tô Hồng Viễn nói chuyện cầu hôn.
Điện thoại được chuyển, vẻ mặt Lâm Ngạo Phong đắc ý nói.
- Tô Hồng Viễn nói sao?
Lâm Thiên Ý hỏi.
- Lão hồ kia mặt ngoài thì đánh thái cực nói tôn trọng ý kiến của Tô Vũ Hinh, lúc ấy Tô Vũ Hinh vừa vào phòng làm việc, kết quả là hắn làm trò không nói gì trước mặt Tô Vũ Hinh cả.
Nghĩ đến tình hình lúc đó, Lâm Ngạo Phong không khỏi cảm thấy có chút buồn cười:
- Nếu như không có gì bất ngờ, hắn sẽ đồng ý hôn sự này.
- Tốt.
Lâm Thiên Ý nghe vậy, nhất thời mừng rỡ:
- Ngạo Phong, cha nói cho con biết, nếu như chúng ta làm được chuyện này, như vậy chẳng những có thể bảo đảm chúng ta vẫn sẽ tiếp tục nắm quyền Nam Thanh Hồng, hơn nữa Bạch gia lại còn ủng hộ chúng ta. Quan trọng hơn, địa vị chúng ta tại Thanh Hồng sẽ được tăng lên, thậm chí con có cơ hội học được môn tuyệt thế võ học “ Huyền Âm quyền”
"Huyền Âm quyền?"
Trong lòng Lâm Ngạo Phong kích động, hắn biết "Huyền Âm quyền” là của vị tuyệt thế cường giả trong Thanh Hồng kia, chỉ có thành viên làm ra được công lao to lớn mới có cơ hội học được môn võ này, giống như cha hắn là Lâm Thiên Ý.
Ngoài ra, hắn còn biết, vị tuyệt thế cường giả kia nghiêm cấm người khác truyền thụ môn "Huyền Âm quyền” này, một khi phát hiện sẽ liền giết ngay.
Đây cũng là nguyên nhân mà Lâm Thiên Ý chưa dạy cho hắn.
- Đúng, nếu như còn hoàn thành nhiệm vụ này, còn sẽ được học "Huyền Âm quyền” đến lúc đó thực lực của con sẽ được tăng lên.
Lâm Thiên Ý vui vẻ, cười nói.
- Chuyện này cơ bản ván đã đóng thuyền rồi.
Vẻ mặt Lâm Ngạo Phong tự tin, sau đó nghĩ đến việc trả thù Diệp Phàm, lại hỏi:
- Đúng rồi cha, khi nào chú Hạ đến Hàng Hồ?
- Khoảng xế chiều mai hắn sẽ đến Hàng Hồ, đến lúc đó con hãy ra sân bay đón hắn.
Lâm Thiên Ý nói.
- Vâng.
Lâm Ngạo Phong rất dứt khoát mà đáp ứng, mặc dù hắn là thái tử gia của Nam Thanh Hồng, nhưng mà chú Hạ trong miệng Lâm Thiên Ý chính là người đứng đầu trong Bát Đại Kim Cương, mấy năm trước đã bước vào Tiên Thiên nhập môn, rất có thể hôm nay đã đột phá đến Tiên Thiên đại thành.
Thân phận cùng thực lực như vậy đủ để cho hắn phải tôn trọng, huống chi hắn còn muốn nhờ chú Hạ kia giết chết Diệp Phàm.