8h tối, đèn đuốc của khách sạn Vân Cảnh dưới chân núi Vân Sơn sáng trưng, trước cửa có không ít xe, trong đó phần lớn là các xe thể thao.
- Xem ra chúng ta phải nghĩ biện pháp mời 2 vị Xa vương đến đây để đấu một trận, để tiếng tăm chúng ta lên cao mới làm cho nhiều tên có tiền đến đây chơi a.
Trong phòng làm việc của khách sạn Vân Cảnh, pk người quản lý quán Bar CC trước đây thấy tầng cao nhất chỉ mới có vài chục người, như có điều gì suy nghĩ nói.
Bởi vì đủ thông minh nên pk đã bình yên vô sự trong lần trả thù của Đông Hải bang kia, và trở thành một trong những quản lý may mắn còn sống sót của Nam Thanh Hồng tại phân đà Hàng Hồ này.
Sau khi Lâm Ngạo Phong đến Hàng Hồ, hắn liền điều pk đến phụ trách công việc làm ăn ở Vân Sơn này, điềun ày tương đương với địa vị và thân phận của hắn được tăng lên ở trong Nam Thanh Hồng, bởi vì tràng đua xe ở Vân Sơn này làm một trong những nơi kiếm nhiều tiền nhất của Nam Thanh Hồng.
Dưới tình hình như thế, pk muốn làm chút gì đó để Lâm Ngạo Phong có ấn tượng sâu sắc với hắn.
- Xin Phùng quản lí yên tâm, tôi sẽ lập tức bắt tay vào chuyện này.
Một nữ tử mặc đồ OL trả lời, nàng có xuất thân từ người mẫu xe hơi, hiện nay là tình nhân kiêm thư ký cho pk.
- Ừh.
Phùng Khải gật gật đầu, sau đó nghĩ đến lời dặn dò của Lâm Ngạo Phong trong điện thoại thì hỏi:
- Tạ Khôn đã tới chưa?
“ Tít…Tít”
Không đợi nữ tử tên Tương Lệ này trả lời, bộ đàm trên người nàng đã vang lên, bên trong truyền ra giọng nói của nhân viên:
- Tương tiểu thư, khoảng 5’ Tạ thiếu gia sẽ đến bãi đậu xe.
- Đã nhân.
Tương Lệ trả lời rồi nói với pk:
- Phùng quản lý, 5’ nữa Tạ Khôn sẽ đến.
- Đi, chúng ta cùng ra chào hỏi hắn.
Pk nghe vậy, lập tức đứng lên bước đi.
Tương Lệ vội vàng đuổi theo, do dự một chút, nghi ngờ hỏi:
- Phùng quản lý, tuy rằng Tạ Khôn là kẻ ngốc có nhiều tiền nhưng mà cũng không đủ tư cách để ngài xuống đón hắn?
- Em hãy nhớ kỹ, từ hôm nay trở đi Tạ Khôn sẽ trở thành một trong những vị khách quan trọng của chúng ta,
Phùng Khải nghe vậy, cước bộ hơi ngưng lại, nghiêm mặt nói:
- Chị của hắn là Tạ Ân đã trở thành nữ nhân của Lâm thiếu.
Ách…
Nghe pk nói thế, Tương Lệ lập tức ngẩn ra, sau đó khuôn mặt lộ ra vẻ ước ao và ghen tị.
Tuy rằng nàng và Tạ Ân giống nhau, đều banh háng để đời lên hương nhưng mà Tạ Ân lại tốt hơn nàng.
5’ sau, Tạ Khôn cùng Tương Lệ đến bãi đậu xe thì Tạ Khôn đã lái chiếc Koenig Sale Arega tới.
Mắt thấy Koenig Sale Arega dừng lại, pk vội vàng bước lên chào đón.
Hả?
Những người xung quanh thấy vậy không khỏi ngẩn ra.
Theo bọn hắn nghĩ, cho dù đêm nay Tạ Khôn muốn đua xe với Tô Cẩm Đế, cũng không đến nỗi làm cho chủ nhân của nơi này là pk tự mình ra chào đón a?
Dù sao ở trong trí nhớ của bọn hắn trước kia cho dù là thành viên của clb siêu tốc độ của Hỗ Hàng đến đây đua xe cũng không thể nào nhận được đãi ngộ như thế.
Trong Koenig Sale Arega, Tạ Khôn thấy pk đi tới trước xe của mình thì kích động đến không gì sánh kịp.
Kích động là bởi vì hắn đoán được nguyên nhân tại sao pk lại ra nghênh đón hắn, trên đường tới đây Tạ Ân đã nhắn tin cho hắn, nói rằng người nam nhân mới của nàng tên là Lâm Ngạo Phong, rất có thế lực, là thái tử gia của thế giới ngầm Nam TQ, Kiều Bát Chỉ trước đây ngay cả tư cách xách giày cho Lâm Ngạo Phong cũng không có.
Tạ Khôn không biết thân phận thái tử của thế giới ngầm Nam TQ có ý vị gì, cũng không biết người trâu bò như thế nào có thể làm cho Kiều Bát Chỉ ngay cả tư cách xách giày cũng không có.
Nhưng mà hắn biết một chuyện: Hắn không cần phải cụp đuôi trước đám hoàn khố nữa rồi.
Ít nhất là đêm nay không cần.
Lúc này, nhớ đến tin nhắn của chị mình, nhìn thấy pk giống như là nô tài đứng trước xe đợi mình thì Tạ Khôn kích động đến muốn cười to 3 tiếng.
Sau đó, dưới sự chờ đợi của pk, ở trong ánh mắt nghi hoặc của đám hoàn khố kia, Tạ Khôn mở cửa xe rồi đi xuống.
Giờ phút này, hắn giống như là một con gà biến thành phượng hoàng, kiêu ngạo mà nghênh đầu, miệng vểnh lên tới bầu trời.
- Chào cậu Tạ thiếu, Lâm thiếu gọi điện đến nói đêm nay ngài ấy muốn cùng Tạ tiểu thư đến đây quan sát trận đấu của ngài.
Mặc dù vẻ mặt tiểu nhân đắc chí của Tạ Khôn làm cho pk có chút không vừa mắt nhưng mà hắn cũng biết đạo lý một người đắc đạo gà chó thăng thiên, vì thế hắn cũng không dám đem phần khinh thường kia biểu hiện ra ngoài, ngược lại hắn khom người chào hỏi Tạ Khôn, thái độ vô cùng tôn kính.
- Chị của tôi đã nói với tôi.
Mắt thấy bộ dạng ăn nói khép nép của pk, Tạ Không càng xạo quần hơn, vẻ mặt đắc ý nhìn đám hoàn khố xung quanh.
Đám hoàn khố xung quanh bởi vì đứng quá xa nên không nghe được lời nói của pk, chỉ thấy cảnh pk cúi đầu trước Tạ Khôn.
Trong phút chốc.
Bọn hắn kinh trợn mắt há hốc mồm, trong lòng đều bị một nghi vấn chiếm lấy: Tại sao pk lại khách khí với Tạ Khôn như thế?
- Tạ thiếu, bây giờ còn sớm, ngài vào bên trong nghỉ ngơi một chút chứ?
Pk đề nghị.
- Không, tôi ở đây là được.
Khôn lắc lắc đầu. Hắn còn chưa nở mặt nở mày, làm sao đi vào trong kia khi chưa được khoe khoang trước đám hoàn khố này chứ?
Pk cũng hiểu được tâm tư của Tạ Khôn, mỉm cười nói:
- Tạ thiếu, tôi còn chuyện cần xử lý, một lát nữa sẽ xuống đây nói chuyện với ngài.
- Ừh.
Tạ Khôn liền đáp ứng.
Mắt thấy Tạ Khôn gật đầu, Phùng Khải không nói lời vô ích, trực tiếp mang theo Tương Lệ rời đi.
Cùng lúc đó đám hoàn khố kia liền đi tới Tạ Khôn.
- Tạ Khôn, một ngày không gặp như là ba năm a, không nghĩ tới cậu lại biến hóa nhanh chóng đến như thế, ngay cả Phùng quản lý cũng phải cung kính với cậu rồi.
Rất nhanh một tên hoàn khố đi đến trước mặt Tạ Khôn, cười trêu ghẹo nói.
- Đúng a, nếu không tận mắt thấy thì tôi cũng không tin rồi.
Lại một tên hoàn khố khác nói:
- Tạ Khôn, tại sao Phùng quản lý lại khách khí với cậu như vậy?
Bá!
Tên thứ 2 vừa nói xong, đám hoàn khố liền nhìn vào Tạ Khôn, đợi Tạ Khôn đưa ra đáp án.
Đối mặt với từng đạo nghi hoặc, ánh mắt mong chờ, trong lòng Tạ Khôn không khỏi sảng khoái.
Hắn nghểnh đầu, khinh thường mà nhìn đám hoàn khố này, thản nhiên nói:
- Đợi lát nữa các cậu sẽ biết.
- Tạ Khôn, giả vờ cái rắm gì đó?
Thấy bộ dạng trang bức của Tạ Khôn, một gã hoàn khố của quan hệ tốt với Tô Cẩm Đế liền cười lạnh:
- Nếu tao đoán không sai, khẳng định chị của mày lại giang háng với đại nhân vật nào rồi chứ gì?
- Tốt nhất là mày nên câm cái miệng chóa của mày lại.
Tạ Khôn lạnh lùng nhìn vào tên hoàn khố kia, gằn từng chữ:
- Nếu không đêm nay mày sẽ nằm mà cút khỏi nơi này.
- Mày…
Tên hoàn khố tên Vương vĩ kia giận tím mắt nhưng nghĩ lại bộ dạng cung kính của pk đối với Tạ Khôn, lại cảm thấy Tạ Khôn không giống như là đang khoác lác, lập tức im miệng.
- Không tin mày thử coi?
Tạ Khôn được thế liền bức người.
Không dám trả lời, vẻ mặt Vương Vĩ tỏ ra biệt khuất rời đi, mà những tên hoàn khố khác tuy rằng không quen nhìn bộ dạng tiểu nhân đắc chí của Tạ Khôn nhưng mà trước khi xác nhận được nguyên nhân thì bọn hắn cũng không dám chọc Tạ Khôn.
Cùng lúc đó.
Trước cửa hội sở, Tương Lệ nhịn không được nói:
- Phùng quản lý, tên Tạ Khôn kia cũng đắc ý quá rồi.
- Một người đắc đạo, gà chó lên trời.
Pk thấy đám hoàn khố bu quanh Tạ Khôn thì nói:
- Trước khi Lâm thiếu vứt bỏ Tạ Ân thì Tạ Khôn vẫn có tư cách để phách lối ở Giang Nam, thậm chí là ở Nam TQ.
- Theo như ngài nói thì đêm nay Tô Cẩm Đế sẽ gặp bi kích sao?
Tương Lệ hỏi.
- Nếu tiểu tử đó cam tâm làm nền cho Tạ Khôn thì mọi chuyện sẽ không có gì.
Tinh quang trong mắt pk lóe lên, nói:
- Bất quá, lấy tính khí kiệt ngạo bất tuân của hắn, chỉ sợ hắn không thể làm được điều này.
- Một khi đã như vậy, hắn nhất định sẽ gặp bi kịch.
Tương Lệ cũng phụ họa theo.