Cực Phẩm Đại Thiếu

Chương 118: 118: Thạch Hàn Ra Tay




Trong hơn bốn mươi người đàn ông vạm vỡ mặc đồ đen này, lập tức có sáu bảy người vạm vỡ đứng ra, bọn họ lấy gậy bên hông ra, dùng lực vung, sau đó xông về phía Lâm Thiên.

“Anh Lâm!”
Viện trưởng và Chung Huyền Anh đều sợ tới mức kêu to, trong mắt tràn ngập lo lắng.

Đối với bọn họ mà nói, Lâm Thiên là ân nhân quyền tiền mười bảy tỷ rưỡi cho cô nhi viện bọn họ, hơn nữa vừa rồi Lâm Thiên còn ra mặt vì bọn họ.

Nếu Lâm Thiên thực sự bị đám người này đánh tàn phế, trong lòng bọn họ vui vẻ được sao? Vẻ mặt Lâm Thiên không đổi.

“Thạch Hàn, đến lượt anh ra sân khấu rồi." Lâm Thiên mở miệng nói.

“Cậu Thiên, tôi đã sớm muốn ra tay"
Thạch Hàn liếm môi, trong mắt lóe lên vẻ hưng phấn.

“Thạch Hàn, có rất nhiều đứa bé đang nhìn, đừng gây ra tai nạn chết người, nếu không sẽ để lại bóng ma tâm lý đối với bọn nhỏ" Lâm Thiên nói.

Lâm Thiên biết Thạch Hàn rất lợi hại, Thạch Hàn luyện thành kỹ năng giết người, vừa ra tay có thể dễ dàng giết chết đối phương.

“Đã rõ.

Thạch Hàn gật đầu.

Lúc này hai người đàn ông vạm vỡ mặc đồ đen xông lên trước, đã xông tới trước mặt Lâm Thiên, hai người này trực tiếp vung gậy, đánh về phía Lâm Thiên.

“Bộp bộp!”
Thạch Hàn tay không nắm lấy hai cái gậy này, sau đó xoay người.

"Á!"
Cùng với hai tiếng hét thảm, cổ tay của hai người đàn ông vạm vỡ mặc đồ đen này bị vặn gãy.

“Rầm rầm rầm!”
Thạch Hàn lấy khí thế như tia chớp ra tay.

Trong nháy mắt, tám người đàn ông vạm vỡ mặc đồ đen xông lên, tất cả đều bị đánh cho quỳ rạp trên đất, đau đớn hét lên.


“Lên! Cùng lên cho tôi!” Hai người đàn ông đầu bóng loáng rống to.

Mấy chục người đàn ông vạm vỡ mặc đồ đen còn lại nhao nhao lấy gậy bên hông ra, cùng xông về phía Thạch Hàn.

“Một đám tôm tép mà thôi.

Thạch Hàn lộ ra cười mỉa khinh thường.

Ngay sau đó, Thạch Hàn xông về phía đám người.

Thạch Hàn vừa tới chỗ đám người, giống như sói vào trong bầy dê, đi qua nơi nào, những người đàn ông vạm vỡ mặc đồ đen này đều không có lực chống đỡ.

Hơn nữa năng lực chịu đánh của Thạch Hàn rất mạnh, cho dù bị gậy đánh trúng, đối với Thạch Hàn mà nói chỉ là gãi ngứa.

Bởi vì Thạch Hàn rất tức giận, cho nên Thạch Hàn ra tay cũng không nhẹ.

Rất nhanh, Thạch Hàn đánh toàn bộ bốn năm mười người ngã xuống đất hết.

Chỉ còn lại người đàn ông vạm vỡ đầu bóng loáng, anh ta ngơ ngác đứng tại chỗ, trong đôi mắt tràn ngập khiếp sợ và sợ hãi.

Một màn này, hoàn toàn khiến viện trưởng, Chung Huyền Anh, còn có bọn nhỏ đang trốn ở phía xa trợn tròn mắt, trên thế giới thậm chí còn có người lợi hại như vậy? “Cậu Lâm, nên xử lý người này thế nào đây?” Thạch Hàn chỉ người đàn ông vạm vỡ đầu bóng loáng.

“Dẫn anh ta tới đây.

Lâm Thiên lạnh nhạt nói.

Thạch Hàn gật đầu, sau đó xách người đàn ông vạm vỡ đầu bóng loáng lên, nhấc anh ta bước tới trước mặt Lâm Thiên.

“Tôi nói cho các cậu biết, chúng tôi là người của Khương Hùng Dũng, nhà họ Khương rất có danh tiếng ở thành phố Bảo Thạnh, chẳng lẽ các cậu không biết sao? Ở thành phố Bảo Thạnh đắc tội nhà họ Khương, tuyệt đối sẽ không có kết cục tốt đầu.

Người đàn ông vạm vỡ đầu bóng loáng nghiến răng uy hiếp.

Lâm Thiên nheo mắt lại nói: “Đã lưu lạc tới tình cảnh cá nằm trên thớt, còn dám hung hãn như vậy? Thạch Hàn, vả miệng cho tôi” "Da!"
Thạch Hàn gật đầu, sau đó tất “bốp bốp” hai cái vào mặt người đàn ông vạm vỡ đầu bóng loáng này.


Thạch Hàn ra tay có nặng không? Sau khi tất hai cái này, miệng người đàn ông vạm vỡ đầu bóng loáng đầy máu, mặt đã sưng đỏ lên.

Ngay sau đó, Lâm Thiên lập tức lấy hợp đồng trong tay viện trưởng tới, xé ngay tại chỗ, sau đó ném lên mặt người đàn ông vạm vỡ đầu bóng loáng, đồng thời nói: “Trở về nói với Khương Hùng Dũng, ứng xử rất xấu rồi, tích chút đức đi, cô nhi viện Thanh Sơn này, Lâm Thiên tôi bảo vệ.

“Cậu...!Cậu là Lâm Thiên!” Người đàn ông vạm vỡ đầu bóng loáng trợn to mắt, trong mắt tràn ngập vẻ khó tin.

Trước đây người đàn ông vạm vỡ đầu bóng loáng chưa từng gặp Lâm Thiên, nhưng cái tên Lâm Thiên này, anh ta đã sớm nghe nói tới rồi.

Đương nhiên là anh ta biết, Lâm Thiên là chủ tịch công ty chi nhánh của tập đoàn Tỉnh Xuyên ở thành phố Bảo
Thạnh, Lâm Thiên là cháu ngoại của Lê Chí Thành, còn là cái gai trong mắt ông chủ Khương Hùng Dũng nhà anh ta.

“Không sai, đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, tôi là Lâm Thiên.” Lâm Thiên lạnh nhạt nói.

Ngay sau đó, anh xua tay.

“Vận may của các anh thật tốt, nề mặt có bọn nhỏ ở đây, tôi không lấy mạng các anh, cút đi!” Người đàn ông vạm vỡ đầu bóng loáng còn dám ở lại sao? “Các anh em, nhanh đi thôi!”
Sau khi người đàn ông vạm vỡ đầu bóng loáng nói xong, lập tức chạy ra ngoài.

Đám người đàn ông vạm vỡ mặc đồ đen bị đánh ngã đều vùng vẫy đứng dậy, sau đó chạy ra ngoài.

"Hay lắm!”
Bọn nhỏ trốn đi đều vui vẻ chui ra, cùng vỗ tay khen ngợi.

Ở trong mắt bọn họ, đây là chính nghĩa chiến thắng tà ác.

Chung Huyền Anh cũng cười cảm ơn: “Anh Thạch Hàn thật lợi hại, cảm ơn anh Thạch Hàn và anh Lâm.” “Cô cảm ơn cậu Lâm là được, tôi chỉ nghe lệnh cậu Lâm làm việc.” Thạch Hàn mở miệng nói.

“Cậu Lâm, cậu Thạch Hàn, cảm ơn hai người.

Viện trưởng cũng cảm ơn.

“Haizz.

Viện trưởng lại thở dài một hơi, không vui nổi.


“Viện trưởng, sao thế?” Chung Huyền Anh hỏi.

“Tuy bây giờ bọn họ đã bị đuổi đi, nhưng Khương Hùng Dũng lòng dạ độc ác, ông ta chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ, cậu Lâm và cậu Thạch Hàn không có khả năng lúc nào cũng ở nơi này, đợi bọn họ tới trả thù, hậu quả khó mà tưởng tượng nổi.

Viện trưởng lắc đầu thở dài.

“Không phải là Chung Huyền Anh quen Mai Tường Vân sao, cô bé Mai Tường Vân kia cũng có chút bản lĩnh, bảo cô ấy tới bảo vệ cô nhi viện.” Lâm Thiên nói.

“Ừ.

Tôi sẽ nói với chị Vân” Chung Huyền Anh gật đầu.

“Chỉ có thể như vậy thôi.” Viện trưởng cũng gật đầu.

“Chung Huyền Anh, nếu cô ấy không giải quyết được, thì có thể gọi điện cho tôi.” Lâm Thiên nói.

“Cảm ơn anh Lâm.

Chung Huyền Anh và viện trưởng cùng cảm ơn.

Lâm Thiên và Thạch Hàn rời đi không lâu, một chiếc xe cảnh sát lái vào cô nhi viện Thanh Sơn.

Mai Tường Vân vội vàng ra khỏi xe.

"Huyền Anh! Đảm khốn nạn kia đâu?” Mai Tường Vân nhìn bốn phía hỏi.

“Đã bị đánh chạy rồi." Chung Huyền Anh nói.

“Bị đánh chạy rồi sao? Ai đánh bọn họ chạy thế?” Mai Tường Vân vô cùng nghi ngờ.

“Là người tốt bụng hôm qua, anh ấy dẫn theo một vệ sĩ, vệ sĩ của anh ấy vô cùng lợi hại, một mình đánh bốn năm mươi người của đối phương ngã sấp xuống.

Chung Huyền Anh nói rất hăng say.

“Một người đánh bốn năm mươi người sao? Lợi hại như vậy à? Chung Huyền Anh, em không khoác lác với chị đấy chứ?” Chung Huyền Anh không tin hỏi.

Chung Huyền Anh từng học võ tự do, cô ấy biết rõ, muốn một đấu lại với bốn năm mươi người, chuyện này có thể nói là chuyện không có khả năng.

“Chị Vân, chị không hiểu về em à, em là người hay khoác lác sao? Không tin chị có thể hỏi viện trưởng và bọn nhỏ" Chung Huyền Anh nghiêm túc nói.


“Tường Vân, Huyền Anh nói không sai đâu.

Viện trưởng nói.

“Xem ra kiến thức của mình quá nhỏ bé, mình càng ngày càng muốn gặp người tốt kia, còn có vệ sĩ của anh ta nữa" Mai Tường Vân lẩm bẩm.

“Đúng rồi chị Vân, còn có một tin vô cùng tốt, người tốt này còn cho cô nhi viện chúng ta một khoản tiền lớn nữa, mười bảy tỷ rưỡi." Chung Huyền Anh kích động nói “Mười...!Mười bảy tỷ rưỡi." Mai Tường Vân bị con số này dọa nhảy dựng lên,
Viện trưởng ở bên cạnh cũng gật đầu: "Không sai, chỉ phiếu ở đây.

“Quyền tiền nhiều như vậy, có khả năng giảm bớt áp lực kinh tế của cô nhi viện chúng ta.

Chỉ cần tính toán tỉ mỉ, cô nhi viện sẽ không lo thiếu tiền trong vòng mấy năm” Mai Tường Vân vô cùng vui sướng nói.

“Đúng vậy chị Vân, cho nên em mới nói là một tin vô cùng tốt” Chung Huyền Anh cười nói.

“Chị càng ngày càng muốn gặp người tốt này, có tiền lại còn có lòng từ thiện.

Ở xã hội hiện giờ thực sự quá ít, đợi chị gặp được anh ta, chị nhất định phải cảm ơn việc thiện của anh ta.” Mai Tường Vân kiên định nói.

Mai Tường Vân tuyệt đối không ngờ tới, người tốt mà cô ấy muốn gặp, chính là Lâm Thiên.

Lúc này, viện trưởng lại mở miệng nói: “Tường Vân à, bây giờ cô nhi viện còn có một vấn đề vô cùng nghiêm trọng, tuy hôm nay tập đoàn Hùng Dũng bị đánh chạy, nhưng tập đoàn Hùng Dũng chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ như vậy, Tường Vân cháu là cảnh sát, bà già này cầu xin cháu nể mặt đám nhỏ, giúp cô nhi viện Thanh Sơn này
Chung Huyền Anh cũng gật đầu: “Đúng vậy chị Vân, bọn em chỉ có thể cầu xin chị.” “Viện trưởng yên tâm, cháu trở về sẽ báo cáo, xin điều người tới bảo vệ, hiện giờ là xã hội pháp trị, cháu không tin bọn họ dám coi như không có pháp luật." Mai Tường Vân kiên định nói.

Sau khi Mai Tường Vân rời khỏi cô nhi viện Thanh Sơn, cô ấy lập tức về cục cảnh sát trước, tìm cục trưởng Lâm báo cáo.

Nhưng kết quả nhận được là bảo Mai Tường Vân đừng xen vào việc của người khác.

Mai Tường Vân tức giận, nhưng chỉ có thể về tìm ông nội cô ấy giúp đỡ.

Trong nhà Mai Tường Vân.

Nhà Mai Tường Vân là tòa nhà kiểu cũ, nhà cửa rất đơn sơ.

“Ông nội, từ trước tới nay ông luôn không quen nhìn chuyện này, ông cũng dạy cháu phải ứng xử làm việc thật tốt, chuyện này ông nội nhất định phải giúp cháu đấy nhé.

Mai Tường Vân làm nũng với ông nội cô ấy.

Ông nội của Mai Tường Vân nhắm mắt lại, thở dài nói: “Tường Vân à, chuyện này liên quan tới Khương Hùng Dũng, nếu là hai mươi năm trước, có lẽ tiếng nói của ông còn có trọng lượng, nhưng bây giờ, ông muốn quản cũng không có năng lực.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.