Cực Phẩm Đại Thiếu

Chương 559



“Các công chủ cứ bình tĩnh đi, lô thuốc thứ hai ngày mai sẽ được bán trên các cửa hàng trực tuyến. Đến lúc đó các ông đến mua là được.” Lâm Thiên xua tay nói.

Lúc này ánh mắt của Lâm Thiên tự nhiên nhìn về phía nơi bán hàng

Ngay sau đó, ánh mắt Lâm Thiên nhìn về một điểm rồi sau đó anh sải bước đi về phía đó.

Sau khi Lâm Thiên đến nơi bán hàng.

“Cậu Chu, cậu ở đây làm gì vậy?” Lâm Thiên như cười như không nhìn về phía cậu chủ Chu đang xếp hàng.

Đúng vậy, cậu chủ Chu lúc này cũng đang xếp hàng.

“Tôi… Đương nhiên đến xếp hàng là để mua thuốc rồi.” Mặc dù giọng nói anh ta rất lớn nhưng lại thiếu tự tin, khuôn mặt giống như đang đỏ lên.

Không còn cách nào khác, hai cha con cậu chủ Chu nhìn thấy mọi người uống loại thuốc thần kỳ này xong đều kêu lên kinh ngạc nên anh ta không thể cưỡng lại sức hấp dẫn của nó. Hai cha con anh ta cùng muốn thử xem sau khi uống xong nó sẽ thần kỳ như thế nào?

Vậy nên cậu chủ Chu định lén vào để mua một ít.

“Ồ, cậu đến mua thuốc sao, không phải lúc trước cậu còn la lên, tôi lừa người khác lấy tiền hay sao?” Lâm Thiên ôm cánh tay, cười trêu chọc anh ta.

“Có…. Sao? Sao tôi không nhớ nhỉ?” Anh ta giả vờ như không biết gì.

Ngừng một chút, cậu chủ Chu nói tiếp: “Hơn nữa việc tôi bỏ tiền mua thuốc hợp tình hợp lý. Anh thấy có vấn đề gì sao?”

Lâm Thiên cười lạnh: “Đúng là hợp tình hợp lý nhưng… tôi lại không muốn bán cho cậu. Cho dù cậu quỳ xuống đây cầu xin tôi thì tôi cũng không bán cho cậu. Cậu hiểu không? Phiền cậu cút sang một bên!”

“Anh...” Cơ mặt của anh ta co giật mạnh.

“Thuốc là của tôi. Tôi muốn bán cho thì tôi bá cho người đó. Tôi không muốn bán cho ai thì không bán đấy. Cậu hiểu không?” Lâm Thiên kiêu ngạo nói.

Ngay sau đó Lâm Thiên quay sang Lưu Thân đang ở đằng sau lưng anh dặn dò

“Lưu Thân, truyền lệnh của tôi, cấm bán loại thuốc cho tất cả mọi người nhà họ Chu và nhà Công Tôn. Đặt một tấm biển ở lối vào của cửa hàng ghi rõ: Nhà họ Chu, Công Tôn và chó không được phép vào.”

“Vâng thưa anh Thiên, chỉ là những lời như vậy… có coi thường chó quá hay không?” Lưu Thân nói.

Lâm Thiên cười: “Hình như đúng là vậy thật, vậy thì bỏ từ chó đi, viết: Nhà họ Chu và Công Tôn không được phép vào.”

“Lâm Thiên, anh!” Cậu chủ Chu mặt mày biến sắc.

Gia chủ nhà họ Chu, cha con và Công Tôn Phong Vân đứng cách đó không xa, vẻ mặt cũng thay đổi hoàn toàn. Lâm Thiên làm vậy rõ ràng là đang sỉ nhục bọn chúng, sỉ nhục bọn chúng rằng nhà họ Chu và nhà họ Công Tôn còn không bằng một con chó.

Nhà họ Chu và nhà họ Công Tôn đường đường là hai trong bát đại gia tộc lớn nhất ở Hà Nội làm gì có chuyện bị người khác làm nhục như vậy.

Lâm Thiên lại nhìn về phía những ông chủ đang tranh giành nhau mua hàng và nói:

“Các ông chủ, tôi không quan tâm quan hệ của các ông với nhà họ Chu và nhà Công Tôn ra sao. Nhưng sau khi mua được thuốc, các công không được đưa cho nhà họ Chu và nhà họ Công Tôn. Ai làm vậy là đối địch với Lâm Thiên tôi. Về sau tôi sẽ không bán bất cứ loại thuốc nào cho người đó nữa.”

“Được được được!”

“Không có vấn đề gì cả!”

Các ông chủ có mặt ở đó đều cùng gật đầu đáp lại.

Đúng là trò đùa, bọn họ không muốn mất quyền mua loại thuốc này.

Sau khi nghe được những gì Lâm Thiên nói sắc mặt của gia chủ nhà họ Chu và cha con Công Tôn Phong Vân đều trở nên rất khó coi.

Cậu chủ Chu càng tức điên hơn.

“Lâm Thiên, mày cho rằng chế tạo ra được loại thuốc đó thì ghê gớm lắm sao? Nói cho mày biết, đây là Hà Nội! Mày ở Hà Nội không có người chống lưng, nhà họ Chu chúng tao sẽ bóp chết mày, đơn giản như bóp chết một con kiến!” Khuôn mặt anh ta trở về vặn vẹo, nhìn vào Lâm Thiên hét lớn.

Ngay sau khi anh ta nói xong, cánh cửa ở nơi tổ chức họp báo đột nhiên mở ra. Hơn hai mươi người đàn ông mặc đồng phục bước vào.

Dẫn đầu là một người đàn ông trung niên mặt chữ điền.

Sau khi Lâm Thiên nhìn thấy những người này đến, lông mày đột nhiên cau lại, giống như cảm nhận được có chuyện gì không lành.

“Ha ha, Lâm Thiên, tao vừa nói rồi mày ở Hà Nội không có người chống lưng, nhà họ Chu chúng tao muốn làm gì mày cũng được hết. Nhà họ Chu chúng tao hôm nay sẽ phải chi mày biết tay. Hôm nay mày xong rồi Lâm Thiên ạ! Mày đợi đó đi!” Cậu chủ Chu cười điên cuồng.

Gia chủ nhà họ Chu đang ngồi cách đó không xa cũng nở một nụ cười.

Sau khi nghe những lời này, Lâm Thiên hiểu ra những người này đến đây dưới sự chỉ đạo của nhà họ Chu.

“Ai đứng đầu ở đây?” Người đàn ông trung niên mặt chữ điền hét lên.

Ông ta vừa nói xong, những ông chủ đang tranh nhau mua bán dừng hết lại, cùng quay đầu nhìn về phía người đàn ông mặt chữ điền.

Bầu không khí của cả hội trường trở nên kỳ lạ.

Trong số những ông chủ có mặt ở đây, có ai mà không phải là những người thông minh? Bọn họ hiểu rõ nhà họ Chu đang dùng các mối quen biết của mình để đối phó với Lâm Thiên.

Vẻ mặt của Lưu Chí Thành cũng thay đổi: “Hỏng rồi, nhà họ Chu dùng quan hệ để đối phó với chúng ta. Chúng ta không có ai chống lưng ở Hà Nội, e rằng Lâm Thiên sẽ gặp rắc rối lớn mất.”

“Anh Thiên, người tới không tốt, tôi sẽ thay anh, nếu bắt thì cũng để bọn chúng bắt tôi.” Sắc mặt của Lưu Thân vô cùng nghiêm túc.

Lưu Thân nói xong liền chuẩn bị đi về phía trước.

“Lưu Thân, để tôi ra, chuyện này anh không phải là chuyện anh có thể gánh được đâu.” Lâm Thiên giữ lấy cánh tay của Lưu Thân.

Là một người đàn ông, có những trách nhiệm phải tự mình gánh vác.

Ngay sau đó, Lâm Thiên bước lên phía trước, lớn giọng nói:

“Tôi là người chịu trách nhiệm ở đây.”

“Anh là chịu trách nhiệm ở đây phải không? Đây là giấy tờ của tôi.” Người đàn ông mặt chữ điền đưa giấy tờ cho Lâm Thiên.

Lâm Thiên xem tờ giấy rồi đưa nó lại cho anh ta và nói:

“Chúng tôi đang kinh doanh hợp pháp, không biết các anh đến đây có chuyện gì.”

“Chúng tôi nghi ngờ anh bán thuốc giả, vậy nên mời anh theo tôi về để tiến hành điều tra.” Người đàn ông mặt chữ điền nói.

Ngay sau đó, người đàn ông mặt chữ điền vẫy tay, hơn hai mươi người phía sau anh ta lập tức xông vào khống chế hiện trường, chuẩn bị thu giữ chỗ thuốc này.

Cùng lúc đó có hai người tiến lên giữ chặt Lâm Thiên.

Lâm Thiên biết những người bên kia nhằm vào anh mà tới, hơn nữa âm thầm nghe sự chỉ đạo của nhà họ Chu. Vậy nên anh giải thích thế nào với người đàn ông mặt chữ điền này cũng là vô ích.

“Haha, Lâm Thiên, những ngày tốt đẹp của mày ở Hà Nội sắp hết rồi.” Cậu chủ nhà họ Chu đi đến trước mặt Lâm Thiên, trưng ra nụ cười đắc ý.

Gia chủ nhà họ Chu ngồi cách đó không xa cùng cha con Công Tôn Phong Vân cùng nở nụ cười.

Một số người thì vui, một số người thì buồn. Nam Cung Điệp thấy Lâm Thiên sắp bị bắt đi thì lo như ngồi trên đống lửa.

“Cha, cha mau nghĩ cách giúp anh Thiên đi. Cha mau giúp anh Thiên đi.” Nam Cung Điệp vội vàng lắc cánh tay của Nam Cung Chính.

Nam Cung Chính gật đầu rồi đứng luôn dậy.

“Thuốc do anh Lâm Thiên bán có giấy chứng nhận đầy đủ và có công hiệu thần kỳ. Làm sao có thể là thuốc giả được? Gia đình Nam Cung chúng tôi là người đầu tiên phản đối! Phản đối đưa Lâm Thiên đi!” Nam Cung Chính nói lớn.

Ngay sau đó, Nam Cung Chính quay đầu lại và nói với tất cả những ông chủ đang có mặt ở đó.

“Thưa tất cả các ông chủ đang có mặt ở đây, tôi nghĩ mọi người đều đã cảm nhận được sự kỳ diệu của loại thuốc này rồi. Có phải muốn Lâm Thiên bị bắt đi, muốn loại thuốc này bị cấm không? Nếu như vậy về sau mọi người sẽ không mua được nữa đâu!”

“Vậy nên tôi đề nghị mọi người cùng đoàn kết phản đối quyết định này. Chúng ta càng đông người thì sức mạnh càng lớn.”

Khi Nam Cung Chính nói những điều này, tất cả các ông chủ đang có mặt ở đó đều quay sang nhìn nhau.

Sau một lúc im lặng.

“Đúng vậy, tập đoàn Thương mại Kinh Dương chúng tôi phản đối! Làm sao đây có thể là thuốc giả được? Làm vậy là làm linh tinh! Nếu anh bắt anh Lâm Thiên đi, tôi sẽ lập tức viết đơn khiếu nại.” Chủ tịch Tập đoàn Thương mại Kinh Dương lớn tiếng nói.

“Tập đoàn Thiên Hà tôi cũng phản đối! Thuốc này không thể hết được! Nếu anh dám đưa Lâm Thiên đi, tôi sẽ viết đơn khiếu nại!”

“Tập đoàn Thần Dương chúng tôi phản đối!”

“Còn có nhà họ Chu của tôi nữa, nhà họ Chu chúng tôi phản đối.”

“Nhà họ Lưu chúng tôi cũng phản đối.”

...

Các ông chủ có mặt ở đó đều lên tiếng. Lúc đầu còn ít nhưng về sau càng lúc càng đông.

Những người triệu phú, ông chủ đều đồng loạt lên tiếng.

Phải biết rằng những ông chủ ở đây đều là những nhân vật có tiếng. Sức mạnh của một người trong số bọn họ có thể không bằng nhà họ Chu nhưng nếu mọi người cùng kết hợp lại thì có được sức mạnh vô vùng lớn.

Ngoài những ông chủ bình thường ra, sáu trong bát đại gia tộc ở Hà Nội ngoại trừ nhà họ Chu và Công Tôn ra thì tất cả đều ủng hộ Lâm Thiên.

“Mấy người... mấy người...” Mặt cậu chủ Chu tức đến xanh xám sau khi nhìn thấy cảnh tượng này. Nụ cười đắc ý lúc trước đã hoàn toàn biến mất.

“Chết tiệt!” Gia chủ nhà họ Chu cũng chửi.

Sắc mặt hai cha chon Công Tôn Phong Vân cũng vô cùng khó coi. Mặc dù bọn họ không dùng tới quan hệ nhưng cũng rất mong Lâm Thiên bị nhà họ Chu xử lý.

Có người buồn đương nhiên cũng có người vui.

Phùng Vân Điệp, Lưu Chí Thành, Lưu Thân nhìn thấy những triệu phú, đại gia ở đó cùng ủng hộ cho Lâm Thiên thì vô cùng vui mừng và kích động, sự lo lắng lúc trước gần như biến mất.

Cả Lâm Thiên cũng mỉm cười khi thấy có nhiều người ủng hộ mình như vậy. Anh muốn dùng loại thuốc này để thu phục lòng người, xem ra bây giờ anh đã thành công rồi.

“Anh vẫn định dẫn tôi đi sao? Nếu anh mang tôi đi, anh đã nghĩ đến chuyện sẽ kiện như thế nào chưa?” Lâm Thiên nở nụ cười, nhìn người đàn ông có khuôn mặt chữ điền.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.