Cực Phẩm Đại Thiếu

Chương 579



Gia đình Kurokawa Koro ngoài buôn bán xuất nhập khẩu còn có kinh doanh hàng lậu, tất nhiên dựa vào buôn lậu nên nhà họ kiếm được rất nhiều tiền bất hợp pháp, có tiềm lực tài chính và đủ sức làm đại lí.

Kurokawa Koro biết, chỉ cần anh ta đám phán thành công và giành được quyền làm đại lý thì chị gái sẽ không còn có cơ hội tranh cướp với anh ta nữa.

Cô gái trẻ Kurokawa Nako đành bất đắc dĩ cúi đầu, tài năng của cô ấy luôn vượt trội hơn hẳn Kurokawa Koro, tiếc rằng cha của cô ấy lại muốn giao lại sự nghiệp cho Kurokawa Koro hơn.

Kurokawa Koro nhìn đồng hồ, quyết định hôm nay sẽ liên lạc với tập đoàn Vân Thiên trước…

Bốn giờ chiều, trong biệt thự của Lâm Thiên.

Lưu Thân dẫn theo gia chủ nhà họ Chu đến biệt thự.

“Xin chào anh Lâm.” Gia chủ nhà họ Chu vội vàng niềm nở cất tiếng chào Lâm Thiên.

“Chào ông, gia chủ nhà họ Chu, đây là thuốc thần vạn năng mà ông cần, chắc Lưu Thân đã báo giá cho ông biết rồi đúng không?” Lâm Thiên lấy “Khư Bệnh đan” đã chuẩn bị từ trước ra.

“Đã báo với tôi rồi, trong thẻ này là 35 nghìn tỷ.” Gia chủ nhà họ Chu đưa ngay ra một chiếc thẻ ngân hàng.

Giải quyết kim cương hết 35 nghìn tỷ, mua thuốc thần vạn năng (Khư Bệnh đan) cũng tiêu tốn hết 35 nghìn tỷ.

Cũng có thể nói rằng, giá mua một viên thuốc thần vạn năng (Khư Bệnh đan) là 70 nghìn tỷ, nhưng cùng với đó sẽ được hưởng đặc quyền phục vụ hạng kim cương của tập đoàn Vân Thiên.

Không còn cách nào khác hơn, hiện trong tay Lâm Thiên chỉ còn lại vài viên Khư Bệnh đan, nếu như bán rẻ quá thì chẳng mấy chốc là hết hàng.

Lâm Thiên nhận chiếc thẻ rồi đưa tận tay viên Khư Bệnh đan cho gia chủ nhà họ Chu.

“Anh Lâm, thuốc này thực sự có thể chữa khỏi bệnh ung thư đúng không? Ý tôi muốn nói là chữa khỏi hoàn toàn, chứ không chỉ đẩy lùi.” Gia chủ nhà họ Chu nói.

“Dĩ nhiên là có thể, nếu như không có hiệu quả thì tôi đền bù gấp đôi.” Lâm Thiên quả quyết.

“Được!” Gia chủ nhà họ Chu tương cười gật đầu.

“Thưa anh Lâm, vậy thì tôi xin phép.” Gia chủ nhà họ Chu nóng lòng muốn mang thứ thuốn thần văn năng này về cho con trai dùng.

“Lưu Thân, tiễn gia chủ nhà họ Chu.” Lâm Thiên dặn.

Sau khi tiễn gia chủ nhà họ Chu ra khỏi biệt thự, Lưu Thân quay trở vào trong lấy Vô Cực đan để mang đi tiếp tục sản xuất dung dịch nước thần tiên dạng uống.

Sau khi Lưu Thân quay trở lại.

“Anh Thiên, từ sáng đến giờ, chỉ tính riêng hội viên thôi đã bán được gần 175 nghìn tỷ rồi.” Lưu Thân cười tươi roi rói.

“Cách này của anh hay thật đấy, Lưu Thân ạ!” Lâm Thiên cười nói.

Bán cho hội viên thu được gần 175 nghìn tỷ, cộng thêm 35 nghìn tỷ bán Khư Bệnh đan vừa rồi, là được 210 nghìn tỷ, tài sản của Lâm Thiên lại bỗng chốc tăng vọt.

Dạo gần đây kiếm được quá nhiều tiền, Lâm Thiên sắp không biết phải tiêu xài như thế nào nữa…

Cái mác hội viên chỉ là lớp vỏ rỗng, không hề mất phí, bán được bao nhiêu là kiếm được bấy nhiêu.

Và cứ theo đà này thì chắc chắn về sau còn có thể kiếm được không ít tiền dựa trên ý tưởng bán cho hội viên.

“Cũng nhờ sức hút quá lớn từ dung dịch nước thần tiên dạng uống của anh Thiên nên mới có thể khiến bao nhiêu ông trùm trả giá trên trời để mua suất hội viên, tất nhiên vì hôm nay là ngày đầu tiên nên bán được nhiều, chắc chắn sau này sẽ bán được ít đi, dù sao thì số người giàu đăng ký cũng có hạn.” Lưu Thân phân tích.

Lâm Thiên gật gù, giá hội viên của Vân Thiên niêm yết ở đó, quả thực người có tiền đăng ký rất có hạn, nhưng cũng đủ cho Lâm Thiên kiếm được một khoản lớn.

“Đúng rồi, Lưu Thân này, tôi quyết định trao cho anh 5% cổ phần của tập đoàn Vân Thiên.” Lâm Thiên nói.

“Sao cơ? Sao lại làm như thế được?” Lưu Thân rối rít xua tay.

Với quy mô hiện tại của tập đoàn Vân Thiên thì 5% cổ phần cũng đã lên đến vài chục nghìn tỷ.

Hơn nữa, tập đoàn Vân Thiên có một tương lai rộng thênh thang, khi tập đoàn Vân Thiên tiếp tục mở rộng thì giá trị của 5% này cũng sẽ tăng lên, trong tương lai 5% này chắc chắn phải đáng giá một số tiền khổng lồ.

“Không phải tôi đang bàn bạc với anh đâu đấy nhé, anh cứ việc nhận lấy. Tập đoàn Vân Thiên phát triển không thể thiếu được công lao của anh, đây là phần mà anh xứng đáng được hưởng.” Lâm Thiên nghiêm túc nói.

Lâm Thiên gần như một ông sếp rảnh rang, mọi việc đều do Lưu Thân chạy đôn chạy đáo lo liệu.

Lâm Thiên biết những khi Lưu Thân bận rộn, anh ta thường ngủ chưa đến năm tiếng mỗi ngày, thậm chí có lúc còn tăng ca thâu đêm để xử lý công việc.

Chắc chắn Lưu Thân là anh hùng số một của cả tập đoàn Vân Thiên. Lâm Thiên sao có thể đối xử tệ bạc với anh ta được?

“Vậy thì… Được rồi, cảm ơn anh Thiên.” Lưu Thân cười gãi đầu.

Trước đây, Lưu Thân chỉ là tổng giám đốc chi nhánh Bảo Thạnh, cùng lắm chỉ có thể quay cuồng trong thành phố nhỏ ấy, chính Lâm Thiên là người đã cho anh ta cơ hội để anh ta tiến xa được đến ngày hôm nay.

Lưu Bân hiện giờ với tư cách là tổng giám đốc điều hành cả tập đoàn Vân Thiên, bất kể tiền tài hay danh vọng đem so với trước kia đều là khập khiễng, trong thâm tâm, anh ta cũng vô cùng biết ơn Lâm Thiên.

"À đúng rồi, anh Thiên này, một người tên là Kurokawa Koro đã liên hệ với tôi hôm nay. Anh ta nói muốn gặp chủ tịch để bàn về việc hợp tác. Nhà Kurokawa của anh ta muốn xin làm đại lý và giành quyền tiêu thụ dung dịch nước thần tiên dạng uống ở Nhật Bản".

"Ồ? Anh ta đã gõ cửa tận nơi thật à?" Lâm Thiên nở nụ cười ranh mãnh.

Ngay sau đó, Lâm Thiên căn dạn: "Anh sắp xếp để ngày mai anh ta đến thẳng văn phòng chủ tịch gặp tôi."

“Vâng thưa anh.” Lưu Bân gật đầu.

"À mà Lưu Thân này, tòa nhà cao nhất Hà Nội cao bao nhiêu? Tòa nhà cao nhất nước Hoa cao bao nhiêu?" Lâm Thiên hỏi.

"Tòa nhà cao nhất ở Hà nội cao 523 mét, chi phí xây dựng là 70 nghìn tỷ. Tòa nhà cao nhất thế giới cao 632 mét, chi phí xây dựng 50 nghìn tỷ." Lưu Thân trả lời.

"Vậy thì lấy ra 105 nghìn tỷ và xây một tòa cao ốc cao nhất nước Hoa ở Hà Nội, xây cao 650 mét, đặt tên là cao ốc Vân Thiên, đặt làm trụ sở của Vân Thiên trong tương lai, nhớ xây kiểu nóc nhà bằng phẳng dể máy bay hạ cánh xuống nhé." Lâm Thiên miêu tả.

Do hiện tại tập đoàn Vân Thiên đã lớn mạnh, nên việc xây dựng một tòa trụ sở tầm vóc là điều đương nhiên.

Đã xây là phải xây cao nhất cả nước, suy cho cùng thì bây giờ Lâm Thiên cũng đang có rất nhiều tiền, vả lại với tốc độ kiếm tiền hiện tại thì tiền sẽ còn chảy vào ồ ạt.

“Vâng thưa anh.” Lưu Thân mỉm cười gật đầu.

Lưu Thân cảm thấy phấn khích, mừng rỡ khi nghĩ đến viễn cảnh tập đoàn Vân Thiên sẽ xây tòa nhà trụ sở cao nhất nước Hoa, đây cũng là biểu tượng cho sức mạnh của tập đòan Vân Thiên của họ.

Sau khi Lưu Thân rời đi.

Lâm Thiên cũng bắt đầu mày mò suy ngẫm về vấn đề luyện chế thuốc thần vạn năng "Khư Bệnh đan".

Khư bệnh đan là đan dược trung cấp, hiện tại Lâm Thiên đã có thể luyện chế thành công.

Ở vùng đất tu luyện thì món đồ này không hề đáng giá, bởi vì hầu như các tu sĩ đều không có bệnh tật, nhưng trên trái đất thìthứ này có thể bán được rất nhiều tiền.

Đương nhiên, khư bệnh đan cũng là đan dược trung cấp, tương đối khó luyện chế hơn, và dược liệu cần dùng cũng rất quý giá khó tìm, cho nên Lâm Thiên chưa thử qua.

Đúng lúc này, chuông điện thoại di động của Lâm Thiên vang lên.

Lâm Thiên lấy điện thoại di động ra, thấy là Tần Thi gọi cho mình.

"Lâm Thiên, tối nay có một bữa tiệc nhỏ. Hàn An Lôi mời tôi đến. Anh có thể đi cùng tôi được không?"

“Cô với Hàn An Lôi không hợp nhau, tại sao lại đồng ý lời mời của cô ta?” Lâm Thiên tò mò hỏi.

“Nếu tôi không đi, chẳng phải sẽ khiến Hàn An Lôi nghĩ là tôi sợ không dám đi à!” Tần Thi lớn tiếng nói.

Lâm Thiên lấy làm khó hiểu với những suy nghĩ của phụ nữ, nhưng vì Tần Thi đã gọi điện thoại mời nên Lâm Thiên không thể từ chối.

Xét cho cùng thì về mặt quyền lực, nhà họ Tần cũng là một trong những hậu thuẫn lớn của Lâm Thiên, anh có được chỗ đứng ở Hà Nội, đồng thời có thể xem thường những kẻ mạnh khác, không thể thiếu sự giúp đỡ của nhà Tần.

Tiền nhiều đến mấy mà không có quyền lực làm chỗ dựa thì vẫn xôi hỏng bỏng không, Lâm Thiên đã nếm trải bài học kinh nghiệm sâu sắc này trongg thời gian ở Tây Xuyên.

“Được, vậy cô qua đón tôi nhé.” Lâm Thiên nói.

Nửa giờ sau, xe của Tần Thi đã đến cổng biệt thự của Lâm Thiên.

Lần này, Lâm Thiên đã đi tắm trước...

Bên trong biệt thự.

Tần Thi đến nơi, còn mang theo một bộ quần áo.

“Này, mặc bộ đồ này vào, để không bị chê cười trong bữa tiệc lần nữa.” Tần Thi đưa túi quần áo cho Lâm Thiên.

“Không ngờ cô cũng chu đáo gớm nhỉ.” Lâm Thiên nhe răng cười.

“Nhảm nhí!” Tần Thi tức giận giậm chân.

“Mỗi tội tính tình quá tệ, sau này không biết có ai dám rước về không.” Lâm Thiên vuốt cằm lắc đầu.

“Anh… anh còn nói nữa!” Tần Thi tức tối giậm chân.

“Được rồi, tôi đi thay quần áo.” Lâm Thiên xách quần áo đi lên lầu.

Khoảng vài phút sau, Lâm Thiên mặc một bộ com-lê màu xanh lam mới tinh bước xuống lầu.

Bộ com-lê rất vừa vặn, Lâm Thiên mặc lên cũng mang lại một cảm giác khác lạ.

“Không ngờ anh vẫn mặc com -lê cũng đẹp trai đấy Lâm Thiên ạ.” Tần Thi chống cằm bằng một tay, chăm chú nhìn Lâm Thiên.

"Sao hả? Bị vẻ đẹp trai của tôi mê hoặc rồi à?" Lâm Thiên giang hai tay.

“Anh nghĩ nhiều rồi, số trai đẹp tôi từng gặp còn nhiều hơn cơm anh ăn cơ, nhanh lên, đi thôi!” Tần Thi hung dữ nói.

“Cái gì cũng tốt, mỗi tội đanh đá.” Lâm Thiên lắc đầu, rồi đi theo Tần Thi đi ra ngoài...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.