Bởi vì hôm nay Như Tuyết bận công việc đã sắp xếp trước, thật sự đi không được. Triệu Linh gần đây cũng bận rộn một số chuyện nhà họ Triệu, thật sự không thoát ra được. Hai cô đều tỏ vẻ nếu Lâm Thiên nói với bọn họ sớm hơn, thì họ đã sắp xếp được thời gian.
Chỉ có Phạm Minh Tú hôm nay không có công việc quan trọng, có thể dời lại, cho nên mới đồng ý.
Hôm nay Tô Bảo Nhi tổ chức buổi diễn ở Kim Vân, cho nên Lâm Thiên cùng Phạm Minh Tú đã hẹn gặp nhau ở sân bay Kim Vân.
Lâm Thiên ngồi trong xe đi tới sân bay, Lưu Thân đích thân lái xe đưa Lâm Thiên đi sân bay.
Lâm Thiên ngồi ở bên trong xe, còn đang suy nghĩ về chuyện tối qua.
“Tà khí bên trong cơ thể trước sau gi cũng là tai hoạ ngầm.” Lâm Thiên lẩm bẩm tự nói.
Cuộc chiến tối hôm qua, đã khiến Lâm Thiên hiểu rõ tính nghiêm trọng của tai hoạ ngầm này.
Nếu tà khí cứ tiếp tục tồn tại bên trong cơ thể Lâm Thiên, tuy rằng bỉnh thường Lâm Thiên có thể áp chế nó.
Nhưng mà, về sau một khi Lâm Thiên chiến đấu với cao thủ, tà khí tất nhiên sẽ nhân lúc lan ra, gây ảnh hưởng to lớn cho Lâm Thiên đang chiến đấu, nguy hiểm đến mạng sống của Lâm Thiên.
Lâm Thiên không muốn tà khí này tồn tại trong cơ thể mình thêm một phút nào nữa.
Nhưng mà nếu muốn đuổi tà khí này đi phải tìm ba vị Tam giai Nguyên Anh hỗ trợ, nói thì dễ hơn làm!
Mặt khác, chuyện của nhà Kurokawa vẫn khiến anh hơi lo lắng.
“Lưu Thân, gần đây anh phải nâng cao để phòng.” Lâm Thiên dặn dò nói.
“Anh Thiên yên tâm đi, từ trước đến nay tôi vẫn luôn cẩn thận nghiêm túc, anh biết mà.” Lưu Thân nói.
Đúng lúc này, di động Lâm Thiên vang lên, Lâm Thiên lấy ra di động thì vừa thấy là cha của Triệu Linh gọi điện thoại tới.
“Alo, chú Triệu ạ.” Lâm Thiên mở điện thoại.
“Lâm Thiên, cậu gần đây sao rồi? Cơ thể khỏe không.” Trong điện thoại là tiếng của cha Triệu Linh quan tâm hỏi thăm.
Cha Triệu Linh bỗng nhiên quan tâm mình như vậy, làm Lâm Thiên cảm giác hơi bất ngờ.
“Cảm ơn chú đã quan tâm cháu, cháu rất khỏe, chú Triệu thì sao, cơ thể vẫn khỏe mạnh chứ.” Lâm Thiên mở miệng hỏi thăm.
“Sức khỏe của tôi khá tốt, chỉ là...” Cha Triệu Linh đột nhiên ấp a ấp úng.
“Chú Triệu, có gì cứ nói thẳng.” Lâm Thiên nói.
“Lâm Thiên, là như vầy, gần đây tôi nhìn trúng một ngành nghề mới khá phát triển, tôi muốn đầu tư vào nó, cậu có thể cho tôi mượn 7000 tỷ không?” Cha Triệu Linh nói.
“Chú Triệu, không phải lần trước cháu mới cho chú mượn 1.050.000 tỷ sao? Mới có một tháng thôi mà.” Lâm Thiên lộ ra vẻ kinh ngạc.
1.050.000 tỷ cũng không phải số tiền nhỏ, chưa đầy một tháng thì đã hết? Đùa kiểu gì vậy!
“À, không phải lần trước đầu tư thất bại sao. Nhưng mà lần này cậu yên tâm, lần này chắc chắn thành công, chờ tôi kiếm tiền về, 7.000 tỷ tiền vốn tôi nhất định sẽ trả lại cho cậu.” Cha Triệu Linh nói.
“Chú Triệu, không lẽ... chú lại đi cờ bạc nữa?” Lâm Thiên cau mày.
Lâm Thiên biết, cha Triệu Linh có thói xấu này, ông ấy đã từng ở Ma Cao bị nhà họ Phạm chơi, thua cả tập đoàn Triệu thị. Cuối cùng sau khi Lâm Thiên chiến thắng nhà họ Phạm, mới trả tập đoàn Triệu thị về lại nhà họ Triệu.
“Làm sao có thể! Lâm Thiên cậu tuyệt đối đừng hiểu lầm, tôi đã cai nó từ lâu, tôi lấy tiền đầu tư thật! Cậu phải tin tưởng tôi.” Ngữ khí cha Triệu Linh kiên định.
Dừng một chút, cha Triệu Linh tiếp tục nói: “Lâm Thiên, chúng ta đều là ông lớn hết, sảng khoái đi. Một câu thôi, cậu cho mượn hay không, tài sản của cậu mấy trăm ngàn tỷ, nếu ngay cả 7.000 tỷ cũng không muốn cho tôi mượn, tôi đây chỉ có thể nghi ngờ, cậu không thật lòng với Triệu Linh con tôi.”
“Chú Triệu, chú lo lắng nhiều rồi, nếu chú muốn đầu tư, cháu đương nhiên ủng hộ. Cháu lập tức chuyển cho chú 7.000 tỷ.” Lâm Thiên nói.
7.000 với Lâm Thiên mà nói, nói ít không ít, nói nhiều cũng không nhiều lắm.
Quan trọng nhất chính là, ông ấy là cha Triệu Linh, cũng chính là cha vợ của mình...
Đây cũng là điểm yếu của Lâm Thiên mà cha Triệu Linh bắt được.
“Được được được, cảm ơn Lâm Thiên, cậu yên tâm, chờ tôi kiếm được tiền, 7.000 tỷ tiền vốn này, nhất định sẽ trả lại cậu.” Cha Triệu Linh kích động không thôi.
Sau khi cúp điện thoại, Lâm Thiên lập tức chuyển đi 7.000 tỷ cho cha Triệu Linh.
Sau khi Lâm Thiên chuyển tiền xong, suy nghĩ một phen, lập tức gọi điện thoại cho Thạch Hàn đang ở Kim Đô.
“Alo, anh Vân.” Trong điện thoại vang ra thanh âm quen thuộc của Thạch Hàn.
“Thạch Hàn, anh giúp tôi đi theo dõi cha Triệu Linh, nhất định phải giám sát rõ ràng nhất cử nhất động gần đây của ông ấy.” Lâm Thiên nói.
Nếu cha Triệu Linh thật sự đầu tư, Lâm Thiên có thể ủng hộ ông ấy, cho dù cuối cùng đầu tư thành công hay thất bại đều được, nhưng nếu ông ta dùng tiền không ngay thẳng, vậy xin lỗi, Lâm Thiên tuyệt đối không thể ủng hộ ông ấy nữa!
“Được, anh Vân.” Thạch Hàn gật đầu đồng ý.
Thạch Hàn làm việc, Lâm Thiên đương nhiên vô cùng yên tâm.
Sân bay Kim Vân.
Sau khi Lâm Thiên đáp xuống ở sân bay thì chờ đợi Phạm Minh Tú đang đến.
Khi Lâm Thiên đang chờ đợi, cũng suy nghĩ về chuyện tà khí trong cơ thể, đây là chuyện trước mắt Lâm Thiên lo lắng nhất.
Lâm Thiên đang suy nghĩ, nếu mình tận dụng đan dược, đi mời ba vị tam giai Nguyên Anh ra tay tương trợ, hẳn là có thể thành công.
Nhưng mà, muốn cường giả Tam giai Nguyên Anh giúp một lần, ít nhất phải có đan dược cao cấp mới có thể làm cho bọn họ động lòng, sau đó hỗ trợ.
Nếu chỉ là đan dược trung cấp, bọn họ có lẽ sẽ động lòng, nhưng không nhất định sẽ hỗ trợ.
Nhưng Lâm Thiên hiện tại chỉ là trung cấp luyện đan sư, trên người đan dược cao cấp đều là sư phụ Lâm Thiên để lại, chỉ có mấy viên, dùng một viên thì ít đi một viên.
“Lâm Thiên!”
Đúng lúc này, một thanh âm quen thuộc vang lên ở sau lưng.
Lâm Thiên quay đầu vừa thấy, đập vào đôi mắt đúng là Phạm Minh Tú.
Hôm nay Phạm Minh Tú mặc một chiếc váy ren khoét sâu cổ chữ V, cùng với chiều cao 1m68, dáng người cực chuẩn, thoạt nhìn vô cùng có khí chất. Còn có mái tóc dài màu vàng gợn sóng buông trên vai, từng sợi từng sợi đều nóng bỏng mê người, khiến lòng người rộn ràng.
“Lâm Thiên!”
Phạm Minh Tú đầy vẻ tươi cười, trực tiếp nhào vào ngực Lâm Thiên.
“Anh yêu, nhớ anh muốn chết.” Thanh âm Phạm Minh Tú yêu kiều làm nũng.
Đồng thời, Phạm Minh Tú gấp gáp không chờ nổi, hôn lên mặt Lâm Thiên một cái.
Dưới vẻ ngoài quyến rũ của Phạm Minh Tú, sức chống cự Lâm Thiên gần như bằng không.
Người đón máy bay ở sân bay rất nhiều, và cảnh này đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
“Thằng nhóc kia thật là hạnh phúc!”
“Đúng vậy, có thể ôm được nữ nhân đẹp như vậy, tôi chết cũng không tiếc!”
Trong lúc nhất thời, xung quanh toàn là ánh mắt hâm mộ ghen tị, đều nhìn về Lâm Thiên.
Lâm Thiên cũng không quan tâm ánh mắt của mọi người.
“Minh Tú, đói bụng rồi phải không, chúng ta ăn chút thứ gì đó trước.”
Lâm Thiên nắm bàn tay mịn màng của Phạm Minh Tú, lập tức đi ra ngoài.
Bắt một chiếc xe taxi, Lâm Thiên và Phạm Minh Tú đi thẳng đến nội thành Kim Vân.
Trên xe taxi.
“Lâm Thiên, hôm nay đi gặp chị Tô Bảo Nhi em hồi hộp quá.”
Lâm Thiên nắm tay Phạm Minh Tú.
Mỉm cười nói:
“Minh Tú, trước kia em đã nói với anh rồi, nhà em ở Kim Vân, lần này nếu đã tới rồi thì đi thăm nhà em luôn, anh cũng muốn gặp chú và dì.”
Nếu Phạm Minh Tú đã là người của mình, Lâm Thiên đương nhiên muốn gặp mẹ vợ và cha vợ, đây cũng là tôn trọng Phạm Minh Tú.
“Đây...” Vốn dĩ Phạm Minh Tú còn đang vô cùng vui vẻ, trên gương mặt xinh đẹp lộ ra vẻ mất tự nhiên.
“Làm sao vậy Minh Tú?” Lâm Thiên có vẻ nghi ngờ.
Dừng một chút, Lâm Thiên lại tiếp tục nghi ngờ nói: “Đúng rồi Minh Tú, nhà em ở Kim Vân, tại sao lại chạy tới một thành phố nhỏ ở tỉnh Tây Xuyên ngàn dặm xa xôi để công tác?”
Lâm Thiên đã từng nghi ngờ, nếu Phạm Minh Tú vốn dĩ là người Tây Xuyên, cô phát triển ở Tây Xuyên không gì lạ.
Nhưng nhà cô rõ ràng ở Kim Vân, tại sao không làm việc ở Kim Vân giàu có, ngược lại chạy đến khu vực Tây Nam có kinh tế tương đối lạc hậu.
Phạm Minh Tú trầm ngâm một lúc, ngữ khí trầm thấp nói:
“Lâm Thiên, thật ra ở Kim Vân nhà họ Giang cũng được xem như là danh gia vọng tộc, nhưng tranh đấu nội bộ trong gia tộc vô cùng gay gắt. Cha em là con vợ lẽ, cho nên ở nhà họ Giang không hề được ưa thích, cuối cùng trong cuộc tranh đấu nội bộ đó, cha em không thắng được chú cả, nhà chú cả sợ em sau này sẽ trở thành mối nguy hại cho bọn họ, cho nên đối phó em. Vì sự an toàn của chính mình, vì an toàn của cha mẹ, chỉ có thể rời đi Kim Vân, đến khu vực Tây Nam để phát triển.”
“Thì ra là thế.” Lâm Thiên bừng tỉnh đại ngộ.
Loại đấu tranh nội bộ gia tộc này, Lâm Thiên đã được trải nghiệm.
Lúc trước Lâm Thiên ở Kim Đô, vì tranh đoạt chức vị thừa kế với Lê Hải Phong, anh đã tranh đấu rất kịch liệt.
Chỉ là Lê Hải Phong kia bị nuông chiều từ bé, là tên ăn chơi trác táng, vốn dĩ không bằng Lâm Thiên.