Cực Phẩm Đại Tiểu Thư

Chương 2: 2: Linh Hồn Xuyên Không




Đau, đầu đau kịch liệt, tựa như muốn nổ tung, Tần Mộ Dao muốn mở mắt ra, nhưng là mí mắt nặng tựa như bị dán lại vậy.
“Dao Dao, cám ơn nàng.”
Đột nhiên, bên tai vang lên một thanh âm nhu hòa.
“Cô là ai? Vì sao cám ơn tôi?”
Tần Mộ Dao tìm kiếm nơi phát ra thanh âm.
“Ta cũng gọi là Tần Mộ Dao, là Đại tiểu thư của Tần phủ nằm trong bốn phủ đứng đầu của Tây Nhạc quốc.”
Cái thanh âm kia tạm dừng một chút, lại nói tiếp.
“Ta sở dĩ cám ơn nàng, là vì nàng sẽ thay ta đi cho xong con đường sắp tới.”
Tần Mộ Dao nhíu mày.
“Vậy còn cô?”
Cô vì sao phải giúp nàng ta đi hết con đường sắp tới, cô không phải đã chết sao? Còn bi kịch chết bởi một chiếc nhẫn kim cương!
“Thời gian của ta đã đến, nửa tháng trước, ta vì thỏa mãn lòng người ta yêu, nghe lời hắn từ trên núi giả nhảy xuống, hôn mê nửa tháng.

Ta sở dĩ còn chưa có chết, là vì đang chờ đợi sự xuất hiện của nàng.”
Lúc nữ tử kia nhắc tới người trong nàng, thanh âm có chút bi thương.
Trong đầu Tần Mộ Dao đột nhiên hiện lên một ít hình ảnh, một đám người, có nam có nữ, nam anh tuấn, nữ xinh đẹp.

Trong đó một nam nhân ngồi ở ghế trên, một thân trang phục đẹp đẽ quý giá, khóe môi nhếch lên thản nhiên châm chọc.


Mà những nữ nhân vây quanh bên người hắn đang ồn ào.
Trên núi giả đứng một nữ tử, tuyệt đại tao nhã, Tần Mộ Dao nhìn kỹ, rõ ràng nàng kia có gương mặt giống cô như đúc.
‘Ngươi từ trên đó nhảy xuống, ta đáp ứng ngươi, cùng ngươi đi du hồ.’
Nam nhân anh tuấn kia nói.
Tiếp theo Tần Mộ Dao thấy nữ tử bộ dạng giống cô như đúc kia trong mắt xẹt qua một chút kiên định, liền từ trên núi giả nhảy xuống……
“Hắn là đang đùa giỡn cô, cô không thấy được sao?”
Tần Mộ Dao có chút tức giận quát, cô ghét nhất chính là người bị người khác đùa bỡn.
Mà ý trêu cợt trong mắt nam nhân kia là rõ ràng như vậy.
“Ta đã thấy, nhưng là quá muộn, đợi lúc ta thấy hắn là trả lời có lệ với ta, ta đã hôn mê.”
Thanh âm của nữ nhân kia có chút bi thương.
“Không muộn, chỉ cần biết đến là tốt rồi, tôi nói cho cô, nam nhân như vậy cô nhất định phải hảo hảo giáo huấn một chút.”
Tần Mộ Dao lòng đầy căm phẫn nói.
“Muốn giáo huấn hay không, này đó đều là chuyện của nàng, nàng đã đến đây, ta cũng nên đi.”
Nữ nhân suy yếu nói, thanh âm càng ngày càng xa.
“Này, cô nói rõ ràng, cô rốt cuộc có ý gì? Cái gì gọi là ‘đều là chuyện của tôi’? Cái gì lại gọi là tôi đã đến đây nên cô nên đi?”
Đầu Tần Mộ Dao càng thêm đau.
Nữ nhân trầm mặc hồi lâu, rốt cục lại mở miệng.
“Nàng sẽ tiếp nhận cơ thể của ta, thay thế thân phận của ta, hoàn toàn trở thành ta.”
“Trở thành cô? Tôi vì sao muốn thành cô? Tôi vì sao ở trong này? Cô nói, cô rốt cuộc làm cái gì?”
Tần Mộ Dao nhớ tới cảnh tượng trước lúc ý thức tan rã mà cô nhìn đến, càng ngày càng cảm thấy chuyện không phải đơn giản như vậy.

“Thực xin lỗi, ta là bị bất đắc dĩ, nàng tại cái thế giới kia, cho dù hiện tại không chết, nhưng một năm sau, nàng cũng sẽ bởi vì huynh đệ của nàng hãm hại mà chết.”
Trên thực tế, là nàng dùng linh hồn cùng Diêm Vương làm giao dịch, thừa dịp này, đem hồn phách của cô dẫn đi ra, mà cái giá nàng phải trả sẽ càng nặng.
Tần Mộ Dao cả kinh, cái chết của cô quả nhiên không đơn giản.
“Tôi chết như thế nào đều được, nhưng là không thể dùng hình thức này để chết!”
Nàng tình nguyện bị huynh đệ hãm hại, cũng không nguyện ý chết bởi một chiếc nhẫn kim cương cầu hôn!
“Sự thật đã muốn nhất định, không thể lại thay đổi, huống hồ cơ thể của ta cũng bồi thường cho nàng, không phải sao?”
Này tính bồi thường cái gì? Cô ta nghĩ cô ta là ai, dễ dàng có thể quyết định chết sống cùng vận mệnh của cô sao?
“Cô phải chết thì tự cô chết là được rồi a! Dù sao cũng không nên kéo tôi theo chứ?”
Tần Mộ Dao tức giận cực kỳ, cô nghĩ, nếu cô có thể động mà nói, cô nhất định sẽ tát cô ta một cái, hung hăng đánh tỉnh nữ nhân này.
Nhưng là, giờ phút này các nàng đều đang là nói chuyện với nhau bằng ý thức.
Nữ nhân thở dài.
“Có một số việc không phải nói hai ba câu là có thể giải thích rõ ràng, chờ sau khi nàng tỉnh lại, nàng sẽ chậm rãi tiếp thu trí nhớ của ta, đến lúc đó, nàng sẽ hiểu được, vì sao ta lại làm như vậy.
Thực xin lỗi, thời gian của ta đã đến, ta phải đi.

Về sau thân thể này là của nàng, nàng chính là Đại tiểu thư Tần phủ đứng đầu trong bốn phủ Tây Nhạc quốc.”
“Này, cô đợi chút, cô không thể không chịu trách nhiệm như vậy!”
Tần Mộ Dao kêu, muốn lưu cô ta lại.

Cô ta dựa vào cái gì không hiểu từ đâu ra khiến cho vận mệnh cô bị an bài như vậy? Cô không cam lòng!

Nhưng là, cái thanh âm kia như là vĩnh viễn biến mất, không hề trả lời cô.
Đầu Tần Mộ Dao lại truyền đến một trận đau đớn càng thêm kịch liệt ……
Trong phòng cổ kính, vô số nha hoàn ra ra vào vào, phía trên giường, một nữ tử nhắm chặt mắt nằm ở nơi đó, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.
“Được rồi, các ngươi đều đi xuống đi! Đừng ầm ỹ đến tiểu thư.”
Một nữ tử ăn mặt không giống như những nha hoàn khác chỉ huy nói.
“Vâng, Hồng Anh cô nương.”
Nữ tử được gọi là Hồng Anh đi đến bên giường, nhìn sắc mặt tiểu thư không có gì khởi sắc, một đôi mi gắt gao chau lại.
“Tiểu thư nha, người cũng không thể tiếp tục ngủ? Người cũng ngủ được nửa tháng, nếu tiếp tục ngủ, toàn bộ Tần phủ hẳn phải đổi chủ.”
Từ nửa tháng trước, sau khi tiểu thư bị nâng trở về, dường như tìm danh y khắp nơi.

Liền ngay cả thái y trong Hoàng cung cũng đến xem qua, đều nói tiểu thư nếu là tiếp tục hôn mê, có khả năng vĩnh viễn cũng sẽ không tỉnh lại.
Thế giới này, ai cũng có thể chết, nhưng là tiểu thư không thể chết được!
Tần Mộ Dao nghe bên tai ong ong, đầu càng thêm đau.

Đột nhiên, cô mở mắt ra, trong mắt xẹt qua một chùm sáng, đập vào mắt chính là một gian phòng cổ kính.
Cô theo bản năng chạy đến trước gương trang điểm, muốn chứng minh hết thảy chuyện này đều là giấc mơ.

Nhưng là, lúc nhìn thấy người trong gương, lòng của cô trầm xuống.
Là nữ nhân kia, là nữ nhân mà cô nhìn thấy nhảy từ trên núi giả xuống!
Chẳng lẽ cô thật sự giữ lấy thân thể của cô ta?
“Tiểu thư……”
Hồng Anh ngốc lăng nhìn hành động của nàng, kích động cầm lấy tay nàng, nhìn Tần Mộ Dao từ trên xuống dưới, dường như là đang xác định tiểu thư của nàng là thật sự tỉnh.
Cuối cùng, trên mặt của nàng nở rộ ra một nụ cười hưng phấn.

“Tiểu thư, người tỉnh, thật tốt quá, người cuối cùng cũng tỉnh, ta đi nói tin tức tốt này cho lão gia cùng phu nhân!”
Tần Mộ Dao nhìn nữ tử chạy vội mà đi kia, trong óc còn đang tiêu hóa chuyện làm cho người ta không biết nên nói gì mới đúng này.
Cô nhớ tới lời nữ tử kia nói, chờ sau khi cô tỉnh lại, là có thể dựa vào trí nhớ của cô ta biết cô ta vì sao phải làm như vậy.
Nhắm mắt lại, Tần Mộ Dao tập trung tinh thần tiêu hóa trí nhớ trong thân thể này.
Nơi này là một nước tên là Tây Nhạc quốc, mà Tần phủ là phủ đứng đầu trong bốn phủ.

Trừ bỏ Tần phủ, ba phủ còn lại là Mạc phủ – đứng thứ hai, Chân phủ – thứ ba, Lâm phủ – thứ tư.

Bốn phủ ở Tây Nhạc quốc đều có địa vị hết sức quan trọng.
Mà Tần Mộ Dao nàng, là Đại tiểu thư Tần phủ! Chỉ có mỹ mạo, là đệ nhất mỹ nhân Tây Nhạc quốc.

Lại trời sinh yếu đuối vô năng, bị gọi Đại tiểu thư vô dụng!
“Thì ra là thế!”
Tần Mộ Dao đột nhiên mở miệng nói.
Cô rốt cục biết vì sao Tần Mộ Dao kia lại đem linh hồn của cô dẫn đến.

Hóa ra, Tần phủ trừ bỏ một nữ nhi là cô ta ra, cũng chỉ còn lại một đệ đệ ngốc.

Tần phủ to như vậy, nguyên thế hệ trẻ, một người yếu đuối vô năng, một người si ngốc ngây ngốc.
Nghĩ đến đây, cô liền không thể lại tiếp tục suy nghĩ, nếu nghĩ nhiều, đầu cô liền càng thêm đau đớn.
Vô luận như thế nào, Tần Mộ Dao vẫn là không thể tha thứ hành vi kia của cô ta!
Một giây trước, Tần Mộ Dao còn đang nghĩ như vậy, nhưng là giây tiếp theo, Tần Mộ Dao nhìn người đang vội vàng đi vào, ý nghĩ ban đầu bắt đầu dao động..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.