Cực Phẩm Gia Đinh

Chương 166: Tham Thí



Dịch: lanhdiendiemla
Biên dịch: Troi Oi
Biên tập: Melly

"Lạc Mẫn lão đầu, ngươi rốt cục cũng quay về. Về trễ một chút nữa, cả ngôi nhà này của người đều bị người ta hủy đi. Lão hồ ly này, lần nào cũng thích chơi trò huyền bí." Lâm Vãn Vinh gạt mồ hôi trên trán thầm nghĩ.

- Tránh ra…!

Cao Thủ đi ở phía trước quát lớn, một cước đá văng tên binh sĩ chắn trước mặt. Hắn là ngự tiền đái đao thị vệ, là người bên cạnh hoàng đế, đi đứng ngang tàng cũng chẳng có gì là quá, cản đường hắn là tự mình tìm chết.

Binh sĩ do Trình Đức mang đến mặc dù đông đảo, nhưng ai dám sánh về sự bá đạo với đám đái đao thị vệ cao vời vợi. Vừa thấy khí thế và thân phận của Cao Thủ, trong lòng sợ hãi ba bốn phần.

Bên người Cao Thủ đều là thị vệ trong cung, chưa từng biết sợ ai. Một đám người khí thế hung hăng, long hành hổ bộ, tiến vài bước đã hộ vệ Lạc Mẫn đến trước phủ.

Lạc Mẫn ưỡn cái bụng phệ ra, âm trầm nhìn Trình Đức:

- Trình đại nhân, ngươi xỏ giáp đội mũ, đao thương đều giương, suất lĩnh binh mã, bao vây phủ ta, là có dụng ý gì?

Trình Đức thấy Lạc Mẫn trở lại, vội vàng từ ghế đứng lên, ôm quyền nói:

- Bẩm cáo thủ hiến đại nhân, hạ quan chính là có công vụ khẩn cấp cầu kiến. Trong lúc nhất thời, đi vội vàng, quên không bỏ giáp trụ, mong đại nhân thứ lỗi.

- Thứ lỗi?

Lạc Mẫn lửa giận trùng trùng, lớn tiếng nói:

- Bổn quan là tổng đốc Giang Tô, được hoàng thượng đích thân phái tới cai quản một tỉnh, chưởng quản quân chánh và nhiều chuyện đại sự khác. Ngươi là chỉ huy sứ của Giang Tô, phải chịu quản lý của cấp trên, chịu sự điều khiển của bổn quan. Chưa được cho phép, không được phép tự mình điều động binh mã. Hôm nay, ngươi thân là cấp dưới mà có lệnh không tuân theo, lại đem theo binh mã thủ hạ đao thương sáng lóa bao vây phủ nha của bổn đốc. Bách tính Giang Tô có mắt đều có thể thấy. Bách quan Giang Tô có mắt đều thấy. Ngươi chỉ với một câu "vội vàng ra đi" là có thể giải thích được sao? Ngươi để bổn đốc vào đâu? Để bách quan Giang Tô vào đâu? Để hoàng thượng vào đâu?

Lạc Mẫn trong cơn giận, tiếng cực lớn, uy thế mười phần. Lão thân làm tướng soái, đại quan đứng đầu một tỉnh, khí thế thực không cần phải giả vờ. Binh sĩ dưới trướng Trình Đức thấy lão uy nghiêm như thế, không khỏi có phần quýnh quáng.

Những câu này của Lạc Mẫn là lời ngay ý thẳng, lại hàm chứa nhiều học vấn. Lâm Vãn Vinh nghe được cười to. Lão hồ ly nhà ngươi, thật là biết diễn xuất, cố ý làm ra hình dáng phẫn nộ như thế, trừ đi sự nghi ngờ trong lòng bọn Trình Đức.

- Cao Thủ đâu?

Lạc Mẫn quát lớn.

- Thuộc hạ có mặt!

Cao Thủ tiến lên đáp.

- Lệnh cho ngươi đem toàn bộ nha dịch trước phủ của ta, tước toàn bộ số khí giới của đám binh mã này cho vào kho, chiến mã đưa về chuồng. Đợi ta bẩm với hoàng thượng, rồi mới xử trí.

Lạc Mẫn lớn tiếng phân phó, không ngờ lại là muốn Cao Thủ dẫn theo người, đi tước vũ khí của mấy trăm binh sĩ.

Trình Đức thấy Lạc Mẫn nổi lửa giận bừng bừng như thế, trong lòng ngược lại yên tâm rất nhiều, vội vàng ôm quyền nói:

- Tổng đốc đại nhân bớt giận, hạ quan thật sự là có quân tình khẩn cấp, xin đại nhân thứ lỗi.

Lạc Mẫn gắt giọng:

- Quy củ là quy củ, người cho dù có nhiều lý do hơn nữa, cũng không thể xử sự lỗ mãng như vậy. Hôm nay nếu không xử trí, bổn phủ còn mặt mũi nào đối diện với trăm quan của Giang Tô? Còn uy tín nào để mà nói? Cao Thủ, người còn đợi gì mà không mau mau ra tay?

- Tuân lệnh!

Cao Thủ hét vang một tiếng, mang theo vài chục huynh đệ đồng thời ra tay. Bọn họ đều là hộ vệ cung đình xuất thân, là người bên cạnh hoàng đế, chính là đội quân lang hổ, chưa từng e ngại ai. Binh sĩ bộ doanh, kỵ doanh dưới tay Trình Đức, thấy bọn họ hung hăn tiến tới, cũng giơ đao giơ thương muốn giằng co với họ. Bọn người Cao Thủ mặc kệ, nhảy tới đá liền mấy cước, mấy tên binh sĩ đó "oa oa" kêu thảm thiết mấy tiếng, Trình Đức vội vàng quay đầu lại đưa mắt ra hiệu. Lập tức không còn ai dám phản kháng nữa.

"Đinh đinh, đang đang", tiếng đao thương chạm đất thay nhau vang lên. Sắc mặt Lạc Mẫn vẫn như có sương mù bao phủ, thoạt nhìn tự hồ quả thật là tức giận không phải ít. Bị thuộc hạ dẫn người bao vây phủ trạch, chưa có tỉnh nào xảy ra chuyện náo loạn như vậy. Nếu truyền tới tai các tỉnh đồng liêu, thật là không biết mất mặt tới đâu nữa.

Trình Đức lén nhìn sắc mặt của Lạc Mẫn, thấy lão siết chặt hai nắm đấm, khuôn mặt lạnh tanh. Lần này thì tổng đốc đại nhân nổi giận thật sự rồi.

Lạc Mẫn tranh cãi sự được mất trước mắt, Trình Đức ngược lại thấy thoải mái không ít. Nhìn binh mã dưới tay đều vứt bỏ đao thương, lúc này mới hướng tới Lạc Mẫn ôm quyền nói:

- Hạ quan lần nữa xin tổng đốc đại nhân thứ lỗi. Hôm nay thực sự là có quân tình vô cùng khẩn cấp, hạ quan mới thất thố như thế.

Lạc Mẫn hừ một tiếng:

- Trình đại nhân, việc hôm nay, bổn phủ cứ theo sự thực bẩm báo lên binh bộ, bẩm báo hoàng thượng. Đợi bọn họ định đoạt. Trước mắt, ngươi có quân vụ gì, còn không mau đến bẩm báo đi.

Lạc Mẫn rõ ràng là đang giận điên lên, ngay cả cửa phủ cũng không muốn để cho Trình Đức đi vào, để hắn bẩm báo tại chỗ. Trình Đức và Lạc Mẫn tranh đấu nhiều năm, thấy lão lần này lại giở trò dâng sớ tham tấu cũ, cũng không để ý lắm, liền ôm quyền nói:

- Thuộc hạ thu được tin tức, bọn Bạch Liên giáo đồ chiếm cứ Tế Ninh, gần đây có hành động khác thường, rất có khả năng là sẽ đi vòng vào biên giới tỉnh Giang Tô. Lần trước Bạch Liên giáo quấy nhiễu dân chúng Giang Tô ta, người dân oán giận sôi trào, ảnh hưởng vô cùng lớn. Lần này thuộc hạ có được tin tức, không dám chậm trễ chút nào. Mới ngay trong đêm đi tới, cùng tổng đốc đại nhân thương lượng đối sách.

Lạc Mẫn sắc mặt chuyển biến tốt hơn một chút, nhíu mày:

- Bạch Liên giáo lại có hành động khác thường? Điều này thật kỳ lạ. Lúc này mùa đông lạnh lẽo sắp đến, hàng năm vào giờ này, bọn yêu nhân Bạch Liên giáo đều co lại ở hang ổ nghỉ ngơi dưỡng sức. Năm nay vì sao lại chủ động ra ngoài? Trình đại nhân, tin tức này của ngươi chuẩn xác chứ?

Trình Đức gật đầu:

- Thiên chân vạn xác, do tình báo của bản thân ta có được. Theo thuộc hạ phỏng đoán, điều này chính là bởi vì bọn chúng lương thảo không đủ, khó qua được mùa đông. Vì thế mới đành tiến vào Giang Tô lần nữa, cướp bóc lương tiền.

Lạc Mẫn "ừm" một tiếng:

- Theo ý của ngươi, chúng ta phải để phòng như thế nào đây?

Trình Đức sớm có lời đáp, ôm quyền nói:

- Theo ý của thuộc hạ, không bằng đại nhân và thuộc hạ cùng nhau bẩm báo lên triều đình, kể rõ tình hình nơi đây, lấy được lệnh điều động của binh bộ. Thuộc hạ đem đại bộ phận bộ doanh, kỵ doanh, điều tới nơi giáp ranh giữa Sơn Đông và Giang Tô, nghiêm phòng tử thủ, ngăn chặn không để Bạch Liên phỉ đồ vào địa giới Giang Tô ta.

Trình Đức vừa dứt lời, Lâm Vãn Vinh liền hiểu được ngay. Đây lại là một chiêu thăm dò. Đem binh linh Giang Tô tới chỗ giao giới, bề ngoài nhìn như phòng ngự Bạch Liên xâm nhập Giang Tô, trên thực tế lại ngăn chặn con đường đi đánh diệt Bạch Liên giáo. Nếu Lạc Mẫn không đồng ý với hành động của Trình Đức, chỉ khiến cho Bạch Liên giáo cùng chủ tử sau lưng bọn họ đề cao cảnh giác, làm việc thanh trừ càng thêm khó khăn. Nếu là đồng ý, Trình Đức danh chính ngôn thuận dậu đổ bìm leo, đóng tại nơi giao nhau giữa Giang Tô và Sơn Đông. Chỉ cần để cho đám phỉ Bạch Liên cải trang thành quan quân trốn trong quân Trình Đức, cũng không ai có thể tra ra. Đây thực sự là kế hay. Trình Đức xem ra cũng đánh hơi được mùi vị gì rồi, mới lại thăm dò Lạc Mẫn lần nữa.

Lạc Mẫn trầm ngâm trong chốc lát rồi nói:

- Ngươi nói đúng là có chút đạo lý. Đã như thế, ngày mai bổn quan dâng sớ lên trên, cùng với sớ của ngươi cùng trình báo lên hoàng thượng và binh bộ. Đợi cấp trên phát ra lệnh điều động, điều binh cũng không muộn.

Lạc Mẫn đáp ứng sảng khoái như vậy, làm Trình Đức bất ngờ vô cùng, hắn cũng là một người hỷ nộ không lộ ra ngoài, lập tức cung kính:

- Thuộc hạ tạ ơn đại nhân. Hôm nay cũng không còn sớm nữa, thuộc hạ xin cáo lui. Ngày mai sẽ đem sớ điều binh đưa tới phủ nha cho đại nhân.

Trình Đức cũng thật quyết đoán, nói đến là đến, nói đi là đi. Ngựa và đao thương vứt đầy trên mặt đất cũng không cần. Mang đám binh mã tay không trở về bộ doanh.

Lạc Viễn tiến lên chào đón:

- Cha, người về vừa kịp. Nếu trở về muộn một chút nữa, nhà chúng ta chắc bị tên họ Trình kia đập phá.

Lạc Mẫn vỗ vai Lạc Viễn, gật đầu:

- Viễn nhi, con vừa rồi đối đáp với Trình Đức, có lý có lễ độ. Rất tốt! Cha rất vui mừng.

Lạc Viễn cười đáp:

- Đây đều là Lâm đại ca dạy con. Huynh ấy nói, cái gì nên nói thì nói. Không thể chế ngự hắn cũng phải dọa cho hắn sợ.

Lạc Mẫn cười ha hả:

- Lâm công tử nói đúng vô cùng. Viễn nhi, con đi theo đúng người rồi.

Lâm Vãn Vinh từ trong sân tiến đến, ôm quyền khiêm nhượng nói:

- Đại nhân quá khen. Đây chỉ là động tay động chân một chút mà thôi.

Lạc Mẫn thấy hắn liền cả kinh, rồi vái dài một cái, nói:

- Nguyên lai Lâm công tử cũng ở đây. Lão hủ xin cảm tạ phần ân đức đã truyền tin này.

Chết mất, cái lão Lạc nhà ngươi! Không có việc gì hành đại lễ thế làm gì, không phải là muốn giảm thọ ta hay sao? Hắn vội vàng nâng Lạc Mẫn dậy, cười nói:

- Lạc đại nhân, người làm thế này là sao, như buổi trưa không tốt sao?

Lạc Mẫn thở dài một tiếng:

- Ta làm cha, thật sự là không tròn bổn phận vô cùng. Ngưng nhi bệnh thành bộ dạng như vậy mà ta căn bản chẳng biết gì. Nếu không có công tử sai Cao Thủ cho biết, ta đến tận bây giờ vẫn chẳng hay biết gì.

"Ông là vì thăm Lạc tiểu thư mới trở về sao?" Lâm Vãn Vinh hơi giật mình. Dựa theo phán đoán của Cao Thủ, lão Lạc này rõ ràng không phải là người vì việc nhà bỏ qua việc nước. Lão đổi tính lúc nào vậy kìa?

- Nói ra thật xấu hổ…

Lạc Mẫn xuống giọng nói:

- Là Văn Trường tiền sinh dùng bồ câu đưa tin, nói là binh mã của Trình Đức có hành động khác thường, ta mới đang đêm phải trở về. Không nghĩ tới lại gặp lúc y điều binh mã vây kín nha môn tổng đốc của ta. Tên họ Trình này, càng ngày càng quá đáng rồi.

Lâm Vãn Vinh gật gật đầu, "Ta biết mà, nguyên lai ngươi không phải vì thăm con gái mà trở về. Nói tới nói lui cũng là vì việc công. Nha đầu Ngưng nhi này đúng là hơi đáng thương. Chẳng lẽ muốn đại ca ta đến yêu thương nàng ta?

- Đại nhân yên tâm đi. Ta vừa mới thăm qua Lạc tiểu thư. Nàng ấy đã hạ sốt, thân thể đã khỏe dần lên, còn ăn được một chút cháo hạt sen. Xem tinh thần như thế, chắc là khoảng hai ngày nữa là có chuyển biến tốt.

Lâm Vãn Vinh an ủi lão Lạc.

Lạc Mẫn xuống sắc, tự nhủ:

- Nha đầu Ngưng nhi này, từ nhỏ đã mạnh mẽ. Ta lúc nào cũng bận rộn công vụ, mấy năm nay không có chăm sóc nó.

Lão khẽ than:

- Lần này, e là lại làm nó tủi thân rồi!

Lâm Vãn Vinh không hiểu được ý tứ trong lời nói của lão. Lạc Mẫn cười khổ lắc đầu, cáo lỗi một cái, vội vã đi thăm Lạc Ngưng.

Nhớ tới nha đầu Lạc Ngưng, Lâm Vãn Vinh cũng thở dài trong lòng. Hắn bây giờ cũng đã có mấy lão bà, ngoại trừ Xảo Xảo, Ngọc Sương, Thanh Tuyền ra, lại còn có một Tần Tiên Nhi dự khuyết nữa. Vị Lạc tài nữ này tài ba xuất thân danh môn, lại nổi tiếng trong hoạt động xã hội, có lý tưởng, có mục tiêu theo đuổi, yêu thích làm việc thiện, thật khó phục vụ! Nếu thực sự cưới nàng về, chỉ nuôi dưỡng cô Lạc tài nữ này, không biết phải hao phí oan uổng biết bao nhiêu tiền của. Bất quá nha đầu này vóc người thật sự không tồi, cùng một kiểu như Thanh Tuyền, sờ mò mấy cái vô cùng sảng khoái a! Mặc dù tính cách có chút cao ngạo, chả nhẽ bằng mỵ lực nam nhân của ta lại không có khả năng chinh phục nàng sao? Lão tử cái gì cũng thiếu, nhưng mà không thiếu mị lực. Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc, chăm sóc dạy dỗ Lạc tài nữ này, đúng là một loại công việc rất có tính thách thức.

Hắn quay lại Tiêu gia trong miên man suy nghĩ, đã thấy Tiêu Phong đang ở cửa lo lắng bồi hồi, vừa nhìn thấy hắn trở về, sắc mặt mừng rỡ, tiến tới vội kêu lên:

- Lâm huynh, đại sự không hay, bắt đầu đánh rồi…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.