Cực Phẩm Gia Đinh

Chương 194: Thư của Đại tiểu thư



Dịch: dester
Biên dịch, biên tập: vietstars

Hắn đem bức thư nọ lật qua lật lại mấy lần, nhưng bên ngoài không thấy một chữ, cũng không biết là ai gửi tới. Vội vã xé bao thư, liền ngửi thấy một mùi thơm ngát truyền đến, hắn vốn thính mũi, hít hà vài cái, liền nhận ra được chút mùi nước hoa hoa hồng.

Trên tờ giấy trắng tinh chỉ có viết vài hàng ít ỏi, hắn đảo con mắt, đọc những hàng chữ nhỏ thanh tao uyển chuyển:

"Ngươi xuất môn bên ngoài, không có tin tức gì, làm cho muội muội ta sầu nhớ, đã mấy lần tìm ta, kêu ta viết thư cho ngươi. Tiểu hài đồng đó lo lắng cho ngươi, kêu ngươi ăn uống đầy đủ, trời lạnh nhớ mặc đồ ấm, ăn chín uống chín, gặp người lạ thì không nên cùng người tranh chấp, không trêu chọc các nữ tử trẻ tuổi! Các sự việc lớn nhỏ ở nhà đều tốt đẹp cả, ngươi cứ yên tâm tương trợ Từ tiên sinh, không cần lo lắng gì. Hành tẩu bên ngoài, an toàn là trên hết, mọi việc không thể theo cảm tính nhất thời, phải minh xét cẩn thận, không cầu phát đạt, chỉ cầu bình yên trở về. Nếu tín thư này ngươi đọc được, liền mau viết trả lời, để Ngọc Sương buông tâm tư, chớ có viết nhiều, chọc ta tâm phiền. Ta viết chỉ vì Ngọc Sương yêu cầu, chứ việc này với ta không quan hệ. Ngươi nếu trong lòng có nàng, hãy quan tâm chăm sóc chính mình, sớm trở về. Nếu mà quên, ta có biến thành quỷ cũng không buông tha ngươi! Nhớ lấy !"

Lâm Vãn Vinh đọc thư này tới tới lui lui mấy lần, bức thư này nội dung kỳ quái, có vẻ như quan tâm mà lại như tức giận cái gì đó, làm cho người ta không biết hiểu sao cho phải. Bất quá chỉ thấy được một điều, thư này là do Đại tiểu thư viết, thật nằm ngoài dự tính, cũng không biết nàng làm sao đưa đến tay Từ Vị được, khó trách Từ lão đầu nói là một phong "Gia thư".

Thư viết quái dị, nhưng cũng phù hợp với tính tình Đại tiểu thư, Lâm Vãn Vinh phảng phất nhìn thấy Tiêu Ngọc Nhược nhăn mặt nhíu mày, bộ dáng tức giận, không cần nghĩ cũng biết, nha đầu kia dám chắc là tràn đầy bất mãn với mình. Cùng Đại tiểu thư ở chung, đúng là có chút cảm tình, mấy ngày không thấy nàng ta, nhớ lại, hắn trong lòng cảm khái liền kiếm giấy, móc ra bút chì, rồi không chút nghĩ ngợi, xoát xoát xoát viết vài hàng:

- Đại tiểu thư. Ta nhớ ngươi. Nhị tiểu thư. Ta nhớ ngươi. Phu nhân, ta cũng nhớ ngươi.

Thư này chính là hợp ý Đại tiểu thư, ngôn từ phải ít, chủ đề rõ ràng, thể hiện rõ tình cảm của hắn. Cũng không biết thêm gì, hắn đành nhét nó vào phong bì, gọi một tên binh sĩ đứng ngoài trướng vào, kêu hắn giao cho đại soái gửi về Kim Lăng Tiêu gia.

Viết xong thư, Lâm Vãn Vinh đã vốn cực kỳ mệt mỏi, ngáp dài vài cái rồi nằm thẳng cẳng lên giường ngủ say.

Sáng sớm hôm sau, quân trung thao luyện ồn ào, Lâm Vãn Vinh mới tỉnh dậy nổi, nhớ tới chuyện hôm qua, trán nhất thời mồ hôi lạnh, vội kêu tên lính đã truyền lệnh đêm qua vào nói:

- Mau, nhanh đi bẩm báo tại trướng của đại soái, thu hồi bức thư hôm qua cho ta.

Truyền lệnh binh chỉ một chốc đã trở lại, ôm quyền nói:

- Bẩm tướng quân, đại soái hôm qua đã kêu khoái mã chạy sáu trăm dặm liên tục để gửi thư về Kim Lăng, lúc này không thể đuổi theo kịp.

Chết ta rồi, Lâm Vãn Vinh một chút xíu nhảy dựng lên, lão Từ ơi, chuyện khác thì không có gì tích cực, đưa tin sao lại nhanh chóng như thế, không phải là muốn hại ta sao chứ? Nhớ tới nội dung thư hôm qua, trong lòng hắn rất là hối hận, cũng không biết hôm qua nghĩ gì mà lại viết kỳ quái như vậy, nhớ Nhị tiểu thư còn được, nhớ Đại tiểu thư cũng tạm ổn, nhưng nhớ phu nhân, mẹ nó sẽ xảy ra chuyện gì a? Thư này Đại tiểu thư không được đọc, Nhị tiểu thư không được đọc, phu nhân càng không được đọc, rơi vào tay các nàng, cũng không biết sẽ phản ứng thế nào lúc lão tử trở về, có khi bị các nàng lột da mất.

Đang bất đắc dĩ nghĩ ngợi, đã thấy Cao Tù từ phía ngoài tiến vào, cười hỏi:

- Lâm huynh đệ, đêm qua ngủ ngon không?

- Không nên nói tới, vốn ngủ rất ngon, ai ngờ tối qua đã làm một chuyện hồ đồ, làm bây giờ hối hận.

Lâm Vãn Vinh cười khổ đáp.

Cao Tù lắc đầu, tỏ vẻ không tin, nói:

- Lâm huynh đệ ngươi thông minh cơ trí, sao lại có thể làm cái gì hồ đồ chứ, ngươi quá khiêm nhượng đấy thôi.

Hồ đồ hay không hồ đồ, ngày sau tự biết, Lâm Vãn Vinh thở dài nói:

- Cao đại ca, ngươi có ý trung nhân chưa ?

- Ý trung nhân?

Cao Tù ngạc nhiên nói:

- Phải có bọn họ làm cái gì ? Ồ, Lâm huynh đệ, ngươi chẳng lẽ là muốn lão bà? Nói như vậy cũng tốt, ngày mai ta liền dẫn ngươi xuất doanh một chuyến, thăm quan mấy thanh lâu phụ cận một phen, tiêu trừ hết toàn bộ phiền não của ngươi.

Lâm Vãn Vinh âm thầm đổ mồ hôi lạnh, vội vàng nói:

- Cao đại ca, gái lầu xanh sao có thể cùng ý trung nhân so sánh với nhau được chứ?

Cao Tù gật đầu nói:

- Điều này cũng đúng, nhưng tìm kiếm nữ tử tâm đầu ý hợp rất là lao lực và mất thời gian, tìm các cô em lầu xanh tha hồ tự do khoái hoạt lại nhanh chóng. Ta thích nhất là Diêu tỷ.

Thật sự là không có cùng chí hướng a! Nhìn thấy giờ không còn sớm, Từ Vị hẳn đã triệu tập tướng lĩnh tại đại trướng, hắn vội vàng mặc binh giáp, đã thấy Hồ Bất Quy, Lý Thánh, Đỗ Tu Nguyên ba người mặc khôi giáp mới tinh, uy phong lẫm lẫm đi đến, hướng hắn ôm quyền nói:

- Tham kiến tướng quân!

Lâm Vãn Vinh hì hì liền ôm quyền nói:

- Ba vị thiên hộ đại nhân dậy sớm a!

Ba người vừa được thăng thiên hộ, trên mặt tràn đầy vẻ vui mừng, vừa sáng sớm liền tới thỉnh an Lâm tướng quân.

Hồ Bất Quy mặt đen đỏ lên nói:

- Tạ tướng quân tài bồi. Ta thề đi theo tướng quân!

- Thề đi theo tướng quân!

Đỗ Tu Nguyên cùng Lý Thánh cũng đồng thời ôm quyền, trên mặt thần sắc vô cùng kiên định hô to dõng dạc.

Lâm Vãn Vinh tự biết sẽ không ở lâu trong quân, nhưng cùng mấy trăm tướng sĩ này có tình cảm thâm hậu, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biện pháp dứt bỏ, đành cười cười nói:

- Ba vị thiên hộ, cảm giác thăng quan tấn tước như thế nào?

Đỗ Tu Nguyên cười khổ nói:

- Nếu là không có tướng quân chỉ dẫn, dẫu có lên vạn hộ, cũng không thú vị gì.

Thấy mấy người này ngôn từ khẩn thiết, Lâm Vãn Vinh cũng không biết nói cái gì cho tốt, liền lảng đi, nói đại soái thăng trướng, mang theo Cao Tù xuất môn bước đi. Từ Vị soái trướng nằm ở giữa đại doanh, khi Lâm Vãn Vinh đi vào thì mọi người đã tụ tập đông đủ, quân trung kỷ luật nghiêm minh, mọi người thấy Lâm Vãn Vinh đều hơi gật đầu, nhưng không người nào dám thốt một câu từ nào.

Lâm Vãn Vinh chỉ là một tham mưu tướng quân, vô chức vô phẩm, vào soái doanh cũng không biết nên đi nơi nào, ngồi đâu, đành phải tự đứng vào hàng cuối cùng. Cao Tù là hộ vệ tùy thân của hắn, cũng mặc kệ ánh mắt của mọi người, đĩnh đạc đứng ở phía sau Lâm Tam. Chúng tướng thấy tham mưu tướng quân vào trướng nghị sự còn dẫn theo hộ vệ, đều kinh ngạc không hiểu, nhưng thấy đại soái mỉm cười không nói, nên cũng không một người nào dám hỏi hay thốt lời nào.

Thấy mọi người đã đến đông đủ, Từ Vị gật đầu, lớn tiếng nói:

- Có ai có đại sự muốn báo cáo?

Kỵ doanh thống lĩnh Đông Thành nọ đột nhiên tiến lên nói:

- Bẩm cáo đại soái, kỵ doanh phó tướng Địch Thương Hải của thuộc hạ phụng lệnh đi cứu viện cho Lâm tướng quân. Hôm qua trở về, hai chân bị người đánh cho tàn phế, miệng lưỡi bị người hành hạ, thỉnh đại soái làm chủ cho thuộc hạ.

- Ồ, có chuyện này sao ?

Từ Vị nheo mắt nói:

- Địch Thương Hải chính là kỵ doanh phó tướng, thống lĩnh năm ngàn nhân mã, ai dám đánh hắn chứ? Không muốn sống sao?

Lâm Vãn Vinh rời hàng, ôm quyền nói:

- Bẩm cáo đại soái, chuyện này do tại hạ gây nên.

- Xin hỏi Lâm tướng quân, Địch tướng quân phụng mệnh đi cứu ngươi, ngươi vì sao phải hạ lệnh biến hắn thành bộ dáng thế kia chứ? Ngươi chỉ là tham mưu tướng quân, làm gì có quyền trừng phạt kỵ doanh phó tướng của ta?

Đông Thành nộ thanh nói.

Mẹ kiếp, việc này ai cũng biết nguyên ủy, chẳng lẽ tên họ Địch là cháu chắt của ngươi hay sao, mà ngươi cứ o bế hắn mãi thế? Lâm Vãn Vinh hừ một tiếng nói:

- Cây đều có rễ, mọi việc đều có nguyên nhân. Lâm mỗ ta chánh trực đường hoàng, không ai có thể khi dễ ta. Kỵ doanh phó tướng Địch Thương Hải, đến cứu quân ta chậm chạp, ta đành chịu, nhưng khi hắn đối mặt với quan binh huyết chiến trở về, khẩu xuất ô ngôn, nhục mạ các tướng sĩ tử trận, rất là lếu láo, người người tức giận, làm sụt giảm tinh thần của ba quân tướng sĩ ta. Chỉ cắt đứt hai chân của hắn chính là tiện nghi cho hắn rồi đó.

Lâm Vãn Vinh đem chuyện đêm qua kể một lần. Cuối cùng nói:

- Việc này có quân trung tướng sĩ của ta làm chứng, lại có kỵ doanh quan binh cũng tận mắt nhìn thấy, thử hỏi các vị tướng quân, nếu ngươi là ta, ngươi sẽ làm như thế nào?

Chư tướng trong trướng đều là người cầm binh, vừa nghe Địch Thương Hải dám nhục mạ tướng sĩ tử trận, đã sớm lên tiếng mắng chửi. Tả lộ tiên phong tướng quân Tá Tông Hữu há mồm mắng:

- Đáng đời, lão tử đã sớm không quen nhìn tên Địch Thương Hải. Hắn ỷ là môn sinh của Thiết thị lang dám hoành hành bá đạo, nhục mạ tướng sĩ tử trận, vào tay lão tử thì một đao chém hắn rồi. Lâm huynh đệ, ngươi làm việc này cực tốt, đại khoái lòng người.

Từ Vị mặt không chút thay đổi nói:

- Đông Thành, Lâm Tam có lời nào giả dối không?

Đông Thành cắn răng nói:

- Địch tướng quân mặc dù không đúng, nhưng Lâm Tam chỉ là một tham mưu tướng quân nho nhỏ, sao có thể xử tội kỵ doanh phó tướng ? Thỉnh đại soái nghiêm minh quân kỷ.

Từ Vị gật đầu nói:

- Nghiêm minh quân kỷ ư? Đông tướng quân nói lời ấy, rất hợp ý bổn soái. Địch Thương Hải vũ nhục tướng sĩ tử trận, làm nguội lạnh lòng ba quân, theo lệ chặt đầu. Nhưng niệm tình hắn giờ đã tàn tật, ta tha cho hắn một mạng, bãi chức phó tướng của hắn, cho về quê.

Lão Từ công chánh a, Lâm Vãn Vinh gật đầu, lại nghe Từ Vị nói tiếp:

- Tham mưu tướng quân Lâm Tam, tự động hành hình, cũng phải bị phạt, theo luật trượng hình khó tránh khỏi.

Lâm Vãn Vinh thiếu một chút nữa nhảy dựng lên, mẹ nó, lão Từ, ngươi mà đánh mông ta thì lão tử sẽ quay đầu đi bỏ mặc toàn bộ a.

Từ Vị mỉm cười lại nói:

- Nhưng việc này do lỗi của Địch Thương Hải trước tiên, Lâm Tam vì bảo vệ quân tâm, phẫn nộ mà ra tay, có phần tha thứ được. Hắn lãnh quân độc chiến gần ngàn tinh nhuệ quân của Bạch Liên giáo, lại chém chết Mạnh Đô, chính là chiến công đầu tiên của quân ta. Một tội một công, đem ra so sánh, bổn soái liền không thưởng hắn, cũng không phạt hắn. Chư vị tướng quân thấy thế nào?

- Đại soái anh minh, chấp pháp như sơn!

Chúng tướng đồng thời ôm quyền nói. Lâm tương quân đem quân chống cự tinh nhuệ quân của địch nhân, nộ trảm đệ nhất dũng sĩ Bạch Liên giáo, chính là đại kỳ công, thế nên chặt chân một phó tướng miệng đầy phân, có đáng là bao? Tuy nói là lấy công chuộc tội, nhưng mọi người đều hiểu rõ ràng, công này đương nhiên vượt xa tội, tự nhiên có người vì hắn mà bất bình.

Từ Vị cười nói:

- Lâm Tam, ngươi có dị nghị không?

- Từ đại soái anh minh thần vũ, thanh chánh cương liêm, tiểu tướng bội phục vạn phần.

Lâm Vãn Vinh đáp.

- Ngươi chớ nói dễ dàng, chặt chân phó tướng, kỵ doanh năm ngàn nhân mã không người thống lĩnh, đâu là có thể như vậy xong việc ?

Từ Vị vỗ trát gỗ lên án, lớn tiếng nói:

- Lâm Tam nghe lệnh!

- Tiểu tướng ở đây !

- Ngươi đánh kỵ doanh phó tướng, mấy ngàn nhân mã giờ không người thống lĩnh, đây là tội của ngươi. Bổn soái liền phạt ngươi lĩnh năm ngàn tinh kỵ này, hợp với nhân mã còn lại của ngươi, lại cho thêm năm ngàn bộ doanh, thần cơ doanh binh sĩ cho người điều khiển. Ngươi soái lĩnh một vạn tinh binh, làm Hữu lộ tiên phong tướng, trực tiến Tể Trữ, ngươi có bằng lòng hay không?

- Cái này!

Một vạn nhân mã ư? Hữu lộ tiên phong ư? Lâm tướng quân có chút bị sốc, giật mình thốt lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.