Cực Phẩm Gia Đinh

Chương 229: Xảo ngộ



Dịch: lanhdiendiemla
Biên dịch + Biên Tập: em gái ta Melly

Từ lúc rời Ngọc Phật tự trở về, tâm tình Lâm Vãn Vinh đã tốt hơn rất nhiều so với trước. Tuy không tìm được Thanh Thanh Tuyền, nhưng ít ra cũng biết được Ngọa Phật tự chính là Ngọc Phật tự, Thanh Tuyền chính xác là không có lừa gạt mình. Bây giờ, mặc dù cuộc hẹn ngày mồng bảy tháng bảy vẫn còn xa, nhưng chỉ cần mình nỗ lực biết đâu sẽ sớm gặp lại Thanh Tuyền không chừng.

Đại tiểu thư thấy hắn toàn thân ướt đẫm lập cập chạy về, nhưng vẻ mặt lại hớn hở, trông hoàn toàn tương phản, nhịn không được bèn hỏi hắn:

-Đi về mắc mưa sao lại cao hứng đến như vậy? Có phải Ngọa Phật tự là nơi mà ngươi muốn tìm không?

Lâm Vãn Vinh gật gật đầu, cười nói:

-Nói ra cũng thật sự cảm ơn Tống tẩu, không có bà, ta cũng không biết tìm tới khi nào nữa?

Đại tiểu thư khẽ "ừm" lên một tiếng, nhỏ giọng hỏi:

- Ngươi tìm đến địa phương đó có phải là vì tìm kiếm Thanh Tuyền tiểu thư không? Có tìm được nàng chưa?

Lâm Vãn Vinh than thở:

- Hiện tại vẫn chưa có tìm ra, nhưng thể nào cũng có một ngày ta sẽ tìm được nàng. Nàng cũng biết, trên đời này không chuyện gì mà Lâm Tam ta không hoàn thành được.

-Khoát lác!

Đại tiểu thư hắng lên một tiếng: "Thanh Tuyền tiểu thư đối đãi ngươi tình thâm ý trọng, ngươi tìm được nàng rồi cần phải đối đãi nàng ta cho tốt, một người con gái sinh trên đời, gặp được người chân thành đó là vận may của tạo hóa, đừng có làm tổn thương nàng!

Lâm Vãn Vinh đưa mắt nhìn Nhược Ngọc từ trên xuống dưới một lượt, cười ha ha:

- Đại tiểu thư, có phải cái này là do nàng nói ra không? Có vẻ không giống với trước kia nhiều lắm.

Tiêu Ngược Ngọc trừng hắn một cái, cũng không muốn cãi tiếp nữa, khẽ nói:

- Lát nữa ngươi vào thay quần áo ướt đi, ta đi gọi Tống tẩu nấu một ít canh gừng, chớ để bị nhiễm lạnh. Ngày mai trời sáng, ta cùng với Tống tẩu đi bái phỏng mấy Đại gia ở Kinh, ngươi dẫn Ngọc Sương đến Kinh Hoa học viện, mẫu thân có giao tình với nơi đó tốt lắm. Ngươi đưa nàng đến đó liền mau trở về. Nhớ kỹ điều này, nhất thiết không được gây chuyện thị phi.

- Nhất thiết không được gây chuyện thị phi.

Những lời này đã trở thành câu dặn dò cửa miệng của Đại tiểu thư mỗi khi hắn đi ra ngoài, cũng là nhắc nhở hằng ngày. Hắn không đi khơi chuyện thị phi, thị phi cứ quyết gây chuyện với hắn, đã thành thông lệ, mọi người đều quen với việc này.

Nghe Đại tiểu thư nói xong, Lâm Vãn Vinh đột nhiên tỉnh ngộ, ngày mai chính là ngày mười bảy tháng giêng. Kinh Hoa học viện sẽ khai giảng, Nhị tiểu thư tính ra cũng là "
sinh viên Đại học" , thật sự đáng mừng.

Ăn cơm chiều rồi tắm nước nóng đã giúp hắn xua tan cái lạnh do trận mưa đem lại, khôi phục hoàn toàn sinh lực. Lúc này, Đại tiểu thư lúc này còn trong đại sảnh cùng Tống tẩu chuẩn bị lễ phẩm để ngày mai đi bái phỏng, giờ đi gặp Nhị tiểu thư là thông minh nhất. Nghĩ vậy, hắn bèn lén lén lút lút đi tới trước phòng Ngọc Sương, nhẹ nhàng vỗ nhẹ lên song cửa gọi:

- Nhị tiểu thư, Nhị tiểu thư …

Giọng nói của Ngọc Sương truyền đến:

- Chàng nhanh vào đi, cửa không đóng.

Kêu ồ lên một tiếng rồi đẩy cửa đi vào. Dưới ánh đèn ấm áp trong phòng, Nhị tiểu thư đang bận bận bịu bịu đóng gói quần áo, đồ dùng linh tinh vào trong rương, kể cả mấy món đồ tinh xảo có vẻ là cái mà tiểu nữ này thích nhất, cuối cùng chính là bộ văn phòng tứ bảo. Ngay cả nước hoa lẫn xà phòng thơm cũng được đóng gói lại, dường như là muốn đi xa. Nhìn thấy cảnh tượng quen thuộc này, Lâm Vãn Vinh thẩn thờ nhớ tới cái đêm trước khi hắn chuẩn bị đi đăng ký học đại học, mẹ hắn từng giúp hắn thu xếp hành lý, làm cho dâm tâm hắn vốn vừa trỗi dậy liền có một chút bình lặng trở lại, trong lòng cực kỳ ấm áp, đi tới bên Ngọc Sương nói:

- Thu dọn nhiều thứ vậy? Nhưng đừng bỏ quên thứ gì đó.

Nhị tiểu thư sẳng giọng:

- Ngươi nghĩ ta là ngươi à, lúc nào cũng quên trước quên sau! Mấy thứ này đều là vật thiết yếu, tất cả đều không thể thiếu được.

Nàng xoay người, giữ chặt bàn tay hắn hừ:

- Hôm nay rõ ràng sắc trời đen kịt, vậy mà ra đường mà cũng không mang theo dù, ngươi mà lâm bệnh thì làm sao bây giờ"


"Nha đầu kia quả là có chút tiềm chất của một lão bà quản gia." Lâm Vãn Vinh cười nhéo mũi nàng một cái rồi liếc mắt vào trong rương dòm ngó một phens, nói:

- Nàng mang nhiều đồ như vậy, thật sự là muốn đi sao? Chúng ta lần này lên kinh, nàng cứ nên qua mười ngày nửa tháng là về một lần, chúng ta sẽ sắp xếp lại xem thứ gì không cần mang theo, không phải sẽ tiện hơn nhiều không?

Thấy Ngọc Sương ỉu xìu dọn lại một chút ít đồ vật, hắn trong lòng có cảm giác đưa đứa bé đến trường, mặc dù đứng trước mình chính là lão bà ngầm ước định của hắn.

Nhị tiểu thư liếc mắt nhìn hắn một cái, kiên quyết lắc đầu:

- Không được! thiếp lần này đến học viện chính là hết lòng cầu học bản lãnh, nếu cứ mười ngày nửa tháng về một lần, thì đâu còn chú tâm học tập được nữa? Hơn nữa, có gã bất lương chàng ở đây, ta sợ trở về rồi không muốn đi nữa. Người xấu, chàng cùng tỷ tỷ đều phải đáp ứng cho thiếp, sau khi ta nhập học, các người không được nhìn ta, phải để ta dành trọn tâm tư vào việc học. Ngươi đã nói, ta bây giờ tuổi còn nhỏ, còn có thể học rất nhiều thứ, sau này có thể giúp đỡ được cho tỷ tỷ, giúp đỡ được cho ngươi. Lâm tam, ngươi đáp ứng cho ta có được không.

Lâm Vãn Vinh sửng sốt một lát, nha đầu kia tâm trí khá là kiên định, trước kia thật đã xem thường nàng a! Thiếu chút nữa đã bồi dưỡng nàng thành một bình hoa.

- Ngọc Sương, chúng ta ngồi xuống nói chuyện một chút.

Hắn gật gật đầu, trước đó chưa từng có một vẻ chăm chú nói:

- Chuyện là nếu đưa ngươi đến Kinh Hoa học viện, không biết ngươi sẽ học môn gì?

Nhị tiểu thư khẽ mỉm cười nói:

- Ta định đi học một chút thi từ này, hội họa này, ta thấy ngươi mấy chuyện này biết không ít, chờ ta học xong tương lai nhất định sẽ đánh bại ngươi.

Lâm vãn Vinh cười khổ:

- Ngươi học cái này làm gì? Chẳng lẻ thi từ hội họa có thể giúp ích cho Đại tiểu thư, có thể giúp ích cho ta sao? Một người là Lạc nữ nhân tài ba làm thơ đã đủ cho ta hưởng thụ rồi, ngươi nếu lại tiếp tục học môn này nữa, sau này chúng ta trong nhà chỉ có thể nghe thấy hai nữ nhân tài tử cùng nhau đối thơ, lão công ta chỉ còn đối với các ngươi mà kính nhi viễn chi thôi.

Nhị tiểu thư cười khách khách nói:

- Ta là một người con gái, nếu không học thi từ vậy ta có thể học cái gì đây?

Lâm Vãn Vinh suy nghĩ một chút rồi nói:

- Ở đấy có cái gì là gọi là toán học hay không, ngươi nên học tính toán sổ sách, sau này gia sản của lão công lớn lên, ngươi sẽ làm kế toán trưởng, phụ trách sổ sách cho Lâm gia.

- Cái gì là kế toán trưởng?

Ngọc Sương giương mắt ngây thơ hỏi

- À, cái chức kế toán trưởng này, chính là, chính là người tổng quản sổ sách đó.

Hắn giải thích loạn lên

Nhị tiểu thư cong môi cười duyên:

- Tốt lắm, sau này ta sẽ là người tổng quản sổ sách cho ngươi, hi hi!

Lời này nghe không được tự nhiên, hắn thấy chính mình cũng không nhịn được cười nói:

- Tuy nói vậy, nhưng ta cũng chưa từng biết qua Kinh Hoa học viện, không biết nơi này có phải cũng chỉ là chổ để học qua cái gì thi từ hội họa? Chẳng biết có chuyên khoa thuật số toán pháp hay không nữa?

Ngọc Sương gật đầu khẽ cười nói:

- ngươi đã quá xem thường Kinh Hoa học viện rồi. Cái này chính là học viện cao cấp nhất Đại Hoa ta, không chỉ có giáo sư dạy về toán pháp số học, mà còn bồi dưỡng cả võ tướng mưu lược. Về phần ngươi nói chính là thi từ hội họa, vậy không cần nói nữa. Chỉ cần ngươi nguyện ý, đều có thể lựa chọn bất kỳ môn nào trong đó để học cũng được"

Lâm Vãn Vinh trong lòng cũng lấy làm ngạc nhiên: "
Nói như vậy, Kinh Hoa học viện chính là một trường đại học tổng hợp à. Không chỉ có văn học viện, lý học viện, lại còn có ban huấn luyện quân sự, thật là đã xem thường chỗ này rồi.

- Vậy ngươi cuối cùng chọn học cái gì?

Lâm Vãn Vinh cười hỏi, đừng có chọn khoa quân sự học à nha, chẳng lẻ Lâm gia ta còn muốn có một nữ tướng quân trong nhà?

Nhị tiểu thư mỉm cười. Từ trong một túi nho nhỏ màu hồng mới tinh, lấy ra một vật tinh xảo lung linh, đưa lên lắc lắc. Những hạt châu bên trên vật này va vào nhau kêu lách tách. Nàng nói:

- Hì hì, Lâm Tam, ngươi có nhận ra đây là cái gì không?

Lâm Vãn Vinh cười lên ha ha nói:

- Cục cưng, nguyên lai nàng đã sớm chuẩn bị, chúng ta thấy ngươi thông minh lanh lợi, sau này chính là kế toán trưởng của Lâm gia ta. Đều là nhờ cả vào nàng.

- Đáng ghét, chỉ toàn là nói hưu nói vượn.

Nhị tiểu thư khuôn mặt ửng hồng, ngón tay nhẹ nhàng kéo những hạt châu trên bàn phím kêu cách cách. Ngọc Sương nói:

- Cái đồ vật này. Ta là từ người khác nhìn thấy cách sử dụng kể lại, nghe nói rất hữu ích trong việc tính toán sổ sách, thật là vất vả mới tìm được một cái. Nhưng lại không có người sử dụng được. Không biết các vị tiên sinh ở Kinh Hoa học viện có thể dạy cách sử dụng hay không?"

- Bọn họ sẽ không nhưng lão công ngươi thì có a! Đây chính là bàn toán mà!

Lâm Vãn Vinh cười hì hì, tiếp nhận bàn toán tinh xảo nọ, nhẹ nhàng kéo vài cái nói:

- Ba nhỏ hơn năm trừ hai, bốn nhỏ hơn năm nhớ một…

Ngọc Sương kinh ngạc há hốc miệng:

- Người xấu, ngươi, ngươi học được cái này từ nơi nào vậy? Ta thấy cả Kim Lăng sử dụng được bàn toán này cũng không có mấy người! Ngươi trong miệng niệm cái bí quyết gì gì đó… thì ra ngươi mới chính là kế toán trưởng!"


Hả, ta mà là kế toán trưởng, bất quả chỉ là đã học qua hồi học tiểu học mà thôi. Nhưng thấy vẻ mặt kinh ngạc của Ngọc Sương, trong lòng hắn cũng có một chút kỳ quái, thì ra ở thời đại này, bàn toán tuy đã xuất hiện, nhưng vẫn còn chưa được phổ cập, khẩu quyết dùng bàn toán vẫn chưa có người tổng hợp, vậy ở Kinh Hoa học viện không biết có cao nhân nào không! Số học này chính là mẹ của trăm khoa, là nền tảng của khoa học tự nhiên, nếu số học không phát triển thì tiến bộ khoa học kỹ thuật không cần phải nói đến.

Hắn không nhịn được gãi gãi đầu một cách khó khăn, ta có nên hay không giao cho Ngọc Sương khẩu quyết dùng bàn toán, như vậy nàng sẽ trở thành đệ nhất Toán học gia của Đại Hoa, cũng tính là vì Lâm Gia tranh quang. Nhưng nhìn thấy bàn tay thanh tú nhỏ bé của Ngọc Sương, tâm tư hắn bỗng nhiên lắng xuống, quên đi, chỉ tội cho lão bà của mình, lại phải nhận trách nhiệm nặng nề dạy lại cho người khác, chi bằng sau này đến Kinh Hoa học viện tìm người nói chuyện, dạy lại khẩu quyến này, cũng chính mình vì môn số học của Đại Hoa cồng hiến.

Ngọc Sương nhào vào lòng ngực hắn, nhẹ nhàng nói:

- Ngày mai ngươi tiễn ta đến Kinh Hoa học viện sau đó đừng tìm đến ta nữa. Ta học bản sự không thành, quyết sẽ không rời thư viện.

- Ủng hộ, tuyệt đối ủng hộ!

Lâm Vãn Vinh vỗ vỗ vai nàng nói:

- Vì sự tiến bộ của lão bà, ta luôn ủng hộ cả năm chi!

Nhị tiểu thư khẻ vâng một tiếng, đột nhiên ngạc nhiên hỏi:

- Tại sao là năm chi?

Hắn cười ha ha vài tiếng, không thèm hồi đáp, Nhị tiểu thư than thở:

-Ngươi ở bên ngoài phong lưu khoái lạc, cùng các vị tỷ tỷ vui vẻ với nhau, chỉ có một mình ta bên trong khổ học, nghĩ đến là như dao cắt, nếu ta nhớ đến ngươi, cũng không biết làm sao bây giờ?

- Đơn giản thôi, ta sẽ vẽ một bức tự họa, cam đoan là tiêu sái anh tuấn, ngọc thụ lâm phong, ngươi mỗi ngày đặt ở dưới gối, sau khi ăn xong cứ lấy ra xem, có thể giải quyết nỗi tương tư.

- Ai muốn nhìn ngươi?

Nhị tiểu thư hai má đỏ hồng, lại nhẹ giọng nói:

- Vậy ngươi hãy vẽ cả ta vào trong đó, như vậy chúng ta vĩnh viễn không rời bước.

Kể từ khi đến được thế giới này, Lâm Vãn Vinh chưa bao giờ nghĩ tới chính mình một ngày có thể đặt chân lên khuôn viên trường Đại học một lần nữa, chính tại trước cổng Kinh Hoa học viện, hắn cảm thấy như thể mình đang trở về lúc còn đang học đại học.

Kinh Hoa đại học chính là học viện đệ nhất Đại Hoa, nằm ngoài cổng thành nam, tương đối xa hoàng cung nội viện . Học viện chia làm ba khoa thơ văn, thuật số, quân luận, chiêu mộ đệ tử đều là nhân tài xuất chúng khắp nơi, nghe nói là phải trải qua nhiều cuộc khảo hạch khắt khe.

"Khảo hạch?" Lâm Vãn Vinh liếc mắt nhìn Nhị tiểu thư đang đi bên cạnh mình, bất giác lắc đầu, vào Đại Học bằng cửa hậu, xưa nay đều có a!

Đai Hoa thời này, trọng văn khinh võ, học sinh vào Kinh Hoa học viện, đa số đều là bái thầy học thi từ, một khi được tiến cử vào triều, công danh tất sẽ thành đạt, đều là nhân vật đứng đầu. Nói về học tập quân luận, nhân số tương đối ít. Nếu không là con nhà quan võ, cũng là quân sĩ đã lập nhiều quân công, đúng là một lực lượng không thể xem thường

Yếu nhất chính là môn thuật số mà Nhị tiểu thư đang tính học, không binh không quyền, không chỉ có tại kinh đô học viện mà phóng mắt ra khắp Đại Hoa cũng không có nơi trọng dụng. Vì vậy, số người ghi danh học toán pháp thuật số cực kỳ ít, mười phần cũng không có đến một phần. So với Lâm Vãn Vinh "học giỏi toán lý hóa, đi khắp thế giới còn không sợ" thì quả là khác xa.

Đang cùng nhị tiểu thư đến báo danh, Lâm Vãn Vinh nhìn lên bảng hồng ghi danh người học thuật số, thấy lác đác trên bảng chỉ có vài người, nhịn không được lắc đầu, cái này gọi là gì a, một chút hào quang dâm thi diễm từ phong hoa tuyết nguyệt có thể làm Đại Hoa quốc phú dân cường à? Mẹ bà nó đúng là nói nhảm. Hắn miễn cưỡng cũng có thể xem là một gã tài tử nửa mùa thô bỉ, lại có thể được xưng là tài tử. Đúng là cực kỳ hổ thẹn!

Nhị tiểu thư xem ra cũng rất hưng phấn, nàng đang ở tuổi mười bảy, chính là tuổi rất ưa náo nhiệt, nơi này lại là học viện tối cao của Đại Hoa. Hưng phấn hòa lẫn kiêu ngạo, tâm tình thật giống như lúc Lâm Vãn Vinh trước khi vào đại học.

Môn thuật số mà Nhị tiểu thư đang tính học này, số người ghi danh rất ít. Giảng đường là một tiểu viện bên trong, chỉ có khoảng chừng bốn năm mươi người. Nữ nhân cũng không quá mười người. Nhị tiểu thư vừa vào, tự nhiên không khí xao động cả lên.

Ngọc Sương bối rối đưa mắt nhìn Lâm Vãn Vinh, thấy hắn đang nhìn mình mỉm cười, trong lòng nàng bỗng cảm thấy an tâm, quyến luyến nhìn Lâm Vãn Vinh một cái, rồi đi đến chổ ngồi của mình.

Theo ước định với Nhị tiểu thư, sau khi nàng vào thư viện, Lâm Vãn Vinh ỉu xìu rời đi, không thể quấy rầy việc học tập của Ngọc Sương, đương nhiên đối với cái loại khắc khổ tinh thần này, hắn thật sự là tán thành sâu sắc.

Nhìn Ngọc Sương mỉm cười một chút, Lâm Vãn Vinh bước đi nhanh hơn, muốn đi ra ngoài tiểu viện, nhưng bên ngoài, lại có hai người vội vã đi vào. Người đi trước là một nữ tử, đang cuối đầu trầm tư, vội vàng đi tới mà không nhìn phía trước, thiếu chút nữa đã đụng phải gã

Lâm Vãn Vinh vội vàng lắc mình tránh qua, nha đầu kia, đang đi đầu thai hay sao vậy? May mắn gặp phải ta thân thủ như chim yến, phản ứng mau lẹ, nếu không ngươi sẽ biến thành "ôm đầu phi yến" rồi

Gã nam tử phía sau nữ nhân nọ thấy nàng thiếu chút đã đụng phải người khác, vội vàng tiến lên nói:

- Từ tiểu thư, người như thế nào rồi, có bị thương không?

Ta biết chắc câu hỏi này đúng là nói ẩu, ta và nàng ngay cả da vẫn còn chưa chạm phải, nhưng ngươi lại gào lên hỏi là có bị gì không? Hắn bất đắc dĩ lắc đầu cười khổ, chỉ thấy gã nam tử hỏi câu này khoảng chừng hơn hai mươi tuổi, người mặt áo trắng, thân thon dài, mặt ngọc môi đỏ, mỹ mạo anh tuấn, so với Phan An còn có vài phần đẹp hơn.

Đối với loại người như thế, Lâm Vãn Vinh sinh ra là đã không thấy thích rồi, hắn cũng không thèm nhìn cô gáikia một cái, xoay người bước đi.

- Chậm đã!

Gã nam tử đẹp trai quát khẽ một tiếng:

- Ngươi thiếu chút nữa đụng ngã Từ tiểu thư rồi, vậy mà sao lại không có một chút ý định xin lỗi vậy?

Rõ ràng là chính tiểu nữu này xuýt nữa đụng phải ta, sao giờ lại biến ta thành kẻ gây họa vậy? Lâm Vãn Vinh thầm thở dài, nhớ lại lời dặn dò của Đại tiểu thư "chớ đừng có sinh chuyện", hắn chậm rãi quay đầu, cười hì hì nói "Ồ, chút xíu nữa là đụng ngã nàng rồi? Vị tiểu thư này, thật sự xin lỗi ngươi nha!"

Vị tiểu thư này dường như vừa mới khôi phục lại thần trí, nhíu mày nói:

- Diệp huynh, vừa rồi có chuyện gì xảy vậy?

Lâm Vãn Vinh vã mồ hôi, nha đầu kia đang suy nghĩ cái gì mà mất hồn như vậy, chút nữa đụng phải người ta vậy mà cũng không biết, may mắn cho ngươi là thời đại này chưa có xe hơi! Bất quá, âm thanh nàng nói nghe có chút quen tai, tựa như là đã nghe qua ở nơi nào đó.

Gã công tử đẹp trai nói:

- Ờ, Từ tiểu thư, cũng không có gì lớn. Chính là lúc mới vừa rồi, vị huynh đài này chút nữa đụng phải nàng, ta vừa gọi hắn lại xin lỗi nàng.

Lời này con mẹ nó đúng là ăn nói ngang ngược! Đổi lại trước kia Lâm Vãn Vinh nhất định là đã sớm bạt thương múa kiếm rồi, chính là bây giờ khác với ngày xưa, Ngọc Sương còn muốn đọc sách ở chổ này, Đại tiểu thư vừa lại nhắc nhở qua, vì sự an toàn của hai tỷ muội, ta nhịn!

Vị Ttừ tiểu thư kia thong dong lắc đầu nói:

- Không cần thiết, Diệp huynh, vừa rồi ta đang suy nghĩ một số chuyện, lại đi vội vàng, chút nữa đụng nhầm vị công tử này, tính ra ta cũng có nửa phần lỗi.

- Vị tiểu thư có giọng nói quen quen này, nói chuyện cũng khá dễ nghe, chủ động thừa nhận nửa phần trách nhiệm, tuy nhiên trách nhiệm trăm phần trăm ắt hẳn là phải thuộc về nàng chứ.

Diệp công tử gật đầu nói:

- Từ tiểu đối nhân khoan hậu như vậy, thật là tấm gương của toàn thể giáo sư và học sinh của Kinh Hoa học viện ta, Diệp mỗ vạn phần bội phục.

Từ tiểu thư hở hững không nói gì.

Lâm Vãn Vinh khinh bỉ lắc đầu, nịnh quá, ngươi thật là nịnh quá, da mặt so với lão tử còn dày hơn. Hắn cũng hờ hững đưa mắt nhìn Từ tiểu thư một cái. Đang định rời đi, lại nghe Diệp công tử nói:

- Này vị huynh đài, ngươi là học sinh của học viện này chăng? Đang học tập thuật số phải không? Ta trước kia như chưa từng gặp ngươi qua bao giờ? Từ tiếu thư đã từng gặp qua người này chưa?

Diệp công tử này mặc dù nói chuyện kiêm cung lễ nghĩa, nhưng giọng điệu có phần kiêu căng kinh người. Lâm Vãn Vinh tự an ủi chính mình, nói:

- Tại hạ không phải sinh viên của thư viện, ta hôm nay đưa tiểu thư nhà ta đến đây học tập thuật số, nàng là người của Kim Lăng Tiêu gia.

- Là tiểu thư của Tiêu gia sao?

Từ tiểu thư kinh ngạc hỏi:

- Có phải ngươi từ Kim Lăng tới không?"

"
iêu gia nổi danh đến như vậy sao? Ngay cả kinh thành đều biết?" Lâm Vãn Vinh làm bộ khiêm tốn nói:

- Tại hạ đúng là từ Kim Lăng.

Mới vừa bị Diệp công tử này hùng hổ bức trả lời, tuy là tự kiềm chế không bột phát, Nhưng hắn cùng vị Từ tiểu thư này nói chuyện, cũng không hề ngước đầu nhìn nàng một cái, làm ra vẻ đối hai người này cương quyết kháng nghị- ta thề sẽ không nhìn ngươi!

- Vậy các ngươi có biết Kim Lăng tài tử Lạc Ngưng tiểu thư không?

Từ tiểu thư hỏi

- Lạc tiểu thư?

Lâm Vãn Vinh gật đầu nói:

- Ta biết, ta biết, rất thân, ta và nàng rất thân.

Diệp công tử cười nói:

- Lạc Ngưng tiểu thư là thiên kim của tiền nhiệm Tổng đốc Giang Tô, thân phận cao quý, ngươi là một kẻ hạ nhân, làm sao cùng nàng quen biết được.

- Ha ha ha ha…

Lâm Vãn Vinh cố nén cười nói:

- Hạ nhân à? Hạ bao nhiêu chứ? Vì sao Lạc tiểu thư không coi ta là hạ nhân? Bằng chính công lao động của mình, bằng chính hai bàn tay kiếm cơm ăn, vì sao không là nhất đẳng? Vị công tử này chia con người ra thành ba sáu chín đẳng, vậy thật có thấy chúng sinh đều là phật giới bình đẳng, ta đề nghị ngươi đi đến Ngọc Phật tự tại thành bắc tích chút công đức đi.

Diệp công tử không ngờ một gã hạ nhân lại nói được lời như vậy. Sửng sốt một chút, lặp tức lắc đầu nói:

- Có phân ra ba sáu chín đẳng hay không cũng không do ngươi định đoạt. Cũng không do ta định đoạt, mà chính là do nhân tâm. Ta cũng không cùng ngươi tranh cãi. Miễn cho việc đánh mất thân phận.

Lâm Vãn Vinh lắc đầu không nói, người này ta thấy đúng là không tốt mà, hôm nay vì mặt mũi Đại tiểu thư, không rãnh cùng ngươi tranh luận, ta phải tránh thôi!

ắn đưa chân như muốn rời đi, Từ tiểu thư từ từ nhướng lông mi lên, nhẹ nhàng bước vài bước nói:

- Ngọc Phật tự? Công tử biết Ngoc Phật tự sao?

Nàng bước vài bước chặn trước mặt Lâm Vãn Vinh, lúc Lâm Vãn Vinh ngước đầu nhìn lên lập tức rúng động

Chỉ thấy vị tiểu thư này khoảng hơn hai mươi tuổi, thân hình yểu điệu, da trắng môi hồng, mắt hạnh cằm đào, trên mặt tuy không cười, nhưng đã có một hình dáng bình đạm không thể nói nên lời, đang đứng trước mặt Lâm Vãn Vinh. Lâm Vãn Vinh có chút ngẩn người, ngoại trừ kinh ngạc vì vẻ đẹp của nàng, hắn còn kinh ngạc về khí chất trên người vị nữ tử này, đây là một chút tự tin hòa lẫn vẻ bình thản, thật là một loại vẻ đẹp chân chính.

Bị Lâm Vãn Vinh nhìn thẳng như vậy, Từ tiểu thư cũng không nổi giận, từ từ nói:

- Công tử có thể nói cho tiểu nữ biết ngươi làm sao biết được Ngọc Phật tự không?

- Hơ, cái này…

Lâm Vãn Vinh trong lòng dâng lên một cảm giác bất ổn, vội vàng lui hai bước nói:

- Người nào sống ở kinh thành lâu năm ắt hẳn phải biết Ngọc Phật tự chứ? Ta cũng là chính nghe một vị đại tỷ nói về chỗ này.

Từ tiểu thư khẽ lắc đầu nói:

- Thế nhân chỉ biết Ngọa Phật tự, lại không biết Ngọc Phật tự! Vậy Ngọa Phật tự cũng chính là Ngọc Phật tự trong kinh thành mấy ai biết được.

- Tiểu thư, mọi người đều có cặp mắt à, đâu chỉ mình ngươi là biết quan sát.

Lâm Vãn Vinh nói

Từ tiểu thư khẽ gật đầu nói:

- Công tử quả nhiên nhãn quang sắc bén. Vậy xin hỏi công tử người hôm qua có đến Ngọc Phật tự không?

"


- Hôm qua? Hôm qua trời vốn mưa rất to, ta đến Ngọc Phật tự để làm chi!

Lâm Vãn Vinh làm vẻ nghiêm chỉnh, trong mắt toát lên nét kiên định

Từ tiểu thư nhìn thẳng vào mắt hắn , một lúc sao mới nói:

- Ngươi biết một người trong khi nói dối, con ngươi sẽ ra sao không?

- Không biết, con ngươi ta không một chút loạn động à!

Lâm Vãn Vinh nói nghiêm túc

Từ tiểu thư lạnh nhạt à lên một tiếng, mặt không thay đổi nói:

- Theo đuổi ngươi, sau đó bỏ rơi ngươi, đó chính là mục đích của ta. Công tử, có thể hay không mời ngươi nói lại những lời này một lần nữa?

Từng đợt mồ hôi lạnh thay nhau rơi xuống, bộ dạng Lâm Vãn Vinh như đang trãi qua nhiều cuộc khảo nghiệm kéo dài của hắc học giả, cũng không biết như nào là tốt nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.