- Ai cha, Từ tiểu thư đừng làm đại lễ như vậy, ta nhận không nổi đâu.
Lâm Vãn Vinh cười hi hi đỡ lấy Từ Trường Kim, thuận tiện vuốt ve đôi bàn tay bé nhỏ mềm mại của nàng một chút. Từ tiểu thư sắc mặt ửng hồng, vội vàng thu tay lại, không để hắn lại chiếm tiện nghi nữa.
Lâm Vãn Vinh trầm ngâm một lúc, hiện tại Đại Hoa đang muốn cùng Đột Quyết đại chiến, nếu Đông Doanh quả thật muốn tấn công Cao Ly, chắc chắn sẽ cùng Đột Quyết cấu kết cầm đao đứng sau lưng, đối với Đại Hoa tuyệt không có chỗ nào tốt cả. Việc này chính phải để cho lão hoàng đế biết rõ ràng, còn lão làm như thế nào thì đó là chuyện của lão, nếu ta không nói thì quả thật chẳng phải là bằng hữu rồi.
Ý nghĩ trong lòng dĩ nhiên không thể để lộ ra được, Lâm đại nhân trên mặt tỏ vẻ khó hiểu:
- Từ tiểu thư, nàng nói rằng Đông Doanh muốn chiếm Cao Ly, có thể có bằng cứ gì không?
Từ Trường Kim lắc đầu:
- Đại nhân, quốc sự mưu lược, sao có thể nói đến chứng cớ gì được? Nếu như đợi tới lúc Đông Doanh bắt đầu hành động, Đại Hoa mới có phản ứng thì có lẽ là quá muộn rồi.
- Như vậy là không có chứng cứ phải không?
Lâm Vãn Vinh cười cười nói:
- Không có chứng cứ, chỉ bằng lời lẽ của các người, bảo ta làm sao trình tấu với hoàng đế đây? Ài, hay là nàng trở về chờ đi, đợi đến khi Đông Doanh thật sự khai chiến, các người trước tiên đánh nhau với bọn họ một trận, nếu đánh không lại thì hãy cầu viện cũng chưa muộn mà.
Từ Trường Kim nghe kiểu Lâm đại nhân nói lộ ra ý tứ tọa sơn quan hổ đấu, nhất thời sắc mặt trắng bệch, lẩm bẩm:
- Đại nhân, nếu đợi đến khi Đông Doanh đánh tới, dân Cao Ly vốn yêu hòa bình liền trở nên sinh linh đồ thán, máu đổ thành sông. Chẳng lẽ cứ phải đến khi như vậy, Đại Hoa mới chịu ra tay cứu giúp sao?
Lâm Vãn Vinh cười hi hi, đĩnh đạc cất giọng:
- Ta nói Trường Kim nàng a, nàng cũng là người thông minh, nàng nói xem hai quốc gia tiếp xúc nhau, việc trọng yếu nhất là việc gì?
Từ Trường Kim khe khẽ thở dài, từ trong lồng ngực lấy ra một phong thư, đưa cho Lâm Vãn Vinh nói:
- Đại nhân, đây là quốc thư của quốc vương nước ta trình cho hoàng đế Đại Hoa, xin nhờ ngài chuyển giúp. Chỉ cần Đại Hoa có thể ra tay tương trợ, giải nguy được cho Cao Ly lần này, chúng ta nguyện ý xưng thần với Đại Hoa, hàng năm bái vọng, triều cống đầy đủ.
Cô nàng Từ Trường Kim này quả thật là cao thủ đàm phán, trong tay nắm một quân cờ quan trọng như vậy, nhưng lại không đưa ra cho tới khi đến nước cuối cùng, ta nếu hồ đồ một chút thì đã bị nước mắt của nàng lừa mất rồi.
Lâm Vãn Vinh tiếp nhận quốc thư bỏ vào trong ngực áo, cười nói:
- Từ tiểu thư, thư này không phải là chữ Cao Ly sao? Ta có thể không hiểu được ngôn ngữ của các người à.
Từ Trường Kim nét mặt vui vẻ, vội lắc đầu:
- Xin đại nhân yên tâm, bức thư này được viết bằng cả hai loại chữ Cao Ly và Đại Hoa. Chính do Vương thượng tự đọc cho ta ghi, tuyệt không có sai sót đâu. Đại nhân, ngài đã đồng ý rồi à? Ta đại biểu toàn thể con dân Cao Ly xin cảm tạ đại ân đại đức của ngài.
- Nàng đừng đại biểu cho ai cả.
Lâm Vãn Vinh khoát khoát tay, khẽ cười:
- Ngoại trừ chính nàng, nàng không đại biểu cho ai được hết. Bức thư này ta cầm trước, nhưng có thể truyền lại cho hoàng đế không thì ta chưa biết. Ài, con người của ta quả thật rất mềm lòng, giúp đỡ Cao Ly các người việc này, cũng chẳng được điều tốt đẹp gì, Từ tiểu thư, nàng hôn ta một cái, coi như là cổ vũ đi nha!
Từ Trường Kim trong lòng chợt động, mặt đỏ như hoa đào, vội vàng lùi xa khỏi hắn. Xảo Xảo cười khúc khích, nắm tay nàng nói:
- Từ tiểu thư, người không phải sợ đâu, đại ca chỉ hù dọa một chút thôi. Nếu tiểu thư hôn hắn thật, chắc chắn hắn đã trốn mất tiêu rồi.
Từ Trường Kim mỉm cười bối rối, tiểu thủ rút từ trong ngực áo ra một chiếc hộp nhỏ, nhẹ giọng nói:
- Đại nhân, ngài vất vả giúp Cao Ly ta, Vương thượng chưa có gì báo đáp, lễ vật này chính do Vương thượng chuẩn bị dâng tặng cho hoàng đế Đại Hoa. Hôm nay chúng ta không gặp được Đại Hoa hoàng đế, đại nhân lại lao tâm giúp chúng ta, vương tử nói rằng hãy tặng vật này cho ngài, coi như ý cảm tạ vậy.
Dâng tặng cho hoàng đế hả? Là bảo bối gì a? Lâm Vãn Vinh tiếp nhận chiếc hộp, cười hi hi:
- Điều này không tốt lắm đâu, ta vốn không phải là kẻ tạp ăn đâu, nhưng nếu các người thành tâm như vậy, ta đành phải nhận thôi. Từ tiểu thư, bên trong là loại bảo bối gì thế?
Từ Trường Kim lắc đầu:
- Ta cũng không rõ lắm, vương thượng nói là dâng tặng hoàng đế Đại Hoa, các ngự y của người chắc chắn sẽ nhận ra.
Ngự y à? Dâng tặng lễ vật cho hoàng đế và ngự y thì có quan hệ gì, chẳng lẽ là tiên đan diệu dược gì đó? Mang theo nghi hoặc, hắn nhẹ nhàng mở nắp hộp, ngay lập tức một làn hương thanh đạm tỏa ra. Vật trong hộp là một khối rễ cây có hình dáng thật kỳ lạ, thân mình thẳng tắp, đỉnh đầu phình lớn, phần gốc lại mường tượng hai trái cầu tròn, cả khối rễ này màu sắc trong suốt có thể nhìn thấu, thoang thoảng mùi thơm (miêu tả cụ thể thế này, các bác tưởng tượng ra hình gì nào – hieusol)
Từ Trường Kim nhìn thấy vật kia thì đột nhiên a lên một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên, vội vàng ngượng ngùng che mắt lại, không dám nhìn nữa.
- Hình dạng của vật này sao trông có vẻ quen mắt nhỉ?
Lâm Vãn Vinh ha ha cười lớn:
- Từ tiểu thư, đây quả thật là phẩm vật do Vương thượng của nàng dâng tặng sao? Vương thượng thật là sáng tạo, một ống hai viên, cái này là cái gì a? Chẳng lẽ là đại pháo của Thần Cơ doanh?
Từ Trường Kim cuối cùng cũng áp chế được sự ngượng ngùng, hai tay bỏ ra, nhẹ giọng đáp:
- Người làm y đạo tâm như phụ mẫu (ý là tâm sáng như cha mẹ của người bệnh, không nổi lòng tà). Trường Kim thân là y nữ lại có những ý nghĩ không trong sạch, đã khiến cho ngài chê cười. Đại nhân, đây là một loại dược liệu vô cùng trân quý, đối với ngài và phu nhân sẽ có hiệu dụng vô cùng.
Nói đến câu sau, thanh âm của nàng nhỏ hẳn đi, trên mặt nổi lên một vầng mây đỏ, nhưng lại kiên trì không cúi đầu.
- Đối với ta và phu nhân có hiệu dụng à?
Lâm Vãn Vinh kỳ quái liếc nhìn Xảo Xảo một cái, quay về phía nàng lắc lắc chiếc hộp. Tiểu nương tử kia vẻ mặt ngại ngần, cúi đầu nói thật nhỏ:
- Đại ca, người xấu muốn chết, còn không chịu thu lại đi.
- Từ tiểu thư, mong nàng mau nói rõ ràng một chút, cứ hàm hàm hồ hồ như vậy, nếu ta không nghĩ ra thì sẽ ăn bậy đó…
- Ngàn vạn lần không nên ăn.
Từ Trường Kim cả kinh, vội vàng bảo:
- Đại nhân, vật đó có dược lực rất mạnh, một đêm chỉ cần dùng một miếng nhỏ bằng móng tay út là có thể khiến cho ngài và các vị phu nhân phòng sự hòa hài (hòa hợp chuyện phòng the), nếu dùng liều lượng quá nhiều sẽ có thể gây ra hậu quả không lường được đâu.
Vừa nghe "Phòng sự hòa hài", Lâm đại nhân liền hiểu ra, đây chính là thuốc tráng dương mà. Cái thằng cha Lý Thừa Tái này quả không phải là kẻ tốt lành gì, lão tử một đêm chinh chiến tám phương bằng chân bản lãnh, đâu có cần dùng cái thứ này.
- Trường Kim a, phòng sự hòa hài là cái gì vậy? Ta không rõ ràng lắm, nàng có thể giải thích một chút được không? Xảo Xảo tiểu bảo bối, nàng cũng tới đây nghe một chút, chúng ta cùng nếm thử cảm giác hòa hài là thế nào.
Lâm đại nhân vẻ mặt đầy chánh khí, ánh mắt ánh lên vẻ ham học hỏi.
Xảo Xảo cũng hiểu được đây là vật gì, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng đỏ bừng lên, vội vàng nấp sau lưng đại ca, không dám ngẩng đầu lên nữa.
Từ Trường Kim quả nhiên cũng có y đức, cố gắng kìm nén ngượng ngập đáp:
- Đại nhân, vật này tên là "Vạn Dương sâm", chính là đặc sản tối thần kỳ của Thánh sơn nước Cao Ly ta. Trong Kỳ Hoàng thuật (một bộ lý thuyết chữa bệnh) giảng rằng "dĩ hình bổ hình", đại ý nói là, sử dụng dược vật có hình dạng tương tự với cơ quan của cơ thể sẽ có nhiều bổ ích, như là đậu và thận có cùng hình dạng, bởi vậy có công hiệu dưỡng âm bổ thận đó.
Lâm đại nhân vỗ đầu, chợt hiểu ra:
- Ta hiểu rồi, đây là hình dạng đồ chơi đã trưởng thành, hắn là lão đại, chuyên giúp đỡ cho đồ chơi, vậy đồ chơi chính là lão nhị. Có phải không hở Từ tiểu thư?
Từ Trường Kim cắn môi nhẹ đáp:
- Tạo hóa sinh ra vạn vật thật khó lường, Vạn Dương sâm tính hỏa nhiệt, là loại thuần dương, nhưng lại sinh trưởng trong băng tuyết ở nơi cực âm của Thánh sơn, hấp thụ tinh hoa của trời đất mà thành hình, chuyên bồi bổ công năng nam nữ. Vạn Dương sâm màu xanh rất khó đạt được, nhìn loại này, cũng không biết đã tồn tại ở vùng núi tuyết đó bao lâu rồi, dược lực chắc chắn sẽ rất mạnh mẽ, người bình thường khó mà chịu nổi. Đại nhân ngàn vạn lần không nên dùng nhiều, nếu không…
- Nếu không thì sao?
Lâm đại nhân tò mò mở to mắt.
Từ Trường Kim sắc mặt đỏ bừng, nhưng vẫn không cúi đầu, ánh mắt không dám nhìn hắn, chỉ dám ngó ra ngoài cửa sổ, nhẹ giọng nói:
- Nếu không, các vị phu nhân sợ là chịu không nổi.
A ha ha ha, Lâm đại nhân trong lòng cười điên dại, chính là loại hiệu quả này, thật đúng là bảo bối a, khó trách vua Cao Ly muốn đem vật này dâng tặng cho lão hoàng đế. Hắn bỏ chiếc hộp vào trong ngực áo, thở dài nói:
- Vương tử cũng thật là, không có việc gì sao tặng vật này làm gì. Ta bây giờ đang lo lắng vì hỏa lực quá mạnh mẽ, dùng cái này không phải lại càng làm trầm trọng thêm sao? Ta cho dù đến 100 tuổi cũng chưa cần sử dụng loại này. Từ tiểu thư, nàng là y nữ, đối với việc hỏa khí của ta quá mạnh mẽ có biện pháp nào để giải quyết không?
Từ Trường Kim mỉm cười:
- Đại nhân có thể là dương khí quá mạnh, phải bình tâm tĩnh khí, cấm dục dưỡng thần… (tĩnh tâm, không xxx).
Xảo Xảo nghe được bật cười khúc khích, tay nhéo nhẹ vào hông đại ca, Lâm Vãn Vinh cười bất lực:
- Từ tiểu thư đừng xem bệnh nữa, coi như ta chưa nói, coi như ta chưa nói vậy.
Cùng chuyện trò với Từ Trường Kim một lúc, hỏi về công năng và dược liệu của "Vạn Dương sâm", cũng đem luôn việc hỏa lực của mình quá mạnh mẽ đi hỏi nàng, rồi ngay cả chuyện một đêm "ngóc đầu" lên mấy lần cũng bình thản nói cho y nữ đại nhân nghe, khiến cho nàng mặt đỏ tận mang tai, thật lâu sau không dám ngẩng đầu lên.
Lúc chia tay với Từ Trường Kim, Lâm đại nhân vẫn muốn nói thêm đôi chút, liền nắm đôi tay nhỏ bé của nàng mà bảo, Trường Kim a, sau này nàng có thể tới đây chỉ ta và Xảo Xảo một khóa y học nhé, ta còn có rất nhiều phương diện sinh lý đàn ông muốn nàng chỉ giáo thêm. Từ Trường Kim thiếu điều muốn bay đi mất, không dám quay đầu lại nữa.
Đùa giỡn với Từ Trường Kim một hồi, tâm tình Lâm Vãn Vinh cũng thấy thoải mái hơn nhiều, đã tìm kiếm từ trong ra ngoài, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Đại tiểu thư cùng Tiêu phu nhân. Hắn trong lòng nghi hoặc, kéo Xảo Xảo hỏi:
- Bảo bối ngoan, Đại tiểu thư đi đâu rồi?
Xảo Xảo cười cười nói:
- Đại tiểu thư cùng phu nhân sáng sớm nay phải đi Kinh Hoa học viện rồi.
Lâm Vãn Vinh chợt hiểu ra, phu nhân tới kinh thành, đương nhiên là đi thăm Ngọc Sương, nói mới nhớ, cũng đã mấy ngày không gặp tiểu nha đầu rồi, không biết bây giờ nàng ở đấy đã quen chưa?
Đang nghĩ tới Ngọc Sương, Xảo Xảo lại nắm tay áo hắn giật giật:
- Đại ca, huynh đã nói với Đại tiểu thư chuyện chúng ta phải rời đi chưa?
- Chưa có a!
Lâm Vãn Vinh ngạc nhiên hỏi:
- Làm sao vậy?
Xảo Xảo khe khẽ thở dài:
- Đại ca, huynh vẫn chưa nói chuyện với nàng ấy sao, tối hôm qua Đại tiểu thư đã khóc đó!