Cực Phẩm Gia Đinh

Chương 306: Bái thượng nhất bái



-Cái gì? Điều này là có ý gì?

Lâm Vãn Vinh lắp bắp nói, tim hắn đập thình thịch không ngừng, cả mặt đỏ hồng, cảm thấy tòan thân như không thuộc về chính hắn hắn nữa. "Điên rồi, lão hoàng đế điên rồi!"

-Trong lòng ngươi nghĩ cái gì, thì chính là ý đó.

Lão hoàng đế sau khi ho nhẹ mấy tiếng, sắc mặt trắng bệch đã ửng lên chút hồng, trầm giọng nói:

- Cao Bình, mang bức họa đến đây!

Cao công công ở bên ngoài vội vàng đẩy cửa mà vào, hai tay cầm một cuộn tranh, cung kính đưa vào tay Lâm Vãn Vinh, rồi lại vội vàng đi ra ngoài. Lâm Vãn Vinh tay cầm cuộn trạnh, trong lòng nghi hoặc trùng trùng, lão gia tử còn chưa đem sự việc nói rõ ràng, sao đã nói về bức họa rồi.

-Ngươi mở ra xem đi.

Lão hoàng đế che mồm, cố sức ho han một tiếng, chậm rãi liếc nhìn hắn, mở miệng nói:

- Đây là cái gì?

Lâm Vãn Vinh cẩn thận hỏi, lão hoàng đế hôm nay lúc nào cũng cổ quái, phải hỏi cho rõ ràng mới được.

-Trẫm bảo ngươi mở ra, thì ngươi cứ mở ra. Lắm mồm cái gì?

Lão hoàng đế hừ mạnh một tiếng, mắt phát tinh quang, mất kiên nhẫn nói.

"Thấy ông là người bệnh,không so đo cùng ông".

Lâm đại nhân an ủi chính mình, chậm rãi mở cuộn tranh kia ra, thấy hình dáng nữ tử xinh xắn được vẽ trên giấy, hắn kinh hãi kêu lên:

- Tiên Nhi.

Hoàng đế khép hờ hai mắt nói:

-Ngươi xem cho rõ lại đi, nàng rốt cuộc là ai?!

Lâm Vãn Vinh xem xét kỹ lưỡng thiếu nữ trên bức họa, chỉ thấy trông nàng cực giống với Tiên nhi, ngay cả đến thần thái cũng có bảy phần tương tự, chỉ là niên kỷ dường như lớn hơn một ít, nhớ đến ngày đó trong nhà của Tiên Nhi ở Hàng Châu thôn Long Tuyền đã từng thấy bức tranh này, hắn bừng tỉnh:

-Không phải Tiên Nhi, đây là mẫu thân của Tiên Nhi, là Tấn phi.

Lão hoàng đế khẽ gật đầu than:

-Ngươi nói không sai, nàng chính là Tần Phi, trẫm cả đời này tuy ngôi cao quyền trọng, nhưng ông trời đối với ta thật hà khắc, chỉ có hai nam ba nữ, hai vị thái tử gặp phải ám toán khi tuổi còn trẻ, trong ba vị công chúa , Nghê Thường từ nhỏ cùng trẫm thất lạc, chịu khổ nhiều nhất.

Nghê Thường công chúa chính là Tiên Nhi rồi, nhớ đến lão hoàng đế năm xưa lúc nguy cấp lấy Tần phi che trước người mình để ngăn cản thích khách, Lâm Vãn Vinh trong lòng rất khinh bỉ. Nhưng nếu hắn đứng ở góc độ của hoàng đế mà xét, tấm thân của ông có liên quan đến an nguy của cả thiên hạ, người khác có thể chết, chỉ có ông quyết phải sống. Lâm Vãn Vinh không biết trả lời thế nào cho phải, chỉ khẽ khẽ thở dài.

-Sự tình tuyệt không giống như ngươi tưởng tượng đâu.

Hoàng đế tựa hồ nhìn xuyên thấu được lòng hắn,trên mặt hiện lên chút giận:

-Đó là có người âm mưu rắp tâm hắt nước bẩn lên người trẫm, muốn bôi nhọ trẫm thành một quân vương lục thân bất nhận, tàn nhẫn bạo ngược. Trẫm tuy là hoàng đế Đại Hoa oai nghiêm thiên hạ, giữa vạn quân cũng không hề nhíu mày. Tần phi đã sinh cho trẫm Nghê Thường công chúa, nàng là người thân nhất của trẫm, trẫm làm sao có thể đem nàng ra đỡ kiếm chứ?

Nhìn thấy lão hoàng đế tức giận đến chòm râu run rẩy. Lâm vãn Vinh cũng thấy bối rối. "Trông bộ dạng lão hoàng đế không giống như đang nói dối, chẳng lẽ Tiên Nhi nhầm sao? Thế cũng không đúng, Tiên Nhi nói nàng tận mắt chứng kiến, có một người cha làm hoàng đế là một chuyện vinh quang biết bao nhiêu, nếu như không phải có chuyện ác độc tuyệt tình gì,Tiên Nhi tuyệt sẽ không đi theo An tỷ tỷ như vậy."

-lão gia tử, ngài càng nói, ta càng hồ đồ!

Lâm Vãn Vinh cười khổ

-Ngài cùng Tiên Nhi nói đều có vẻ nói thật, ta thật chẳng phân biệt rõ ràng được nữa. Không lẽ Tần phi không phải vì ngài mà chết?

-Tần Phi đích xác vì ta mà chết không sai, nhưng đó là nàng tự nguyện.

Hoàng đế ho kịch liệt mấy tiếng, trên mặt một phiến hồng, nhưng nhãn thần lại trong sáng:

-Năm xưa ngày phụ hoàng băng hà, cũng là lúc Thành vương làm loạn. Ngày đó trẫm bị thích khách đánh lén, thân thể tổn thương nghiêm trọng. Sau khi đăng cơ vài năm, trẫm đối với hâu cung phi tần dần dần lãnh đạm. Nghê Thường là đứa con gái nhỏ nhất của trẫm, lúc đó chỉ mới vài tuổi, sinh ra đã như thoa phấn khắc ngọc, giống như một con búp bê, trẫm không yêu phi tần mỹ nữ, nhưng đối với hai đứa con gái nhỏ tuổi nhất này lại rất yêu thương.

"Hai đứa người con gái tuổi bé nhất,một người là Tiên nhi, còn một người là ai?" Lâm Vãn Vinh nghi hoặc,đang muốn mở miệng hỏi thì lão gia tử trừng mắt hổ nói:

-Ngươi trước tiên đừng chen ngang, đợi trẫm nói hết đã.

Ông ngừng một chút, bình ổn hơi thở nói tiếp:

-Vì quan hệ với Nghê Thường, trẫm cũng thường xuyên cùng Tần phi gặp nhau. Lúc đầu, Tần phi vô cùng vui vẻ, nghĩ rằng trẫm đã sủng ái nàng hơn, nhưng không lâu sau, phát hiện trẫm không phải yêu nàng, trong lòng sinh ai oán, lại thêm sau đó trong hậu cung tranh đấu giữa các phi tần quyết liệt, nàng chỉ là môt nữ nhân nhu nhược sinh ở vùng sông nước Giang Nam, dùng âm mưu quỷ kế tự nhiên không phải là đối thủ của người khác, đôi lúc có cử chỉ tinh thần hoảng hốt.

Lâm Vãn Vinh gật đầu,việc này không phải không có khả năng. Mẫu thân của Tiên Nhi vốn sinh Giang Nam, lớn lên ở ven hồ,tính tình chắc phải ôn nhu như nước. Tự nhiên không thích ứng được với cảnh lừa gạt đối trá trong cung, sống bị áp bức lâu ngày sinh chứng uất ức cũng không phải không thể.

-Một hôm trẫm cùng hai mẹ con nàng thưởng hoa trong hoa viên, Tần phi trong lúc tình thế cấp bách đã dùng thân mình chắn trước người trẫm, lúc Nghê Thường quay đầu lại, chỉ nhìn thấy thanh kiếm sắc bén của thích khách xuyên qua thân thể của mẹ nó.

Trong mắt hoàng đế nổi liên một màn sương mờ, thần tình trầm lặng, dường như đắm chìm vào tình hình ngày đó.

-Nha đầu tội nghiệp.

" Thử tưởng tưởng một tiểu cô nương ngây thơ chẳng biết thế sự,thấy mẹ mình máu chảy đầm đìa nằm ngã trong lòng cha, hình ảnh đó tuyệt vọng tan nát cõi lòng đến nhường nào, khó trách tính tình Tiên Nhi cùng mẹ nàng hoàn toàn trái ngược. Ai chịu đả kích như thế,còn có thể giữ được bản tính trong sáng ngây vơ vốn có được chứ?" Nghĩ tới đấy, đối với sự điêu ngoa cứng đầu của nàng, hắn có một tâm tình muốn bao dung nàng,yêu thương chăm sóc nàng thêm nữa.

-Việc sau đó ngươi đã biết rồi.Tần phi vì cứu trẫm mà chết. Nghê Thường đêm hôm cũng đó thất tung. Trẫm chỉ trong một đêm đã mẩt đi hai người thân. Trẫm phát động tât cả lực lượng mình đi tìm Nghê Thường công chúa, nhưng không có thu hoạch gì. Cho đến nhiều năm sau Bạch Liên Giáo làm loạn, trẫm phái người âm thầm điều tra đầu sỏ của giáo phái này, phát hiện ra dưới trướng Bạch Liên thánh mẫu, có một nữ tử gọi là Tần Tiên Nhi, trẫm liền biết, đó chính là Nghê Thường của trẫm.

Trên mặt hoàng đế tràn đầy thân sắc kiên cường, nước mắt lại lã chã rơi xuống, lúc này ông nhìn trông cô độc mà thê lương. Đã sớm không phải là Đai Hoa hoàng đế trị vì thiên hạ, mà chỉ là một lão hủ đang dần dần bước vào tuổi xế chiều.

Lâm Vãn Vinh nhìn thấy thế lòng có chút chua xót.

"Lão đầu tử này dù có nhiều điều không phải, nhưng ông đối với Tiên nhi một mực quan tâm,đó tuyệt không thể nào là giả được." Hắn thở dài, khẽ giọng nói:

-Lão đầu tử, ông làm sao phán định được Tiên Nhi là con gái ông?

-Việc này ngươi có điều không biết rồi. Mẫu thân của Tiên nhi họ Tần, lúc ta ở Giang Nam tình cờ gặp nàng, nàng có một khuê danh, gọi là Tiên Linh! Tần Tiên Linh,Tần Tiên Nhi, lại xem tuổi tác cùng diện mạo của nó, chẳng khắc gì Tần phi chuyển thế, trẫm dù hồ đồ thế nào cũng làm sao không nhận ra con gái của mình cho được.

Trên mặt nhăn nheo của lão hoàng để hiện lên một nụ cười, tự hồ như hồi tưởng lại tình huống lúc bấy giờ.

"Điều này cũng đúng, chỉ nhìn bức họa này, có thể biết được hai mẹ con nàng giống nhau đến thế nào, lão hoàng đế liếc mắt một cái đã nhận ra con gái của mình tự nhiên không khó. Có điều, lão hoàng đế đã nhận ra Tiên nhi,sao không lập tức nhận nàng, ngược lại để kéo dài như vậy?"

Lão Hoàng đế tinh mắt, nhìn thần sắc của hắn là biết hắn nghĩ gì, không khỏi khẽ thở dài nói:

-Trẫm biết ngươi nghĩ gì, nhưng lúc đó Tiên Nhi đối với ta hiểu lầm ra rất sâu. Nếu trẫm nhận nó, nhất định sẽ khiến nó cực kỳ phản cảm. Trẫm đã mất nó một lần, tuyệt không thể mất nó lần thứ hai. Hơn nữa nó đang ở trong Bạch Liên giáo nếu thân phận bại lộ, sẽ làm nó hiểu lầm trẫm sâu hơn, thậm chí tạo cơ hội cho kẻ xấu lợi dụng. Vì thế, trẫm chưa từng tiết lộ thân phận của Tiên Nhi với ai, chỉ ngầm phái người bảo vệ nó. Ngày ấy ngươi công phá thành Tể Ninh, làm Tiên Nhi rơi vào giữa vạn pháo, tin tức truyền đến, trẫm hận không thể chém đầu ngươi đi.

Lâm Vãn Vinh cả người lạnh toát," Ta còn bảo sao sau khi báo tin thắng lợi, hoàng đế một lời cũng không đề cập đến công lao của ta "

-Lão đầu tử,việc đó ngài không trách tađược, có trách thì trách cái gã Đông Thành nào đó tâm địa phản trắc, làm ta cùng Tiên Nhi cùng suýt nữa xong đời.

-Vì thế sau khi bộ hạ của ngươi Hứa Chấn nửa đường bắn chết Đông Thành, Thành vương muốn truy cứu trách nhiệm,nhưng trẫm một chữ cũng chưa đề cập tới.

Hoàng đế hừ lạnh một tiếng, trong mắt thoáng qua một tia sát khí nồng đậm. Ánh mắt dừng trên bức tranh trong tay Lâm Vãn Vinh, nhìn bộ dạng ôn nhu như nước của Tần phi, ánh mắt dần nhu hòa lại:

-Sau khi Tần phi chết,trẫm khóa tẩm cung của nàng lại, không cho bất cứ ai được bước vào một bước.Trong lúc thu thập di vật của nàng, ta bất ngờ phát hiện một phong thư.

-Trên lá thư đó viết gì?

Lâm Vãn Vinh vội vàng hỏi:

-Có phải là cho Tiên Nhi hay không?!

-Ngươi có chút thông minh, nhưng Tần phi của trẫm cũng không kém.

Hoàng đế mặt lộ nụ cười khổ, thở dài:

-Nàng sinh ở vùng sông nước Giang Nam,vốn là một nữ tử thông minh đa tài,chỉ vì bị khốn trong cung, trong lòng phiền não ngày càng tăng. Lại rất mực yêu thương trẫm, mới có thể không chút do dự vì trẫm ngăn đao kiếm. Nàng lo lắng hành động của mình sẽ làm cho trẫm cùng Tiên Nhi trở mặt thành thù, nên cố ý để lại một bức thư cho nó. Nào hay Tiên nhi đến cái bóng của bức thư này cũng không thấy, đang đêm thất tung. Khi bức thư này đến được tay Tiên Nhi,cũng là mười mấy năm sau rồi.

Lâm Vãn Vinh trầm mặc,"Đến muộn còn hơn không đến,tin rằng Tiên Nhi nhìn thấy thư của mẹ nàng,thù hận đối với lão hoàng đế có phần giảm bớt, nhưng có thể thể tha thứ cho ông hay không, thì không nói chắc được."

-Lão gia tử, Tiên nhi, hiện giờ đang ở đâu?!

Lâm Vãn Vinh vội vã hỏi:

-Ngươi trước tiên đáp ứng ta một việc,rồi ta sẽ nó cho ngươi biết.

Lão hoàng đế thần sắc nghiêm túc nói:

-Đáp ứng, đáp dứng, ta đáp ứng hết. Lão gia tử, ông nói mau đi.

Lâm Vãn Vinh nghĩ đến Tiên nhi,nóng vội đáp ứng:

-Ngươi phải đáp ứng ta,cả đời yêu thương bảo vệ Tiên nhi, chiếu cố cho nó, ngươi có làm được không?

Mắt hoàng đế thoáng sáng lên, cất cao giọng hỏi:

-Ta làm được,nhất dịnh sẽ làm được.

Hoàng đế mỉm cười nói:

-Tốt, ngươi cùng Tiên nhi lạy một lạy đi.

"Cha vợ muốn ta cùng Tiên nhi bái đường? Thật là, sốt ruột như vậy để làm cái gì chứ, tìm được Tiên nhi rồi bái cũng không muộn mà!" Nhưng thấy lão hoàng đế mắt sáng như đuốc, mặt nghiêm túc, hắn đành tay cầm bức họa Tiên nhi, chậm rãi quỳ xuống.

Hoàng đế mở miệng nói:

-Trẫm nói một câu, ngươi nói theo môt câu.Ta Lâm Vãn Vinh tự nguyện, cùng Nghê Thường công chúa kết làm….

-Ta Lâm Vãn Vinh tự nguyện, cùng Nghê Thường công chúa kết làm….

Lâm vãn Vinh thành thật đọc theo.

Trong mắt hoàng đệ lóe lên một tia nghiêm khắc, nhẹ giọng nói tiếp:

-…kết thành huynh muội.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.