Dịch: lanhdiendiemla Biên dịch: jojo1111 Biên tập: thông thiên
Sau khi náo loạn một trận, Lạc Ngưng và Từ tiểu thư mới dần bình tĩnh lại, Lạc tài nữ vẫn chưa chịu tha nhéo lên tay Lâm Vãn Vinh, mặt đầy vẻ vui mừng, dỗi hờn:
- Đại ca xấu quá, cứ thích chọc muội và Từ tỷ tỷ, may mà Từ tỷ tỷ tốt tính, nếu không, nhất định cùng huynh làm náo loạn cả lên.
Thấy Lạc Ngưng từ sợ hãi chuyển sang vui mừng, mấy vệt nước mắt trên mặt còn chưa khô, làm người thương xót, Lâm Vãn Vinh cười hì hì, nắm lấy tay nàng nhét vào một thứ. Lạc Ngưng nhận lấy liền xem ngay, hóa ra là một đĩnh bạc và một cục thiếc, ở đáy đĩnh bạc được đóng dấu ấn của quan phủ, chính là bạc đã bị đánh mất.
Lạc Ngưng kinh ngạc mừng rỡ, nắm chặt lấy khối bạc kia, nước mắt chảy lã chã, thình lình nhào vào lòng Lâm Vãn Vinh, khóc nức nở:
- Đại ca, đại ca. Cha được cứu rồi, chúng ta tìm thấy rồi, cuối cùng chúng ta cũng đã tìm thấy rồi.
Nhìn đĩnh bạc và khối thiếc trong tay Ngưng Nhi, Từ tiểu thư mỉm cười gật đầu, sự thật quả nhiên không ngoài dự liệu. Trong lòng nàng cũng kích động, một vụ án huyền bí không đầu mối, lại chỉ có kỳ hạn bảy ngày, không ngờ đã được hắn hoàn thành. Từ dự đóan tới sắp xếp công việc, thẳng tới khi tìm được bạc, hắn phân tích tâm tư người khác, tính toàn cự ly di động, tìm địa điểm giấu bạc, không hề có chút bỏ sót, có thể nói là cẩn thận tỉ mỉ, cuốn hút lòng người.
Lạc Viễn ở bên cảnh cũng nhảy cẫng lên, ôm chặt lấy bả vai Lâm Vãn Vinh, mừng rỡ kêu:
- Tốt quá rồi, đại ca, đệ biết là huynh làm được mà. Các huynh đệ, đi , đi theo ta mò bạc.
Hắn nói rồi liền hò hét đám huynh đệ ngư dân khai thuyền cá, bơi tới chỗ chỗ bạc kia. Từ Chỉ Tình vội ngăn lại:
- Lạc Viễn, đệ làm cái gì vậy?
- Còn phải nói sao, đại ca đã tìm ra chỗ dấu bạc rồi, bọn đệ đương nhiên là đi vớt bạc chứ gì nữa.
Lạc Viễn hết sức phần khởi đáp:
- Vớt bạc? Vớt như thế nào? Đệ đã nghĩ tới chưa. Đó là những ba mươi lăm vạn lượng bạc, lại còn có vô số khối thiếc bọc vào cơ đấy, trọng lượng tới mấy vạn cân. Đệ vớt như thế nào đây?
Từ tiểu thư mỉm cười hỏi kháy:
Lạc Viễn trong cơn hưng phấn chẳng nghĩ nổi nhiều đến vậy, nghe thấy lời của Từ tiểu thư, tức thì đờ ra. Đúng thế, mấy chục vạn lượng bạc, sợ là đều bị chìm trong bùn rồi, ta phải vớt thế nào đây? Hắn nghĩ tới nửa ngày trời cũng có đầu mối, chỉ đành cười khan, xấu hổ nhìn Từ Chỉ Tình:
- Từ tỷ tỷ, vậy tỷ nói xem, chúng ta phải vớt thế nào?
- Cái này thì phải xem tình hình cụ thể ở dưới nước đã.
Từ Chỉ Tình vuốt mái tóc, khẽ liếc nhìn Lâm Vãn Vinh, ý tứ quá rõ ràng, muốn Lâm đại nhân nói tình hình dưới nước, để còn theo bệnh mà bốc thuốc.
Lâm Vãn Vinh ngáp dài, uể oải nói:
- Ngưng Nhi à, ta hơi mệt rồi. Có thể ăn chút gì rồi tắm rửa, sau đó hãy nói chuyện này được hay không?
Thế này rõ ràng là cố ý không nể mặt Từ tiểu thư, Ngưng Nhi vô cùng khó xử. Nếu nhận lời đại ca, tất nhiên sẽ tổn thương đến sự nhiệt tình của Từ tỷ tỷ, nhưng nếu đáp ứng Từ tỷ tỷ, nàng lại có chút thương đại ca. Đang lúc không biết phải làm sao, Từ Chỉ Tình nhìn Lâm Vãn Vinh nghiến răng, hừ nói:
- Ngươi không nói, thì ta không thể tự mình đi xem sét sao? Ngưng Nhi, muội canh cửa khoang đi, ta đi rồi sẽ trở lại ngay.
Nàng lục tìm trong chiếc bao mang theo người một lượt, rồi lấy ra một bộ độ lặn màu đen, xoay người đi vào trong khoang thuyền, có vẻ như muốn chuẩn bị tự mình xuống nước.
Đúng là nhìn không ra, nha đầu này lại còn biết bơi lội, không biết thân hình nảy nở của nàng ta, nếu được chùm lên bộ đồ lặn bó sát người, sẽ có bộ dạng kinh tâm động phách thế nào đây, thật là làm người ta mong đợi. Khóe miệng Lâm đại nhân theo thói quen nhếch lên một nụ cười gian xảo, hai mắt tròn xoe, thoải mái chờ đợi mỹ nhân ngư xuất hiện.
- Đại ca …
Lạc Ngưng cuống lên, vội kéo Từ tiểu thư lại, quay đầu lại nhìn Lâm Vãn Vinh, mặt đầy vẻ cầu khẩn.
- Ngưng Nhi, không cần phải cầu xin hắn.
Từ Chỉ Tình bĩu môi khinh miệt:
- Thân là nam nhi hiên ngang cao cả, nhưng lại chẳng có khí độ nào, chỉ bo bo giữ thân, coi thường người khác. Ta sẽ cho hắn thấy, không cần tới hắn, chúng ta cũng có thể làm được.
- Ta là người vô sỉ nhất trên đời này, còn cần quái gì phong độ với lại khí độ nữa. Từ tiểu thư đề cao ta quá rồi.
Lâm Vãn Vinh cười cợt đáp lại, rồi sắc mặt chuyển sang nghiêm túc:
- Nếu như Từ tiểu thư đã có hứng thú như thế, vậy ta cũng nói lại cho mà nghe. Dưới nước đích xác có ba mươi lăm vạn lạng bạc, trong bên trong bạc được chèn lẫn với thiếc, thể tích rất lớn, trọng lượng đương nhiên cũng không nhẹ. Tất cả bạc và thiếc được chia ra cho vào trong hai mươi tư cái rương lớn, lại được một chiếc lưới lớn bó chặt lại cùng nhau. Nếu muốn đem cả số bạc và thiếc này vớt lên một lượt, bằng vào điều kiện hiện có của chúng ta, sợ rằng rất khó thực hiện.
Từ tiểu thư khẽ nhíu mày, nếu đúng là như vậy, thì có vớt được số bạc này thì cũng phải hao một món tiền lớn.
Lạc Viễn không phục hừ một tiếng:
- Nếu một lần không vớt lên được, thì chúng ta chia ra mà vớt, đập vỡ hòm ra, phái mấy trăm thơ lặn giỏi, mỗi lần mang lên mấy chục lượng, thế nào cũng có lúc vớt lên hết.
Đúng là kẻ ngu chỉ nghĩ ra được biện pháp ngốc, Lâm vãn Vinh mỉm cười vỗ vai Lạc Viễn:
- Tên tiểu tử đệ sao không học thông minh một chút? Cái cách ngớ ngẩn như vậy mà cũng nghĩ ra được! Mấy trăm người cùng xuống nước, dấu đi chút bạc cũng dễ như trở bàn tay, tới lúc đó thiếu mấy nghìn mấy vạn lượng, thì đệ đi bồi thường à?
Lạc Viễn thấy đại ca trách mắng nhưng trong mắt lại thoáng qua ý cười, tựa hồ trong lòng đã có dự tình rồi, tức thì bừng tình, vỗ tay nói:
- Đại ca, huynh nhất định là đã có biện pháp rồi, có phải không? Đệ đã biết huynh nhất định có thể làm được mà.
Lạc Ngưng cũng như nhìn thấy được tia hy vọng, ôm lấy cánh tay Lâm Vãn Vinh, nũng nịu nỉ non:
- Đại ca à, huynh nhất định có biệt pháp rồi phải không? Đáng ghét, huynh mau nói ra đi.
Lạc tài nữ ngọt ngào làm nũng, khiến Lâm đại nhân như tê dại, cánh tay đang ép vào bộ ngực phong mãn của nàng cọ cọ lên xuống mấy lượt, ghé vào tai nàng cười hăng hắc:
- Muốn biết cũng được thôi. Nhưng mà, đêm nay cấm nàng chạy mất đó, ném Từ tỷ tỷ kia của nàng ở qua một bên cho ta.
Lạc Ngưng nghe thế mặt đỏ tía tai, thân thể khẽ vặn vẹo, bộ ngực xốp mềm lại càng ép chặt lên tay hắn.
Lâm đại nhân cười dâm dật, len lén vuốt ve, hưởng thụ cảm giác mê người trên bộ mông mẩy của nàng, nhưng mặt đầy chính khí, vỗ ngực rầm rầm nói dõng dạc:
- Ngưng Nhi, tiểu Lạc cả hai cứ yên tâm đi, việc vớt bạc đại ca thầu hết. Ài, ai bảo ta thông minh quá làm chi?
Nghe thấy đại ca lên tiếng hứa hẹn, tỷ đệ Lạc Ngưng tất nhiên tràn đầy vui sướng, Từ tiểu thư cũng chẳng dám nói gì, hiện tại nàng hoàn toàn không nắm chắc được gì về Lâm Tam nữa. Không biết người này rốt cuộc là đang khoác lác, hay là có năng lực thật sự.
- Thuyền đâu rồi, thuyền mà ta muốn đâu? Sao Hồ đại ca còn chưa đem thuyền đến cho ta?
- Thuyền gì cơ?
Lạc Viễn thính tai, nghe vậy thì hỏi ngay:
- À, chẳng có gì, hôm qua ta bảo Hồ Bất Quy tới thủy sư Giang Nam mượn hai chiếc thuyền gỗ lớn, thuận tiện chuẩn bị luôn vài thứ, tính thời gian thì hiện tại đã phải tới rồi mới đúng.
Lâm Vãn Vinh lắc đầu nói:
- Nếu không thì vầy đi, tiểu Lạc đệ đi thúc giục lần nữa, nhớ kỹ, nhất định phải kiếm được hai chiếc thuyền gỗ lớn nhất, trên thuyền phải chất đầy cát, chất càng đầy càng tốt. Ngoài ta, chuẩn bị thêm chút gỗ thật lớn , và kiếm thêm ít thừng thật to thật chắc.
- Cát, gỗ, lại còn cả dây thừng? Đại ca huynh muốn những thứ này làm gì?
Không chỉ có Lạc Viễn tròn mắt ngạc nhiên, ngay cả Từ tiểu thư cũng ngẩn ra, tên chết tiệt này lại muốn làm trò quỷ gì đây?
- Nói thừa, còn để làm gì nữa, đương nhiên là vớt bạc rồi.
Lâm Vãn vinh cười cười xút vào mông hắn:
- Mau đi làm việc cho ta.
Nghe nói là để vớt bạc, Lạc Viễn lập tức hớn hở nhảy cẩng lên, cưỡi thuyền lướt đi như bay.
Lâm Vãn Vinh tìm một chiếc thuyền nhỏ không người rồi nhảy xuống, nằm thẳng cẳng trong thuyền, thở một hơi sảng khoái. Lạc Ngưng theo đằng sau hắn ngồi xuống bên cạnh ôn nhu nói:
- Đại ca, có phải huynh mệt lắm không?
Lâm Vãn Vinh gật đầu:
- Đúng là có mệt một chút! Lâu lắm không xuống nước, cơ thịt sắp nhũn hết cả ra rồi, xem ra câu nói cuộc sống là phải vận động đúng là có đạo lý. Ngưng Nhi, hay là chúng ta làm một chút vận động trên mặt nước nhé?
Vận động trên mặt nước? Lạc Ngưng nhìn hắn tỏ vẻ thắc mắc, Lâm Vãn Vinh ghé vào tai nàng cười hì hì:
- Đêm qua ai cho nàng chạy mất, đêm nay không được như vậy đâu đó. Ài, đúng là quá lâu không thử vận động trên nước rồi, lúc này nắng tươi đẹp đẽ, trời cao gió mát, chính là thời cơ tốt để thân thiết đấy.
Lạc Ngưng giật thót mình, mặt tai đều nóng đỏ lên, thì thầm:
- Không được đâu, bây giờ là ban ngày, hơn nữa Từ tỷ tỷ còn đang nghỉ ngơi ở thuyền đối diện đấy, ư, không chịu đâu, xấu hổ lắm.
- Nàng ta nghỉ ngơi thì mặc xác nàng ta, chúng ta cứ làm chuyện của chúng ta, chẳng ảnh hưởng gì đến nhau. Bạch nhật tuyên dâm là một công tác rất có ý nghĩa, chúng ta nhất định phải nỗ lực thử một phen.
Lâm đại nhân cười dâm, ôm lấy thân thể của Lạc Ngưng, hai tay đặt lên chiếc eo liễu thon nhỏ, thưởng thức hương vị ngọt ngọt trên cách môi ánh đào của nàng.
Thân thể Lạc tài nữ như mất đi sức lực mềm nhũn ra, cảm thấy toàn thân đại ca như một ngọn lửa muốn thiêu đốt bản thân mình, nhớ tới Chỉ Tình tỷ tỷ chí thân chí ái còn đang ở bên thuyền đối diện, nói không chừng còn đang ngóng sang bên này dò xét, mặt nàng đỏ rần vì xấu hổ, nhưng vì thế mà lại có một loại cảm giác kích thích khoan khoái khó tả.
Mùa xuân đúng là mùa tốt để phu thê ân ái, thấy bộ dáng ham muốn nhưng lại e dè của Ngưng Nhi, Lâm đại nhân nào còn kiềm chết được, cọ sát lên cặp mông nàng, hai tay thì dời xuống ngực Lạc tài nữ, vân vê đôi ngọc nhũ trắng mịn.
Ngưng Nhi nhíu mày nghiến răng rên siết dồn dập, lúm đồng tiền cặp má đào đỏ bừng như lửa, ngọc thể nhấp nhô eo liễu lay động, đã không còn biết mình đang ở đâu nữa.
- Ngưng Nhi , Ngưng Nhi à….
Tiếng của Từ Chỉ Tỉnh từ bên ngoài khoang thuyền truyền vào, Lạc tài nữ kinh hãi, thấy bộ ngực như dương chi bạch ngọc của mình đã bày ra một nửa, còn đại ca đang mặc sức chơi đùa, nàng thẹn đỏ bừng mặt, từ chiếc miệng nhỏ phát ra tiếng hờn dỗi yêu kiều, nắm tay nện như mưa lên người Lâm Vãn Vinh:
- Đại ca xấu, đại ca hư, mắc cỡ chết đi được.
Lại là Từ tiểu thư làm hỏng chuyện tốt của ta, cơ thịt trên mặt Lâm đại nhân co giật, nhéo lên cái mông của Ngưng Nhi, tức giận nói:
- Nha đầu họ Từ này có thù oán gì với ta hay sao, xuân quang tươi đẹp bao nhiêu vậy mà toàn bị nàng ta chà đạp.
Ngưng Nhi phì cười, xấu hổ nói:
- Rõ ràng là huynh giờ trò xấu, sao lại còn đi trách Chỉ Tình tỷ tỷ, tỷ ấy đâu có biết là chúng ta đang ….
Lạc Ngưng che mặt chạy ra ngoài, thấy ngay Từ tỷ tỷ đứng ở trên con thuyền đối diện, nhìn mình cười mà như không cười, vẻ mặt đó tựa hồ như nhìn thấu được điều gì.
Trái tim Lạc tiểu thư đập loạn cả lên, nói chuyện cũng chẳng còn rành mạch nữa:
- Từ… Từ tỷ.. tỷ.. tỷ gọi muội à?
Từ tiểu thư mỉm cười gật đầu, chỉ vào hai chiếc thuyền lớn đang từ xa bơi tới nói:
- Đi bảo cho cái tên vô sỉ kia biết, Lạc Viễn đã đưa thuyền lớn về rồi.
Lạc Ngưng ngẩng đầu lên nhìn, thấy xa xa có hai chiếc thuyền lớn vô cùng đang đi đến đây, Lạc Viễn đứng trên mũi thuyền ra sức vẫy tay với mình. Nàng xoay người muốn rời đi thì lại nghe thấy Từ tiểu thư nói:
- Ngưng Nhi, còn có một việc nữa.
Từ Chỉ Tình cười thần bí, chỉ vào ngực Lạc Ngưng.
Lạc tiểu thư nhìn xuống, tức thì giật mình thét lên, mặt đỏ như lửa, chạy tót vào trong khoang thuyền. Hóa ra vừa rồi khi nàng bối rối chạy ra, cho nên nút áo bên trên đã buộc nhầm một cái, lộ ra một mảng ngực trắng phau phau rơi ngay vào trong mắt của Từ tiểu thư.
- Đều tại huynh, tất cả là tại huynh đó!
Lạc Ngưng đấm lên ngực đại ca:
- Nhất định là Từ tỷ tỷ đã biết hết rồi, tỷ ấy đang nhìn muội chê cười đó.
- Chê cười? Có gì mà đáng cười chứ?
Lâm Vãn Vinh nói hùng hồn:
- Theo ta thấy, nàng ta phải hâm mộ mới đúng, hâm mộ muội có một lão công tốt như vậy. Ngưng Nhi, nếu như đã bị phát hiện rồi, vậy thì không cần phải sợ nữa, chúng ta tiếp tục đi , ha ha ha.
Bạch nhật tuyên dâm đúng là một giấc mộng rất vĩ đại, nhưng đáng tiếc, Lâm đại nhân hôm nay không có cách nào để hoàn thành nó nữa. Lạc Viễn đã dẫn hai chiếc của thuyền gỗ lớn của thủy sư Giang Nam tới rồi. Lâm đại nhân hận lắm, tên tiểu Lạc này làm cái gì mà nhanh như vậy, hỏng hết chuyện tốt của ta.
Hai chiếc thuyền lớn của thủy sư, dài hơn mười trượng, to lớn hùng tráng, tải trọng cực lớn. Nhìn thấy bên trong thuyền chứa đầy cát, làm thuyền ăn nước rất sâu, Từ tiểu thư nhíu mày, đúng là tên chết tiệt đó đã bảo người chất đầy cát vào hai chiếc thuyền rồi mang tới, rốt cuộc là hắn muốn làm cái gì đây? Không tự chủ được nàng liếc mắt nhìn hắn.
Lạc tiểu thư đứng ở bên người đại ca trong lòng có điều không nói ra được, thấy Từ tiểu thư nhìn qua bên này, thì xấu hổ cú đầu xuống, uyển chuyền chư nước lại ẩn chứa xuân tình, làm nàng diễm lệ như nữ thần sông Lạc ở trong nước, khiến ngay cả Từ tiểu thư cũng phải nhìn tới phát ngốc.
Ngưng Nhi thật là đẹp, nàng khẽ thở dài, trong mắt thoáng qua một tia ảm đạm mà chính mình cũng không nhận ra.
- Đại ca, đại ca, tiếp theo chúng ta làm gì?
Lạc Viễn hưng phấn nhảy từ trên thuyền xuống, rơi ngay trước mặt Lâm Vãn Vinh kêu toáng lên.
- Chớ vội, ta đã nói với đệ rồi, phải chuẩn bị những súc gố tốt nhất, dây thừng to nhất chắc nhất, đệ đã mang tới cả chưa?
Bởi vì tiểu Lạc làm hỏng chuyện tốt của Lâm đại nhân, nên Lâm đại nhân vô cùng bất mãn, đối xử với tiểu cửu tử nghiêm khắc hơn rất nhiều.
- Mấy thứ đó hả, sáng nay trước khi Hồ tướng quân đi tra xét nha huyện Trúc Bình đều đã chuẩn bị xong rồi, đệ vừa rồi chỉ là xảo hợp mà gặp được hai chiếc thuyền lớn này mà thôi.
Lạc Viễn cười hì hì, bộ dạng đắc ý, hồn nhiên không biết rằng đã quấy rầy chuyện tốt của tỷ tỷ và tỷ phu.
- Coi như tên tiểu tử ngươi gặp may.
Lâm đại nhân hừ một tiếng, rồi cười nói:
- Bây giờ lập tức bắt đầu, tất cả nghe sự chỉ huy thống nhất của ta. Trước tiên để hai chiếc thuyền song song với nhau rồi buộc lại, ở giữa giữ một khoảng cách chừng một trượng. sau đó đem chỗ gỗ thượng hạng mà đệ mang tới dựng một cái giàn thật chắc chắn, đặt ngang trên hai con thuyền này. Nghe cho kỹ, nhất định phải thật vững chắc.
Hai chiếc thuyền lớn đứng kề nhau? Còn phải dựng giàn? Đại ca không phải là điên rồi chứ? Trong lòng Lạc Viễn nghi hoặc, nhưng thấy vẻ nghiêm túc của đại ca, không giống như nói đùa, liền ngoan ngõan theo đi làm theo lời hắn.
Hai chiếc thuyền gỗ lớn chứa đầy cát bùn, ăn nước rất sâu, Lạc Viễn mang theo thợ thuyền, đem những súc gỗ đóng lên hai chiếc thuyền lớn, giữa hai chiếc thuyền dựng lên một cái giàn vô cùng vững trãi. Chỉ nửa canh giờ đã làm xong toàn bộ. Lâm Vãn Vinh kiểm tra thật cẩn thật một lượt, thậm chỉ còn đạp đạp nhảy nhảy trên giàn này mấy cái để kiểm tra độ chắc của nó.
Từ Chỉ Tình nhìn mà thấy mù mờ, cuối cùng không nhịn được mở miệng hỏi:
- Ngươi làm thế này là sao?
Lâm Vãn Vinh không đáp lời nàng, mà mỉm cười nói:
- Từ tiểu thư, ta rất trịnh trọng nhờ nàng một việc.
- Việc gì?
Từ tiểu thư nghi hoặc hỏi:
Lâm Vãn Vinh cười hì hì:
- Lần sau khi ta và Ngưng Nhi thân thiết, xin nàng chớ nên phá ngang chúng ta có được không? Nàng đã thử qua cái cảm giác khi thân thiết thì bị phá ngang chưa? Đúng là muốn lấy mạng người ta!
-Hư!
Từ tiểu thư mặt đỏ như lửa, luống cuống quay đầu đi, tức giận dậm chân lên thuyền, không dám nói thêm nữa.
Lấy sợi thừng lớn được Hồ Bất Quy chuẩn bị, dùng sức kéo giật mấy cái, nhận thấy độ chắc của nó, Lâm Vãn Vinh hài lòng gật đầu, lão Hồ làm việc đúng là có thể tin cậy được, sợi thừng này kéo xe lửa cũng được ấy chứ.
- Công việc tiếp theo càng quan trong hơn.
Lâm Vãn Vinh cầm giây thừng, thần sắc vô cùng nghiêm túc, Từ tiểu thư vội giương tai lên nghe trộm.
- Lạc Viễn, phái hai huynh đệ ngư dân có thủy tính tốt nhất lặn xuống nước, đem một đầu sợi giây thừng này buộc vào rương bạc ở dưới, nhớ kỹ là nhất định phải buộc cho chặt, không được để bị tuột.
Nghe đại ca nói trịnh trong như thế, Lạc Viễn không dám sơ xuất chút nào, dặn dò hai tráng đinh kia một lượt, mới bảo họ xuống nước. Qua một tuần trà, hai người nổi lên mặt nước, ra dấu là đã buộc thừng chắc rồi.
Lâm Vãn Vinh bước lên giàn gỗ giữa hai còn thuyền, tìm đúng vị trí chính giữa, kéo sợi dây thừng lên, cho tới khi hợp sức mấy người cũng không thể kéo nổi nữa, mới thận trọng đem một đầu này buộc vào giữa giàn gỗ.
Từ tiểu thư chăm chú nhìn động tác của hắn. Tới lúc này mới hiểu được chút ít, mở miệng hỏi:
- Ngươi muốn dùng thuyền kéo bạc à? Nhưng số bạc đó chìm trong bùn rồi, cho dù có dùng nhiều người chèo thuyền hơn nữa, cũng chẳng kéo nổi nó đâu.
- Thật ư?
Lâm đại nhân cười hì hì:
- Từ tiểu thư có chắc như thế không? Hay là chúng ta lại đánh cuộc lần nữa xem.
Nhắc tới đánh cuộc, tức thì gò má Từ Chỉ Tình đỏ lựng như ráng chiều, hắn đã tìm được bạc rồi, ta cũng phải thực hiện theo lời hứa, chẳng lẽ phải để mặc cho hắn khinh bạc sao? Trong lòng nàng nối lên cảm giác khó diễn tả, đau đớn, sợ hãi, còn chút gì đó ngay cả chính nàng cũng không hiểu, nhớ tới cảnh vừa rồi Ngưng Nhi váy áo xộc xệch bỏ chạy, nàng nghiến răng rít lên:
- Đồ vô lại, ai thèm đánh cược với ngươi, ngươi không muốn nói thì thôi.
Lâm Vãn Vinh cười phá lên:
- Không phải là ta không muốn nói, kỳ thực chỉ cần nàng quan sát cẩn thận, thì nhất định sẽ rõ. Nàng chú ý nhé, bước tiếp theo rất quan trong đấy.
Lâm Vãn Vinh vung tay quát lớn:
- Đổ cát, đổ hết cát xuống hồ, không được lưu lại một hạt nào.
Theo mệnh lệnh của hắn, binh sĩ trên thuyền lấy xẻng sắt xúc cát trong hai chiếc thuyền lớn hất xuống hồ. Thuận theo lượng cát dần dần ít đi, thân thuyền cũng từ từ nối lên. Dây thừng kéo bạc ngày càng căng, Lâm Vãn Vinh nhìn chăm chú vào sợ dây thừng, tìm đập rộn. Hồ đại ca, huynh chớ có chơi ta đấy, sợi giây thừng này quan hệ tới tính mạng cả nhà lão trượng nhân của ta đó.
Cát trong thuyền ngày càng ít, sợi giây thừng cũng căng tới thẳng tắp. Cuối cùng, sợi giây cũng có chút nhúc nhích. Lâm Vãn Vinh mừng lắm, lên rồi, lên rồi, bạc lên rồi. Hai tráng đinh được phái xuống nước nổi lên bẩm báo:
- Đại nhân, rương bạc đã từ đáy nước nổi lên rồi.
- Mau, mau, đổ toàn bộ cát xuống.
Lâm đại nhân gấp gáp kêu lên, động các của các binh sĩ ngày càng nhanh, tới khi hạt cát cuối cùng cũng đã được đổ xuống, rương bạc đã nổi lơ lởng trong nước.
- Ta hiểu rồi, ta hiểu rồi.
Từ tiểu thư kích động đôi môi khẽ run lên, mặt rạng rỡ nhìn Lâm Vãn Vinh, mắt thoáng qua một tia khâm phục. Mặc cho tên vô sỉ này nhân phẩm thế nào chăng nữa, nhưng sự thông minh của hắn, đúng là thiên hạ không ai địch được.
- Tử tỷ tỷ, chuyện này rốt cuộc là sao?
Lạc Ngưng lẩm bẩm:
- Sao bạc lại nổi lên được, cứ như là nằm mơ vậy.
- Không phải là nằm mơ, đây là sự thật, tên Lâm Tam này của muội, đúng là một nhân tài thiên hạ vô song.
Từ Chỉ Tình gật đầu nói:
- Hắn khéo léo lợi dụng sức đẩy của nước để kéo rương bạc kia lên, nằm lơ lửng trong nước. Phương pháp này thật là tuyệt diệu. Ôi, sao ta lại không nghĩ tới chứ !
- Chèo thuyền.
Lâm đại nhân phất tay, binh sĩ trên hai chiếc thuyền lớn toàn thể hành động, chèo thuyền lại phía bờ, rương bạc cũng bị lôi theo sau thân thuyền.
Ngư dân trăm họ ở xung quanh nhìn tới trợn mắt há hốc mồm, cá vượt long môn, rương bạc mọc chân, hai kỳ sự chưa từng nghe thấy chưa từng nhìn thấy, đồng thời xuất hiện trong cùng một ngày. Vị Lâm đại nhân được triều đình phái đến này, chẳng lẽ là thần tiên hạ phàm.
Đợi cho hai chiếc thuyền tới bờ, không đợi Lâm Vãn Vinh phân phó, Lạc Viễn cũng biết phải làm thế nào rồi. Thừa dịp rương bạc còn nổi trong nước, mọi người cùng nhau kéo thừng, rương bạc đã lộ ra một nửa trên mặt nước, cuối cùng cũng được đưa lên mặt đất.
Việc tiếp theo càng đơn giản hơn, Lạc Viễn thấy sao học vậy, đổi dây thừng, lại đem chất đầy cát lên hai chiếc thuyền lớn, làm như cũ lại kéo lên được một cái rương bạc nữa. Sự kỳ diệu như thế làm vô số bách tính thán phục không thôi, nếu trên đời thực sự có thần tồn tại, vậy không phải là Lâm đại nhân thì chẳng còn ai nữa.
Cho tới tận tối, hai mươi tư chiếc rương bạc đã được kéo lên vũng nước cạn. Lạc Viễn hưng phấn reo hò, hết sờ cái rương này lại chạy qua sờ cái rương kia, như chưa từng thấy bạc bao giờ vậy.
Ngưng Nhi cười khanh khách, chạy tung tăng trên khắp bờ cát, hướng về phía Lâm Vãn Vinh hô lớn:
- Đại ca, Ngưng Nhi yêu huynh, huynh là người lợi hại nhất trên đời này.
Thần thái kiều diễm trên mặt nàng, tới ngay cả nắng chiều phía tây cũng không thể so sánh được.
Nếu chẳng phải vì bé yêu Ngưng Nhi, ta chẳng thèm lãng phí nhiều tế bào não như vậy, công việc này đúng là không phải để con người làm, mệt chết mất thôi ! Lâm đại nhân lau mồ hôi trên trán, toàn thân ướt sũng, ngồi bệt trên mặt đất thờ phì phò.
Một chiếc khăn lụa mang theo u hương đưa tới, trong vô thức hắn nhận lấy lau mấy lượt, đang muốn nói lời cám ơn, chợt cảm thấy có chút không đúng, khi quay đâu lại, thì thấy bóng lưng mỹ diệu của Từ tiểu thư đang vội vã bỏ đi, dần dần biến mất trong hoàng hôn.
***Về vẻ đẹp của nữ thần sông Lạc:
Hoàng Sơ tam niên, Kiến An Vương Tào Thực phụng chỉ về Hứa Xương chầu Văn Đế .
Vốn là người rất thông minh, tài văn thơ nổi tiếng , khi xưa Võ Đế đã muốn lập Vương làm thế tử nhưng cuối cùng thì Vương đã thua Văn Đế . Võ Đế băng hà ( Canh Tý Kiến An thứ 25 , Công nguyên 220) , Văn Đế kế vị từ đó Vương bị giám sát quản thúc chặt chẽ, mất hết cả tự do để rồi sau này chết trong u uất khi mới 41 tuổi .
Tài văn thơ của Vương để lại cho đời tác phẩm bất hủ LẠC THẦN PHÚ . Kim Dung khi đọc đã quá say mê mà cảm hứng lấy hình ảnh Lăng Ba Vi Bộ để mô tả cho thân pháp của phái Tiêu Diêu, ông cũng quá hâm mộ sắc đẹp của Nữ Thần Sông Lạc mà lấy nó để mô tả vẻ đẹp của Thần tiên tỷ tỷ trong mắt chàng Đoàn Dự .
Người đời tán tụng Lạc Thần phú rất nhiều, nhưng để viết ra được bài phú này, Tào Thực đã phải trải qua một mối tình vô vọng kéo dài với Văn Hoàng Hậu Nhân Thị .
Nhân thị vốn nổi tiếng về sắc đẹp nơi xứ Bắc, và là con dâu của Viên Thiệu . Khi đánh dẹp Viên Thiệu, Văn Đế tiến vào tẩm cung, Nhân thị sợ quá khóc thét lên và nhào vào lòng mẹ chồng . Sau khi nhìn kỹ, Văn Đế quá ngưỡng mộ sắc đẹp của nàng và xin Vũ Đế cưới nàng làm vợ .
Ngờ đâu, khi gặp chị dâu, Tào Thực cũng yêu say đắm , và ông phải chôn chặt nó trong lòng vì không thể trái luân thường đạo lý .
Sau này mặc dù không bao giờ được Nhân thị đáp lại, nhưng tình yêu của Tào Thực dành cho chị dâu quả thật là không thay đổi mà ngày càng nồng thắm .
Hoàng Sơ năm thứ 3, do sủng ái một Quý Phi khác. Văn Đế bắt Nhân thị phải tự tử . Yêu Văn đế hết lòng, nhưng kết cục của Nhân thị sao mà thê thảm . Quá đau xót vì người yêu chết oan, Tào Thực trên đường về kinh đã vung bút mà viết lên LẠC THẦN PHÚ, ca ngợi vẻ đẹp của Nữ Thần sông Lạc nhưng thật ra là Nhân thị ....
Phú có đoạn viết:
Hình nàng,
bay bổng như chim hồng,
uyển chuyển như rồng lượn,
rờ rỡ thu cúc,
xanh tươi thông xuân,
mơ màng như dải mây mỏng lướt qua ánh trăng.
Bồng bềnh như hoa tuyết trong làn gió.
Từ xa mà nhìn, trắng mịn như ráng sớm khi mặt trời lên;
lại gần mà ngắm, chói ngời tựa phù dung đu đưa sóng biếc.
Không mập, không gày, chả lùn, chả ngẳng, vai tựa vòng cung, lưng như lụa nõn.