Cực Phẩm Gia Đinh

Chương 442: Cho chàng một tâm nguyện



Dịch: workman
Biên tập: Melly

Lâm Vãn Vinh đã nói thì Hứa Chấn không dám chậm trễ, vội vội vàng vàng bắn một tên lệnh, xa xa trong rừng lập tức có phản ứng, khuất sâu bóng cây bỗng lộ ra vô số thân hình quân sĩ, vội vàng lui ra.

- Tướng công, vì sao phải triệt xuất nhân mã?

Tần Tiên Nhi hỏi câu này cũng đã thay cho tâm tư Hứa Chấn.

Sắc mặt Lâm Vãn Vinh trở nên nặng nề, chỉ vào màn khói dày đặc ở phía bắc, chậm rãi hỏi:

- Tiểu Hứa, ngươi nhìn xem đó là cái gì?

- Hẳn là khói khi hỏa dược nổ tung…

Nói đến đây, Hứa Chấn đột nhiên biến sắc, kinh hãi:

- Lâm tướng quân, ngài hoài nghi ở chỗ chúng ta cũng có chôn hỏa dược?

Lâm Vãn Vinh gật đầu, không nói gì. Trên mặt Hứa Chấn mồ hôi đổ ròng ròng, địch nhân đã dám chôn thuốc nổ ở mạn bắc, thì cũng tuyệt không có lý do gì không làm ở mạn nam. Cho người ẩn thân trong rừng cây, rất nhiều góc chết không thể tránh được, vạn nhất kẻ khác thật sự dùng hỏa dược phục kích, một khi nổ ra thì lửa sẽ nương theo gió lan tới, mấy ngàn huynh đệ chắc sẽ chôn thân ở nơi này.

Hắn càng nghĩ càng sợ, thần sắc ngưng trọng vô cùng, Lâm Vãn Vinh vỗ vai hắn, an ủi:

- Tiểu Hứa, đừng quá tự trách mình! Chúng ta là người không phải là thần, có chút sơ xuất cũng khó trách khỏi, chỉ cần từ từ rút kinh nghiệm là được. Ta cũng vừa thấy lửa ở phía bắc mới liên tưởng vậy thôi.

Hứa Chấn khẽ gật đầu cảm kích, nhanh chóng khôi phục vẻ bình thường. Xa xa có một bóng người chạy vào trong doanh, là một tên truyền lệnh binh tiến tới, vội vội vàng vàng ôm quyền bẩm:

- Bẩm hai vị tướng quân, Từ đại nhân sai tiểu nhân báo lại, bên thành Bắc, đột nhiên bị một đại đội địch nhân tập kích, có tới mấy ngàn người, khí thế cực kỳ hung mãnh.

- Mấy ngàn người ư?

Lâm Vãn Vinh cũng lắp bắp kinh hãi, vội hỏi:

- Là loại người nào? Từ bên trong thành chạy ra hả?

Truyền lệnh binh vội vàng trả lời:

- Những tên này thân mặc đồ đen, không xưng tên, không phải là từ trong thành, mà là quân công kích từ bên ngoài. Họ hành động mau lẹ, chiến lực rất mạnh. Giao thủ với đại quân ta, mỗi lần có hơn hai trăm tử sĩ hung tợn không sợ chết, thân buộc đầy hỏa dược nhảy vào trận địa quân ta, tình hình cực kỳ bi tráng. Từ đại nhân phán đoán, những người này có thể là tử sĩ do đối phương nuôi dưỡng, lần này chúng kéo cả ổ ra, nhất định muốn tiếp ứng cho con cá lớn phá vòng vây, xin hai vị tướng quân chuẩn bị cẩn thận.

Lâm Vãn Vinh gật đầu không nói gì, tiếp theo lại nghe mạn bắc vọng lại những tiếng nổ dữ dội, lửa cháy ngút trời, so với khí thế lúc trước còn mạnh mẽ hơn vài phần. Còn cách xa như thế, vẫn có thể nghe thấy cả tiếng chém giết kịch liệt.

- Báo…

Lại một bóng người chạy đến. Tên truyền lệnh binh thứ hai thở hổn hển nhảy xuống ngựa:

- Bẩm cáo hai vị tướng quân, ngoài cửa bắc đột ngột phát sinh dị biến!

- Mau nói!

Lâm Vãn Vinh hét lớn.

Tên binh sĩ đó ôm quyền bẩm:

- Ngoài cửa bắc đột nhiên có tiếng hỏa dược nổ lớn, khi chúng ta chạy tới chỗ đó, bỗng từ dưới đất xuất hiện ba bốn trăm tên hắc y nhân, mãnh liệt tấn công đại quân ta.

- Dưới đất?

Hứa Chấn lấy làm khó hiểu.

- Đúng!

Truyền lệnh binh trả lời:

- Theo Từ đại nhân đoán, những người này đào hầm ngầm dưới thành,chôn hỏa dược từ lâu, rồi ẩn núp nhiều ngày ở đó. Lúc này có hai đội địch nhân đang liều mạng chiến đấu, xem ra muốn yểm hộ cho cá lớn bỏ chạy.

Lâm Vãn Vinh tủm tỉm cười:

- Đến lúc bọn chúng xung phong liều chết rồi, đã tìm thấy cá lớn chưa?

Truyền lệnh binh vội vàng lắc đầu, Lâm Vãn Vinh bật cười một tiếng, không nói gì.

Mạn bắc cháy bùng lên hết trận này tới trận khác. Tướng sĩ nơi đây đều nghe được những tiếng nổ ở đó, theo thanh thế này thì địch nhân dường như muốn phá lưới để cá lớn chui ra. Hứa Chấn lo lắng hỏi:

- Tướng quân, xem trận thế bên kia, không giống giả vờ đâu. Có muốn ta phái người đến xem hay không?

- Không cần đâu!

Lâm Vãn Vinh mỉm cười phất tay:

- Cửa Bắc có Từ đại nhân tọa trấn, sẽ không có chuyện gì đâu. Nhưng chúng ta ở bên này lại có chút khác lạ!

- Chúng ta ở bên này?!

Hứa Chấn lấy làm kỳ quái hỏi tiếp:

- Tướng quân, tại sao ngài nói vậy?

Lâm Vãn Vinh thở dài:

- Tiểu Hứa, mạn bắc vừa có hỏa dược vừa có đại pháo, kịch chiến đã tới mức cực kỳ mãnh liệt, còn chúng ta ở bên này thì sao?

Hứa Chấn trầm ngâm hồi lâu, gật đầu đáp:

- Chúng ta bên này có chút yên tĩnh …

- Không chỉ yên tĩnh… mà yên tĩnh đến đáng sợ!

Lâm Vãn Vinh hừ một tiếng:

- Ông bà nói rất đúng: "chó cắn người sẽ không sủa, còn chó sủa sẽ không cắn". Bên kia đánh càng náo nhiệt, ta lại càng lo lắng! Hứa Chấn, ngươi truyền lệnh xuống, bảo các vị huynh đệ cần phải đề cao cảnh giác, kiên quyết giữ vững vị trí, một ngọn gió một ngọn cỏ lay động cũng phải đề phòng!

- Rõ!

Hứa Chấn lên tiếng, lập tức nhắc nhở mọi người theo lệnh của Lâm tướng quân.

Tần Tiên Nhi nhè nhẹ xoa bóp bả vai hắn, dịu dàng bảo:

- Tướng công, nếu Thành vương thật muốn chạy trốn ở chỗ chúng ta, theo chàng nói, hắn sẽ lựa chọn thời điểm nào để bắt đầu?

- Việc này thì ta đoán không ra.

Lâm Vãn Vinh dựa vào ghế lăn, thở một hơi dài, cười khổ:

- Thời điểm hữu hiệu nhất, theo ta có lẽ đã phải bắt đầu rồi.

Bóng đêm càng lúc càng mịt mù, ánh lửa trong doanh cháy bập bùng, mấy ngàn binh sĩ đóng đều ở các vị trí, mãi đợi chờ cái khoảng khắc chẳng biết khi nào sẽ đột nhiên xảy ra. Đáng tiếc mọi thứ hoàn toàn yên lặng, trong khi tiếng chém giết từ mạn bắc càng ngày càng kịch liệt, thỉnh thoảng lại có một tên báo tin của Từ Vị chạy đến. Hết lần này tới lần khác cửa Nam vẫn an tĩnh dị thường, đến cả tiếng muỗi vo ve cũng nghe rõ ràng.

Đừng nói Hứa Chấn, đến cả Lâm đại nhân cũng gần như không còn kiên nhẫn được nữa, nhìn ánh lửa dày đặc ở cửa Bắc, hắn không nhịn được khẽ cau mày: "Chẳng lẽ, ta đã đoán sai rồi?"

Thời gian dần trôi, đột nhiên, xa xa có tiếng lao xao vọng lại, Lâm Vãn Vinh bừng tỉnh khỏi cơn trầm tư, vội vàng ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy thấp thoáng một đội nhân mã chừng hai trăm người đi tới, đều là trang phục quan binh, người đi phía trước một thái giám áo đỏ. Tên thái giám có vẻ lo lắng, giục ngựa chạy vội, trong tay cầm một đạo thánh chỉ giơ cao lên, hét lớn:

- Thánh chỉ tới, Lâm Tam tiếp chỉ…

"Thánh chỉ?" Lâm Vãn Vinh sửng sốt, đến vào lúc này sao: "Lão gia tử mắc gì lại ban thánh chỉ vào lúc này?"

Tên thái giám đó giục ngựa chạy nhanh, tư thế cưỡi ngựa thật thuần thục, phía sau có hai trăm quan binh như một trận gió lốc vọt tới. Lâm đại nhân vung tay lên, uy nghiêm quát:

- Chậm lại…!

Tướng sĩ trong doanh đang đợi mệnh, nghe Lâm tướng quân bảo đối phương đứng lại, ba trăm cung tiến thủ liền tiến lên, trong tay cầm nỏ liên hoàn lấp lóe ánh bạc, ngắm thẳng vào đội nhân mã đối diện.

- Hu...

Tên thái giám hô lớn một tiếng, giật mạnh cương khiến con ngựa quay hẳn đầu lại. Quan quân phía sau hắn cũng ngừng lại, còn cách đại doanh Lâm Vãn Vinh chỉ có ba bốn mươi mét.

Lâm Vãn Vinh cẩn thận quan sát, chỉ thấy hai trăm người này, mỗi người đều đội khôi đeo giáp, y phục rất rộng, bên hông hơi phồng lên, không biết có gì bên trong.

Thấy đại quân Hứa Chấn chĩa cung ngắm vào mình, trận hình nghiêm chỉnh, thái giám áo đỏ thần sắc tức giận, cất giọng the thé quát:

- Lâm đại nhân, ngài làm gì thế?! Chẳng lẽ ngài muốn kháng chỉ phải không?

- Xem ngài nói kìa, ta là người thành thật như vậy, làm sao dám kháng chỉ chứ?

Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc:

- Vị công công này, ngài là một chấp sự trong cung à, sao trước kia ta chưa thấy qua? Ngài họ gì thế?

Thái giám áo đỏ cả giận:

- Ta là thủ hạ của chấp sự của Càn Thanh cung, Cao Bình Cao công công. Họ Đoàn tên Cần. Lần trước Lâm đại nhân tiến cung, ta đã gặp ngài rồi. Sao thế? Chẳng lẽ Lâm đại nhân hoài nghi thân phận của ta?

Hắn dùng sức quơ quơ thánh chỉ kim quang chói lọi trong tay, thần thái thật là cao ngạo.

- Lâm tướng quân, hình như là thật đó!

Hứa Chấn nhãn lực rất tốt, nhìn rất rõ hai chữ "Thánh chỉ" trên tấm vải.

- Thật à?

Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc, lớn tiếng hô:

- Đoàn công công, ngài đến tuyên chỉ, sao còn đem nhiều nhân mã như vậy làm gì?

Đoàn thái giám hừ hừ, nói:

- Cửa thành phong tỏa rồi, bên ngoài lại không yên ổn, hoàng thượng đặc ý dặn dò ta đem vài binh mã... Lâm đại nhân. Thánh chỉ này rốt cuộc ngài tiếp hay là không tiếp? Nếu ngài kháng chỉ, ta sẽ trực tiếp trở về, bẩm lại với hoàng thượng.

Lâm Vãn Vinh cười hì hì:

- Tiếp thì ta đương nhiên phải tiếp rồi. Nhưng, Đoàn công công, ta nói cho ngài một bí mật.

- Bí mật gì?

Đoạn công công nắm chặt dây cương, nhân mã phía sau hắn dần dần di chuyển đến gần đại doanh. Hứa Chấn nhấc tay, cung tiến thủ liền chĩa thẳng cung nỏ lên cao, sát khí đằng đằng, bức bách đối phương dừng lại.

Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc:

- Bí mật này nói ra cũng đơn giản. Đoàn công công, trên người ngài mặc đồng phục này, là loại quần áo từ năm ngoái rồi? Tất cả chấp sự cung nữ trong cung, mùa xuân năm nay đều đã đổi quần áo mới, do chính Tiêu gia chúng ta làm ra. Đến cả những nô bộc cũng đều thay đổi cả. Sao thế, Đoàn công công không biết à?

- Thì ra là việc này, biết biết, ta đương nhiên biết!

Đoàn công công cười khà khà:

- Hôm nay Hoàng Thượng bảo ta đi tuyên chỉ. Thời gian gấp quá, nhất thời chưa kịp thay. Lần sau nhất định sẽ chú ý! Lâm đại nhân, bây giờ có thể tiếp chỉ chưa?

- Có thể...

Lâm đại nhân gật đầu cười nói, Đoàn công công mừng rỡ, đang muốn giục mã tiến lên, đã thấy Lâm đại nhân vung tay lên:

- Nhưng mà, ta còn có một điều kiện!

Đoàn công công vội la lên:

- Điều kiện gì?!

- Điều kiện này, nói ra vô cùng đơn giản.

Lâm Vãn Vinh nhịn cười:

- Đó là xin Đoàn công công cởi sạch quần áo, một thân một mình đi tới tuyên chỉ...

Đoàn công công vừa nghe hắn nói thế, liền biết ngay thân phận đã bị bại lộ, nhất thời mặt mày trở nên dữ tợn, xé tọac cái áo, giận dữ hét lớn:

- Vì Vương gia, lấy thủ cấp Lâm Tam, giết...!

Hắn tiện tay vứt thánh chỉ, tay trái cầm dây cương, tay phải giơ mồi lửa, tuấn mã dưới chân nhảy dựng lên. Hơn hai trăm người phía sau hắn cũng làm y như hắn, nhất định tề cởi quần áo, trên người buộc đầy những dây nhợ, trong đó ánh lên thuốc súng đen sì, những dây dẫn thật dài nối những khối thuốc nổ với nhau, tùy thời có thể sẽ châm lửa.

- Giết...!

Hơn hai trăm người như nổi điên, người nào người nấy hai mắt đỏ ngầu, vung đao lên, chích vào mông ngựa, chiến mã bị đau lồng lên rồi chạy như sao băng, lao nhanh về phía đại doanh.

- Hỏa dược...

Tần Tiên Nhi kinh hô một tiếng. Hứa Chấn nghe thế liền kinh hãi, vội vội vàng vàng gầm lên:

- Bắn...!

Hơn ba trăm cung tiến thủ, mũi tên như châu chấu bay tung tóe, bắn thẳng vào đối phương.

- A...

Lập tức hơn mười kỵ sĩ đối diện trúng tên, họ nhưng không hề biết đau, vẫn nắm chặt dây cương, không để thân thể rơi xuống.

- Đồ chó chết giảo hoạt!

Hứa Chấn nhìn thế hiểu ngay, thì ra những kỵ sĩ này hai chân đã trói chặt vào bụng ngựa, nên dù bị bắn chết, thân hình vẫn theo chiến mã chạy lên, hỏa dược trên người họ, vẫn có thể được đồng bạn đốt cháy.

- Vì Vương gia, phải giết Lâm Tam...

Khoảng cách ba bốn mươi trượng đối với khoái mã thì chỉ trong nháy mắt, hơn hai trăm người đồng thời gầm lên. Đốt hỏa dược trên người, lao vào doanh trại Lâm Tam, những tiếng nổ ầm ầm điếc cả tai làm mọi người run lên.

Liên hoàn nỏ liên tiếp phóng ra, hơn hai trăm người trong nháy mắt đã chết hơn phân nửa, những con tuấn mã vẫn đem thi thể những người đó chạy tới đại doanh. Ầm ầm, hỏa dược nổ tung, chấn động tai mọi người. Bắn người không còn tác dụng, Lâm tướng quân gặp nguy chẳng loạn, hét lớn:

- Các huynh đệ, bắn chân ngựa!

Vừa nói xong, tiếng tên bắn rít lên, thẳng đến đùi những con tuấn mã. Phương pháp này quả là hữu hiệu, khi những con tuấn mã đầu tiên ngã xuống, những kỵ sĩ phía sau vẫn chẳng lưu tình giày xéo lên trên thân xác họ, hỏa dược vẫn liên tiếp nổ tung không ngừng, ánh lửa ngút trời. Vô số khôi giáp bay tán loạn, máu thịt tung tóe, hơn hai trăm nhân mã khi đến gần biển lửa, cũng tự nhiên bắt lửa, hết người này đến người khác nổ tung.

Cuối cùng cũng có sáu bảy con tuấn mã xuyên qua biển lửa, lao vào doanh trại. Tiếng nổ mãnh liệt vang lên, mười mấy cung tiễn thủ chết ngay lập tức.

- Giết giết...!

Chiến sự bên này còn chưa chấm dứt, cách bên ngoài đại doanh vài dặm, đột nhiên truyền đến tiếng kèn lệnh vang trời, tiếng móng ngựa rầm rập như trống trận, tiếng động ầm ầm vang thẳng vào tai mọi người.

Một tên trinh sát vội vàng chạy vào doanh báo lại:

- Bẩm tướng quân, cách đại quân ta mười dặm, đột nhiên xuất hiện một số đông nhân mã, số lượng khoản hơn hai ngàn!

- Thật hả?

Hứa Chấn chấn độn, nhìn Lâm Vãn Vinh với ánh mắt tràn đầy bội phục:

- Tướng quân, quả thật như ngài sở liệu, cá lớn muốn nam hạ! Hai ngàn nhân mã, thật không ít! Đây là tiền vốn cuối cùng của hắn rồi!

Lâm Vãn Vinh gật gù, than thở:

- Có lẽ chuyện khốc liệt nhất còn nằm ở phía sau! Hứa Chấn, ngươi phân phó các huynh đệ, chú ý mọi việc, Thành vương không dễ đối phó như vậy đâu.

- Tuân lệnh!

Hứa Chấn liền ôm quyền, gọi tên trinh sát lại:

- Hỏa tốc truyền lệnh xuống. Triển khai trận hình, đưa cung tiễn thủ của thần cơ doanh ra trước, kỵ doanh, bộ doanh án theo trận hình mà dàn binh. Toàn quân tướng sĩ, chỉ được tiến, không được lùi, ai vi phạm sẽ xử trí theo quân pháp!

- Tuân lệnh!

Vài trinh sát vội vội vàng vàng tiếp lệnh, Hứa Chấn hưng phấn mặt đỏ bừng. Tần Tiên Nhi đột nhiên mở miệng hỏi:

- Tướng công, tên vừa rồi giả thái giám, chàng làm sao nhận ra được thế?

Lâm Vãn Vinh lắc đầu cười đáp:

- Có trách thì trách tiểu tử này quá kiêu ngạo. Một tên thái giám, ngày thường chỉ ở trong Đại môn không ra ngoài, vậy mà động tác cưỡi ngựa của hắn lại oai phong hơn cả ta. Con mẹ nó, việc này còn có thiên lý nữa không?

Hứa Chấn cười ha hả:

- Ta cũng không ngờ, một tên thái giám, có thể cưỡi lừa thì còn được, sao lại cưỡi ngựa giỏi chứ?

Tần Tiên Nhi cảm khái vạn phần, vốn biết tướng công mình nhìn như cười cợt suốt ngày, trên thực tế lại có kiến thức uyên bác, suy nghĩ mạch lạc, biết thiên địa vật lý, hiểu tường tận lòng người. Cái lợi hại nhất của hắn là có thể thấy được những gì người khác nhìn không tới, trông thì như tình cờ, nhưng chẳng bỏ sót chi tiết nào cả, quả là một bản lĩnh thật sự. Cái gọi là phải nắm rõ từng ngõ ngách trong lòng người, là một đạo lý làm hắn vĩnh viễn không quên.

- Tướng công, chàng là người lợi hại nhất trên đời. Tiên Nhi yêu chàng lắm!

Tần tiểu thư ôm lấy hắn, nũng nịu.

- Tướng quân, chúng ta có cần phải đi về phía trước không?

Tiếng pháo ầm ầm vang vọng, rung chuyển cả đất dưới chân mọi người. Biết rõ đây là địch nhân đã tiến vào tầm bắn, trong lòng Hứa Chấn nhất thời ngứa ngáy, chủ động xin Lâm Vãn Vinh xuất kích.

- Đừng vội!

Lâm Vãn Vinh khẽ khoát tay:

- Mặc hắn làm ồn ở bên ngoài, đó đều là giả, để hấp dẫn sự chú ý của chúng ta. Cá lớn còn chưa ra sông, có đánh cũng trắng tay.

Hứa Chấn nghe thế liền hiểu ra, rồi hỏi tiếp:

- Tướng quân, có một việc, mạt tướng vẫn chưa hiểu được, chung quanh cửa thành đã đóng chặt, con cá lớn này rốt cuộc làm sao trốn ra được?

Lâm Vãn Vinh gật gù:

- Mới đầu ta cũng không rõ ràng lắm, nhưng khi Thành Vương theo đường ngầm dưới chùaTướng Quốc chạy trốn đã nhắc nhở ta. Nếu ta dự liệu không sai, hắn đã ở trong kinh nhiều năm, nhất định sớm đã chuẩn bị đường lui. Hoa viên vương phủ của hắn có một hồ lớn, Long cung dưới hồ đó hẳn là cứ điểm của hắn, trong Long cung tất nhiên có đường ngầm nối thẳng ra ngoài thành. Đây chính là đường lui duy nhất của hắn.

Tiên Nhi tươi cười:

- Thiếp hiểu rồi, chàng bảo Cao Tù ra đòn gió, phát hiện Long cung trong vương phủ, rồi bảo hắn dùng hỏa dược làm nổ tung cửa vào, đó là muốn phá núi động hổ, dẫn rắn khỏi hang, buộc hắn không thể không chạy.

- Thông minh!

Lâm Vãn Vinh bật cười khen ngợi.

- Nhưng tướng quân, còn có một chút nữa mạt tướng vẫn không rõ.

Hứa Chấn nhíu mày nói:

- Vì sao ngài đừng làm nổ tung đáy hồ, cứ trực tiếp bắt người thôi. Ngược lại muốn dụ hắn ra ngoài?

- Có hai nguyên nhân.

Lâm đại nhân nghiêm nghị bảo:

- Thứ nhất, Long Cung là địa bàn của hắn, chúng ta không rõ ràng về tình hình, nếu tùy tiện xông vào, hắn ở bên trong chôn hỏa dược, sẽ quyết tâm cùng chết với chúng ta. Một khi gây nổ, không chỉ tai hại cho chúng ta mà cho cả dân chúng chung quanh. Thứ hai, Thành Vương chuẩn bị nhiều năm, có căn cơ ở trong kinh rất ổn định, dụ hắn chạy ra, có thể làm bại lộ phe cánh của hắn, ai phò trợ gian tặc, ai trung trinh lương đống, có thể thấy được rõ ràng. Ngươi xem, hắn che giấu nhân mã từ một nơi bí mật gần đó, không phải đã bại lộ rồi sao? Chỉ có trừ cỏ tận gốc, mới có thể vĩnh viễn diệt trừ hậu hoạn.

Một lời làm Tần Tiên Nhi hiểu ra mọi chuyện, xua tan hết nghi ngờ nan giải trước giờ, nàng giữ chặt tay Lâm Vãn Vinh, đầy vẻ khâm phục:

- Tướng công, tới giờ thiếp mới hiểu được, vì sao Lý Thái liều mạng mời chàng theo lão bắc thượng. Liếc mắt khắp Đại Hoa, đấu trí đấu dũng, không một người nào là đối thủ của chàng.

- Phu nhân, đừng tâng bốc ta như vậy, ta sẽ ngượng đó!

Lâm Vãn Vinh hi hi ha ha, chẳng nghiêm chỉnh chút nào.

- Thấy ghét!

Tần tiểu thư cười khẽ, ngón tay dí vào trán hắn, mắt chớp chớp:

- Tướng công, chờ chàng bắc thượng trở về, thiếp sẽ cho chàng một tâm nguyện, chàng có bằng lòng không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.