Cực Phẩm Gia Đinh

Chương 617: Đại Hoa sứ giả



Dịch: vo vong

Tại nơi xa xa phía chân trời, một mã đội rất lớn đang chậm rãi đi về phía trước. Đi đầu là năm nghìn lang kỵ tinh nhuệ của Đột Quyết, binh cường mã tráng, khí thế phi phàm. Hơn trăm thiếu nữ Đột Quyết mắt trong răng trắng, lưng đeo cung tên, hông giắt loan đao, anh tư hào sảng đang theo sát phía sau.

Giữa đội ngũ, mười sáu con Hãn Huyết bảo mã toàn thân đỏ sậm kéo một chiếc xe ngựa cực lớn chậm rãi tiến về phía trước. Bốn phía xung quanh xe ngựa có khảm vô số những con sói màu vàng, hoặc tức giận hoặc gào thét, uy phong lẫm liệt. Liễn trướng màu vàng rộng rãi vô cùng, theo sự di động của đội ngũ mà nhấp nhô lên xuống, nhảy múa trong những cơn gió nhẹ của thảo nguyên thổi qua, mỹ lệ vô cùng.

Là loan giá của Kim Đao khả hãn.

Lâm Vãn Vinh lặng yên đứng đó, hai mắt bỗng ươn ướt, nhìn về mã đội phía xa, hô hấp như ngưng lại.

- Ta nói qua rồi, nhất định có thể đuổi kịp mà, phải không?

Không biết An tỷ tỷ đã tỉnh dậy từ lúc nào, lặng lẽ ôm lấy hắn, gò má áp chặt vào sống lưng hắn, lặng lẽ mỉm cười.

Xe ngựa lọc cọc lọc cọc đi qua, tựa như một bài tình ca thảo nguyên vậy. Tấm rèm cửa sổ được chậm rãi kéo lên, khuôn mặt của một thiếu nữ mỹ lệ từ trong thò ra, yêu kiều nói:

- Đại khả hãn phân phó, tất cả dừng lại, toàn quân nghỉ ngơi.

Đội ngũ yên lặng dừng lại, những thiếu nữ người Hồ mau chóng dựng lên những lều trại màu vàng hai bên.

Cửa xe từ từ mở ra, thiếu nữ vừa rồi ra lệnh nhảy xuống đầu tiên, khẽ vén tấm rèm lên.

Tấm rèm khẽ lay động, từ trong chiếc xe ngựa kim sắc đó, một nữ tử diễm lệ vô ngần chậm rãi bước xuống.

Chiếc váy Hồ dài dài màu vàng tung bay trong gió, khẽ quệt vào nền cỏ, phảng phất như ánh dương quang chói lọi. Suối tóc đen nhánh mềm mại sáng bóng như mây được cắm chếch một cây châm cài đầu vào và quấn lên, vừa đơn giản vừa cao quý.

Làn da của nàng sáng bóng, chẳng hề dính một hạt bụi nào, trên hai bờ má tuyệt mỹ còn ánh lên những tia sáng nhàn nhạt. Hai dải màu trắng treo bên hai thái dương, tựa như một đóa hoa bông thuần tịnh cao khiết.

Tiểu cung nữ đỡ lấy tay nàng, cung kính nói:

- Đại khả hãn, đây chính là bộ lạc Đạt Lan Trát ngày trước.

Đại khả hãn khẽ gật đầu, lặng lẽ đưa mắt nhìn khắp thảo nguyên rộng lớn. Một đêm kinh tâm động phách đó, sau nháy mắt đã hiện lên trước mắt nàng. Nàng khẽ vuốt ve sợi chỉ đỏ buộc trên đồng tiền Đại Hoa, trong đôi mắt mỹ lệ lóe lên một tiếu ý ôn nhu.

- Nạp Lan, phân phó xuống, hôm nay chúng ta sẽ đóng trại ở đây!

Đại khả hãn chậm rãi mở miệng. Giọng nói ôn nhu ngọt ngào đó tựa như từ trên trời vang xuống vậy.

- Vâng!

Nạp Lan lĩnh mệnh đi ngay, sau khoảnh khắc, những dãy lều trại bát ngát đã được dựng lên trên thảo nguyên. Những kỵ binh thiết lập hàng rào bảo vệ tầng tầng lớp lớp bên ngoài. Các cung nữ thoăn thoắt qua lại không thôi, dọn dẹp tẩm cung tạm thời của đại khả hãn.

Tiểu cung nữ Hương Tuyết theo sát sau lưng đại khả hãn, nhẹ nhàng cất bước trên thảm cỏ bích lục. Nhìn thấy những tia sáng mỹ lệ lóe lên trong mắt đại khả hãn, tựa như nàng ta đang tìm kiếm cái gì đó trong hư không, Hương Tuyết hiếu kỳ nói:

- Đại hãn, mấy bộ lạc lớn trước mặt người đều chưa từng lưu lại, sao đột nhiên lại đóng trại ở nơi này?

Đại khả hãn hai má đỏ bừng, yêu kiều khẽ nói:

- Bởi vì, nơi đây và những nơi khác không giống nhau! Có một tên giảo hoạt xấu xa, hắn ở đây dùng âm mưu thấp hèn lừa gạt tất cả mọi người.

Hương Tuyết khó hiểu nói:

- Đến cả khả hãn người cũng bị hắn lừa sao?

- Đúng vậy.

Đại khả hãn trên mặt lộ ra một nụ cười mỉm, trong mắt nổi lên những tia hồi ức đầy lưu luyến:

- Hắn rõ ràng là một người tốt, lại luôn thích ra vẻ ta đây xấu xa! Ta bị hắn lừa đến khổ!

- Em biết rồi!

Hương Tuyết vỗ tay cười nói:

- Người nói đến hãn vương đúng không?!

Ngọc Già đỏ mặt lên:

- Sao ngươi biết hắn?

- Rất đơn giản thôi!

Tiểu cung nữ nháy nháy mắt nói:

- Đại khả hãn người là người thông minh nhất trên thế gian, nếu còn có người có thể lừa được người, đó nhất định phải là hãn vương của Đột Quyết chúng ta! Đổi lại là người khác, sao có thể có được bản sự đó?

Ngọc Già hai má nóng bừng, xấu hổ cười nói:

- Coi như nha đầu ngươi thông minh! Cả đời này của ta cũng chỉ trúng kế của hắn mà thôi!

Kim Đao khả hãn mỹ lệ xấu hổ mang theo hoài niệm, bộ dạng buồn bã như mất hồn của nàng khiến cho Hương Tuyết ở bên cạnh nhìn mà sững sờ:

- Khả hãn, người bắt đầu thích hãn vương ở nơi đây sao?

Nguyệt Nha Nhi trên mặt ửng lên hai đám mây hồng diễm lệ:

- Ta cũng biết, bởi vì người đó thực quá xấu. Lời hắn nói, việc hắn làm, luôn khiến ta đoán đi đoán lại. Thời gian lâu dần, chuyện đoán đã trở thành thói quen! Giống như ở Đạt Lan Trát này vậy. Hắn dùng thủ đoạn càn rỡ thả cho phụ nữ và trẻ con Đột Quyết chúng ta, ta lúc đó thật sự cảm thấy con người này vừa ngu vừa ngốc, là một tên trời sinh mềm lòng. Đại Hoa kêu hắn tới cầm binh, chắc chắn là trong triều chẳng có ai tài giỏi rồi.

- Vậy sau đó thì sao?

Tiểu cung nữ vội vã hỏi.

Đại khả hãn lắc lắc đầu mỉm cười nói:

- Chuyện sau này, chẳng phải ngươi đều đã biết rồi sao?

Hương Tuyết suy nghĩ một chút, cười hì hì nói:

- Một người trời sinh mềm lòng ngốc nghếch, không ngờ lại ăn trộm được trái tim khả hãn của chúng ta! Hãn vương thật thông minh!

Nhớ đến chuyện cũ, Ngọc Già vui mừng xen lẫn xấu hổ vô hạn, những trải nghiệm đó hệt như vừa mới xảy ra hôm qua vậy.

Một tiểu cung nữ khác tên Nạp Lan vội vã chạy tới:

- Đại hãn, Tả Vương có công văn báo tới, mời người xử trí.

Ngọc Già gật gật đầu, lưu luyến nhìn quang bốn phía một chút rồi mới xoay người lại, chui vào trong căn lều kim sắc.

Trong căn lều này trải đầy da dê, trung tâm lều có treo một chiếc lục lạc màu vàng, khung cảnh đơn giản mà ấm áp. Quốc sư Lộc Đông Tán sớm đã ở trong chờ đợi, thấy nàng tiến vào, vội vã đưa tay lên ngực, cung kính thi lễ.

- Lộc Đông Tán lão sư bất tất đa lễ.

Ngọc Già mỉm cười ngồi xuống:

- Bản hãn mấy ngày trước mời rời khỏi Ba Ngạn Hạo Đặc, Tả Vương sao đã có công văn báo tới rồi?

- Bẩm khả hãn!

Quốc sư vô cùng cẩn thận nói:

- Công văn này thuộc hạ đã xem qua, Tả Vương muốn xin cho bộ hạ của ông ta.

Lộc Đông Tán đưa công văn lên, Ngọc Già ánh mắt lướt qua, mày hơi nhíu lại:

- Chuyện này không phải đã giải quyết rồi sao? Thủ hạ của Ba Đức Lỗ đã rất nhiều lần tới khu buôn bán thả ngựa hành hung, không chỉ đánh bị thương người Đại Hoa, đối với cả đồng bào đồng tộc của ta cũng quyền đấm cước đá, thực khiến người ta phẫn nộ! Bản hãn đem bọn chúng về vương đình xử tội, chính là việc lòng người mong đợi, Ba Đức Lỗ còn xin xỏ cái gì?

- Mấy người này đều là dũng sĩ thủ hạ của Ba Đức Lỗ, đại khả hãn muốn xử phạt bọn họ, Tả Vương trong lòng tự nhiên sẽ oán phẫn, vì bọn họ xin xỏ cũng là chuyện bình thường mà thôi.

Lộc Đông Tán gật gật đầu, có chút bất đắc dĩ nói:

- Kỳ thực, chủ yếu là trong lòng Ba Đức Lỗ đối với khu tự do buôn bán cảm thấy khúc mắc, cho nên mới phái người liên tục tới quấy nhiễu. Muốn thuyết phục hắn, cực kỳ khó khăn.

Tả Vương phản đối xây dựng khu tự do buôn bán cũng chẳng phải là ngày một ngày hai. Toàn Đột Quyết hãn quốc đều biết chuyện này. Ngọc Già khẽ thở dài một tiếng:

- Cái Ba Đức Lỗ phản đối không phải là khu buôn bán, hắn phản đối ta và Đại Hoa giảng hòa. Hắn thậm chí còn hy vọng, Tát Nhĩ Mộc vĩnh viễn không thể trở lại.

Kim Đao khả hãn đã nói thẳng như vậy, khiến cho Lộc Đông Tán trở tay không kịp:

- Đại hãn…

Ngọc Già khẽ khoát tay nói:

- Quốc sư tuy là đồng tộc với Ba Đức Lỗ, nhưng sự thông minh và trí tuệ của ngài, trên thảo nguyên có ai không biết. Ngài là lão sư của ta, đến cả phụ hãn cũng vô cùng tôn sùng bội phục ngài. Trước mặt ngài, Ngọc Già tự nhiên có lời thì phải nói thẳng. Tả Vương có tâm tư như thế nào, cho dù ta không nói, tin rằng ngài cũng biết.

Lộc Đông Tán lặng lẽ gật đầu:

- Thuộc hạ biết.

- Trước đây phụ hãn đã từng có hùng tâm tráng chí, nhất định phải dùng thiết huyết để chinh phục cả dân tộc Đại Hoa! Ngọc Già tuy là thân nữ nhi, nhưng cũng từng có một đại chí to lớn cổ vũ, còn từng đích thân thâm nhập vào nội địa Đại Hoa, thám thính quân tình địch nhân, những chuyện này lão sư cũng biết đó.

Ngọc Già lặng lẽ bước đi vài bước, cước bộ tuy nhẹ nhưng lại kiên định dị thường. Quốc sư chỉ biết khom người mà nghe.

- Nhưng, hai nước đánh nhau đã nhiều năm như vậy, người chết vô số, chúng ta đoạt được cái gì? Chúng ta đã chinh phục Đại Hoa sao?

Lộc Đông Tán chậm rãi lắc đầu. Chiến tranh giữa hai nước đã diễn ra cả trăm năm, thành trì tranh đi đoạt lại, tử thương nhiều không đếm xuể, người Đột Quyết tuy có đại thắng, nhưng trước nay chưa từng chinh phục được đối thủ.

- Mấy tháng nay, ta vẫn luôn suy nghĩ vấn đề này: Đột Quyết chúng ta, rốt cục là cần cái gì?

Ngọc Già lặng lẽ thở dài:

- Lão sư, ngươi là trí giả chân chính, có thể nói cho ta đáp án không?

Lộc Đông Tán trầm mặc một lát, nghiêm mặt nói:

- Đất nước cần phải phồn vinh giàu mạnh. Thần dân cần phải có cuộc sống vui vẻ an nhàn, không thể bị kẻ khác khi dễ.

- Cách nói của lão sư, ta cực kỳ tán đồng.

Ngọc Già khẽ nói:

- Như phụ hãn vẫn luôn một lòng muốn chinh phục dân tộc Đại Hoa. Lão nhân gia người tuyệt không phải vì muốn đánh nhau mà đánh! Mục đích cuối cùng của người là hy vọng tộc nhân của chúng có có thể có một cuộc sống hạnh phúc.

- Nhưng, đừng nói là chúng ta không chinh phục Đại Hoa. Cho dù có thể thật sự đánh hạ được Hạ Lan sơn, tấn công tới thẳng nội địa Đại Hoa, vậy thì có thể làm gì chứ? Người Đại Hoa nhân khẩu nhiều gấp chúng ta cả chục lần, vĩnh viễn chẳng thể giết hết được. Cho dù chúng ta có thể thống trị bọn họ, nhưng chúng ta cũng có thể dần dần bị bon họ làm ảnh hưởng. Quốc sư hãy thử nghĩ xem, trong lịch sử mấy ngàn năm nay, Đại Hoa không phải chưa từng bị công hãm, nhưng những dân tộc du mục sau khi nhập quan có ai không bị biển người Đại Hoa chôn lấp? Những dân tộc đã nhập quan đó, bây giờ họ đang ở nơi đâu?!

Đại khả hãn tuyên truyền giác ngộ cả một hồi, hỏi cho Lộc Đông Tán toàn thân mồ hôi lạnh toát ra không ngớt. Lão là trí giả trứ danh trên thảo nguyên, thông tường lịch sử cổ kim. Những dân tộc đánh vào cửa quan đó, tuy đều có một thời huy hoàng sáng chói, nhưng cuối cùng đều bị chìm vào dòng chảy lịch sử cuồn cuộn của Đại Hoa. Đây là sự hy sinh của việc dung hợp dân tộc, chẳng thể phản kháng được.

- Về mặt thể xác, có lẽ chúng ta có thể thống trị Đại Hoa. Nhưng về mặt tinh thần, sẽ là bọn họ thống trị chúng ta!

Ngọc Già lặng lẽ lắc đầu:

- Thân là một người Đột Quyết, quốc sư, ngài nói xem, ta nên làm thế nào?

Loại vấn đề này không phải là người đại trí đại tuệ thì chẳng thể lĩnh hội được, Ngọc Già tầm mắt sâu rộng, khiến cho Lộc Đông Tán thân là thầy giáo của nàng mà cũng phải thầm kinh thán không thôi.

- Ta hiểu rồi!

Quốc sư thở dài một hơi:

- Đại khả hãn nói đúng, cho dù chinh phục được Đại Hoa, giết vào trong cửa quan, kẻ thắng cũng tuyệt không phải là chúng ta.

- Tại Ba Ngạn Hạo Đặc bố trí khu buôn bán tự do, kỳ thực cũng chính là đem những hoạt động giao lưu buôn bán trong dân gian trước đây chính thức hợp pháp hóa mà thôi. Một mặt để tộc nhân chúng ta có thể hưởng thụ lợi ích do buôn bán mang lại, đồng thời có thể nâng cao trình độ trồng trọt và chăn nuôi, cải thiện sinh hoạt của bọn họ. Một phương diện khác cũng bố trí bình đài để chúng ta và Đại Hoa giao lưu với nhau, tộc nhân có thể từ từ đi thích ứng với văn hóa Đại Hoa, tránh khỏi tương lai chúng ta trở tay không kịp. Hơn nữa, loại giao lưu này nằm trong phạm vi chúng ta có thể khống chế, có thể đem nó làm hòn đá thử vàng cho việc dung hợp văn hóa hai nước. Chúng ta có thể căn cứ vào tình huống thực tế mà có những chiến lược điều chỉnh thích đáng, duy trì truyền thống dân tộc của chúng ta.

Giọng nói của Ngọc Già rất nhẹ nhàng, không nhanh không chậm, Lộc Đông Tán nghe mà trong lòng khâm phục, một Kim Đao khả hãn như thế này mới là hy vọng của thảo nguyên.

- Những lời này chẳng thể nói với bọn Ba Đức Lỗ được! Trong mắt bọn chúng, ta chính là nữ nhân bị Lâm Tam mê hoặc!

Kim Đao khả hãn cười khổ nói:

- Không sai, ta yêu "oa lão công" của ta, ngày ngày ta đều nhớ đến hắn, ta muốn gả cho hắn, sinh con cho hắn! Nhưng, ta cũng là một người Đột Quyết, không cần biết tương lai thế nào, ta tuyệt đối sẽ không phản bội lại đồng bào tộc nhân của mình, ta lấy tính mạng mình ra thề chuyện đó!

Ngọc Già hai mắt ươn ướt, hàm răng nghiến chặt, trong mắt ánh lên một tia sầu khổ đau đớn sâu thăm thẳm.

Lộc Đông Tán vô cùng cảm động, cúi sâu người cung kính nói:

- Xin đại khả hãn yên tâm, phía Ba Đức Lỗ thuộc hạ sẽ tự mình đi khuyên bảo. Nếu hắn có ý gì thì Lộc Đông Tán sẽ là người đầu tiên không tha cho hắn.

- Vất vả cho quốc sư rồi.

Đại khả hãn cười cười, khẽ nói:

- Ngoài ra, địa bàn của Tả Vương Tác Tá đã được ta chỉnh hợp hoàn tất, mấy chục vạn nhi lang đều đã trung thành nghe lệnh. Bầu trời thảo nguyên rộng lớn sẽ vĩnh viễn trong xanh thế này.

Kim Đao khả hãn lúc mềm lúc cứng, vận dụng đến xuất thần nhập hóa, quốc sư nghe mà kinh hỷ vô ngần, cái mà thảo nguyên cần chính là một nhân vật kiêu hùng như thế này!

Lộc Đông Tán lui ra một Hồi lâu, Ngọc Già hai mắt vẫn ửng đỏ, lặng lẽ đứng đó.

Hương Tuyết vô cùng cẩn thận nói:

- Đại khả hãn, người có phải là đang nhớ hãn vương không?

- Ta thèm gì nhớ đến hắn chứ!

Ngọc Già hai má đỏ bừng, bực bội hừ một tiếng:

- Đều là tên bại hoại khốn khiếp kia hại ta khổ sở thế này!

- Vậy sao?

Hương Tuyết ánh mắt xoay chuyển, cười hì hì nói:

- Tôi vừa nghe Nạp Lan tỷ tỷ nói, Lâm gia trong kinh thành Đại Hoa hình như có thư truyền tới đó!

- Cái gì?

Đại khả hãn đứng bật dậy, bộ ngực mềm mại không ngừng rung động, ngọc thủ run rẩy, trái tim vừa kinh ngạc vừa vui mừng như muốn bay ra:

- Thật sao? Ở đâu?

Hương Tuyết che miệng cười khúc khích, học theo ngữ khí của nàng:

- Đều là tên bại hoại khốn khiếp kia, khiến ta phải khổ sở thế này!

Đại khả hãn sững sờ một chút, hai má đỏ bừng, xấu hổ quát lên:

- Tiểu nha đầu ghê thật, không ngờ đến cả ta mà cũng dám lừa gạt! Bản đại hãn nhất định phải trừng phạt ngươi!

Hai người họ đang náo loạn ầm ỹ lên, tiểu cung nữ Nạp Lan vội vàng chạy tới, sắc mặt đỏ bừng, thanh âm run rẩy:

- Bẩm, bẩm khả hãn, ngoài cung có Đại Hoa sứ giả cầu kiến!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.