Cực Phẩm Hạ Đường Phi

Chương 42: CHƯƠNG 42: XUẨN TRƯ



CHƯƠNG 42: XUẨN TRƯ
Editor: Luna Huang
“Chết tiệt!”
“Hỗn đản!”
“Xuẩn trư!”
Mấy người thân phận bất phàm chính là nhân vật đều chửi bới ở trong lòng, xung động mắng lục gia bất kể hậu quả.
Lời này vừa nói ra, triều thần lại bắt đầu nghị luận, hoàng thượng không muốn nhìn thấy nhất là một cục diện khác bắt đầu. Nhức đầu không thôi trong lòng hắn cũng đang đều ở đây mắn Long Vân Hiên ngu xuẩn, ngày hôm qua Khiếu nhi để Văn Mặc đến bẩm báo, hắn biết được sự tình rơi vào trên tay Mộ Dung Cuồng, vẫn còn tán thưởng Khiếu nhi làm việc này đủ tốt. Nhưng hôm nay bị Hiên nhi nháo như thế, không thể nghi ngờ là đem vấn đề khó khăn lớn nhất ném cho hắn nhất quốc chi quân này.
Đau đầu thở dài, hắn có chút bận tâm nhìn về phía Long Vân Khiếu cùng thái tử, hy vọng bọn họ có thể đem chuyện này nhanh chóng đè xuống.
Tam gia linh cơ khẽ động, trước khi thái tử chưa mở miệng, đem manh mối nhắm ngay trên người nhạc phụ đại nhân chờ xem trò vui: “Phụ hoàng, toàn bộ việc này nhi thần giao cho tướng gia xử lý. Tin tưởng uy tín của tướng gia ở trên giang hồ, mới có thể ổn định thần dân chi tâm.”
“Hoàng thượng xin yên tâm, hôm nay ngoài thành thế cục đã định. Vi thần đã cho thủ hạ ra thành trấn thiên mễ chi ngoại dán đầy bố cáo, để quan trường vào thành vòng đường mà đi. Này mấy ngày kế tiếp, rất nhiều giang hồ nhân sĩ không xuất hiện ở bãi tha ma nữa.” Mộ Dung Cuồng biết không bao giờ có thêt không đếm xỉa đến, bị ép vì tam gia giải vây. Nếu hắn dự định gặm khối xương cứng này, phải có hi sinh.
Mộ Dung Cuồng không hổ là trọng thần trong triều, hắn vừa mở miệng lập tức để không ít đại thần đều ngậm miệng lại. Đại thần đứng ở bên người lục gia cùng thái tử thấy sắc mặt của hai người, cũng đình chỉ nghị luận. Như vậy, cuối cùng là lần thứ hai dẹp loạn khắc khẩu của triều đình.
Hoàng thượng vẻ mặt mệt mỏi vỗ đầu một cái, vẻ mặt cảm kích nhìn về phía Mộ Dung Cuồng: “Mộ Dung thân gia, việc ngoài thành liền để ngươi hao chút tâm. Nếu là cần hỗ trợ, có thể gọi Khiếu nhi là được.”

“Tạ ơn hoàng thượng!” Mộ Dung Cuồng chắp tay tạ ân.
“Bãi triều!” Lòng hoàng thượng tràn đầy mệt mỏi phất phất tay, dưới sự nâng đở của công công đi xuống long tọa, ly khai triều đình.
Đám người hành lễ cung tiễn hoàng thượng xong, thái tử nhìn chằm chằm ngôi vị hoàng đế uy nghiêm, cũng không biết phải tới lúc nào mình mới có thể ngồi lên?
Tam gia ngắm thái tử một mắt, không quá để ý loại tham lam này, phản chính ở trong lòng hắn, thái tử không thể nào là nhất quốc chi quân thích hợp. Về phần có một ngày nào đó ai sẽ đại thế, vậy sẽ rất khó nói.
“Tam gia, mượn một bước nói chuyện.” Mộ Dung Cuồng sơ tán triều thần khác xong, hắn đi hướng tam gia.
Tam gia biết Mộ Dung Cuồng muốn nói gì, bất quá đối mặt với cáo già so với đối mặt với hai vị huynh đệ của mình để hắn càng bớt lo. Cùng Mộ Dung Cuồng một trước một sau đi ra triều đình, bóng lưng của hai người rất nhanh thì tiêu thất trong đám quần thần.
Thái tử bán híp mắt nhìn bóng lưng của tam gia, trong mâu quang mang theo đố kỵ đặc hơn, còn có sát khí đáng sợ. Hắn còn kém một bước trở thành nhất quốc chi quân, nhưng đại thần nhưng chân chính dùng được cũng ít lại càng ít. Không chỉ có như vậy, hắn còn có một đệ đệ thành sự bất túc bại sự có thừa.
Dùng sức hít một hơi, cố gắng đè nén tâm tình xuống, hắn mại khai ra khỏi triều đình, thở phì phò đi đến phương hướng Thái Kỳ điện.
Nhiên, lục gia vẫn còn trong triều đình cùng các đại thần nói chuyện vẫn chưa ý thức được bản thân đã làm sai điều gì? Mắt thấy đại ca rời đi, sau khi từ biệt mấy vị đại thần, hắn bước nhanh đuổi theo.
Vốn tưởng rằng ngày hôm nay để tam ca khó coi lục gia vẻ mặt hưng phấn, thật vất vả đuổi theo của đại ca, cũng bước chân chưa đứng vững, liền đã trúng một quyền bị đánh một trận.
Loảng xoảng lang!
Không có bất kỳ phòng bị nào đầu lục gia đánh vào trên cây cột, thanh âm rung động để bọn hạ nhân trong hành lang cũng không khỏi quay đầu lại nhìn về phía bên này. Mắt thấy thái tử gia nổi giận, bọn hạ nhân một so với một trốn càng nhanh.

“Đại ca, ngươi.. Ngươi vì sao muốn đánh ta?” Lục gia ôm mặt của đau, nghĩ không ra đại ca hạ thủ nặng như vậy, sợ rằng ngày mai thứ dậy gương mặt này vô pháp xuất môn.
“Đi theo ta!” Thái tử hổn hển lôi lục gia đau đến oa oa la hoảng đi về phía trước vài bước, tùy tiện vào gian phòng, đuổi tiểu thái giám trong phòng ra ngoài.
Loảng xoảng lang!
Lục gia bị thái tử dùng sức đá văng ra ngoài, lúc này đụng vào góc bàn, nơi mới vừa rồi bị đụng vào trực tiếp chảy máu. Nhìn tiên huyết trong tay, tính tình của hắn cũng dâng lên. Không võ công của quản đại ca trên bản thân, cậy mạnh xông tới.
Ba ba!
Võ công của thái tử so với lục gia cao rất nhiều, lục gia liên tục ra mấy chiêu, không chỉ có không đánh trúng thái tử gia, ngược lại bị từ phía sau đá một cước.
Vèo!
Trong miệng phun ra mọt ngụm tiên huyết, lục gia từ dưới đất chậm rãi đứng lên. Chưa từ bỏ ý định hắn lần thứ hai xông lên trước, kết quả bị thái tử trở tay giữ ở trên bàn bên cạnh.
“Đại ca, lục đệ sai rồi, thỉnh đại ca thủ hạ lưu tình, đánh tiếp nữa ngày ma lục đệ vô pháp đi bái kiến mẫu hậu, mẫu hậu nhất định sẽ…” Lục gia thực sự không có biện pháp, chỉ có thể đem mẫu hậu bày ra, hy vọng đại ca có thể thủ hạ lưu tình, quan trọng nhất là hắn đến bây giờ chưa từng minh bạch bản thân đã làm sai điều gì?
Hừ!
Hừ lạnh, thái tử gia bỏ qua lục đệ, chỉ vào hắn mở miệng thoá mạ: “Gặp qua ngu xuẩn, chưa thấy qua ngu xuẩn như ngươi vậy. Biết rất rõ ràng ngoài thành bây giờ là Mộ Dung Cuồng đang quản, ngươi còn phải mở miệng nhắc chuyện của tử lang. Mẫu hậu đã nói bao nhiêu lần rồi, bây giờ không phải là thời gian chọc Mộ Dung Cuồng, đầu óc ngươi ngâm nước rồi phải không?”
“Đại ca… Ta…” Lục gia muốn nói lại thôi, biết mình đã làm sai điều gì, cũng khó trách đại ca sẽ nổi giận như vậy. Nếu là bị mẫu hậu biết, sợ rằng tránh không được chửi mắng một trận.

“Ngươi nếu muốn tham nghị quốc gia đại sự, đầu tiên phải học sát ngôn quan sắc, lẽ nào ngươi ngày hôm nay không thấy được sắc mặt của phụ hoàng sao? May là Mộ Dung Cuồng lão hồ ly kia dã tâm khá lớn, bằng không sự tình lần thứ hai ném về cho phụ hoàng, sợ rằng đến lúc đó thì không phải là sắc mặt đơn giản như vậy.” Thái tử gia chỉ vào lục đệ răn dạy một trận, không hy vọng lại nhìn thấy chuyện giống vậy phát sinh. Lục đệ dầu gì, đó cũng là thân đệ đệ cùng mẫu với hắn, dù cho không thể quan trọng, cũng không thể nhìn thấy một ngày nào bị người coi như nơi trút giận.
Nghe xong, lục gia xanh cả mặt, hồi tưởng tình hình ban nãy ở trong triều đình, mới phát hiện bản thân thực sự bỏ quên phụ hoàng quan trọng nhất.
Hối hận vỗ đầu một cái, ánh mắt cầu cứu của hắn nhìn về phía đại ca, liên tục khẩn cầu nói: “Đại ca, lục đệ sai rồi, sau này còn thỉnh đại ca nhắc nhở nhiều hơn. Để lục đệ ít chọc mẫu hậu tức giận, người cũng biết gần đây thân thể của mẫu hậu vẫn luôn không tốt lắm, đại ca…”
Mắt thấy lục gia có ý hối cải, sắc mặt của thái tử gia cuối cùng cũng hòa hoãn. Đi tới cửa, cảm thụ được ấm áp của ánh dương quang chiếu vào, hắn trầm mặc hồi lâu vẫy vẫy tay với lục đệ.
Lục gia tiến tới, khiêm tốn nghe đại ca phân phó, đầu mày xoè ra lại chậm rãi nhíu lại.

Tam gia bị Mộ Dung Cuồng lôi kéo nói hồi lâu về tin tức của tử lang, biết được tối hôm qua trong thành có người cỡi mã xa vào cánh rừng, đến buổi sáng, thấy mã xa không ở, người nọ cưỡi ngựa ra cánh rừng. Mà, để cho hắn cảm thấy hết ý là người nọ lại là nữ nhân.
Trên giang hồ cao thủ số một số hai hắn nghe nói không ít, về phần nữ nhân võ công cao cường đếm tới đếm lui cũng chỉ mười mấy người, hiện nay còn chưa nghe nói qua có ai ở qua ở trong khách sạn bình dân trong thành.
Chẳng lẽ là nữ nhân sáng nay từ bên người cưỡi khoái mã mà qua kia?
Không!
Sẽ không, hắn thủy chung cảm thấy nữ nhân kia chính là Mộ Dung Tuyết, ngoại trừ mùi máu tươi đặc hơn ra, còn có cổ yên chi hương khí Mộ Dung Tuyết thích nhất. Mà, sáng sớm hắn thấy rất rõ ràng, nữ nhân kia…… ít nhất ……từ ngõ nhỏ hậu môn chạy đi, đó là hẻm cụt, dù cho không phải là Mộ Dung Tuyết, cũng là nữ nhân của quý phủ.
Mắt thấy tam gia cau mày, Mộ Dung Cuồng tựa hồ không từ trong miệng tam gia biết một chút gì thì không từ bỏ ý định? Để sát vào, tò mò hỏi: “Tam gia có từng nghĩ tới vị nữ hiệp trên giang hồ có võ công cao như vậy, còn có can đảm lớn như vậy? Nàng là người thứ nhất có thể vào mà sống đi ra.”
Hai hàng lông mày của tam gia ngưng kết, ngẩng đầu nhìn về phía Mộ Dung Cuồng lắc đầu trả lời: “Bổn vương lại không nghĩ ra được cao thủ võ lâm nào như thế, bất quá bổn vương có thể khẳng định là nữ nhân kia có thể vào sống trở ra, nói rõ tử lang không phải vô pháp công phá.”
“Vương gia nói là nữ nhân kia biết nhược điểm của tử lang, nếu là như thế này, nữ nhân kia căn bản không phải tiến cánh rừng bắt tử lang, mà là đi vào báo tin, có lẽ làm chút gì khác.” Mộ Dung Cuồng theo suy nghĩ của tam gia nói, trọng điểm đặt ở trên nhược điểm của tử lang.

Cáo già chính là cáo già, so với bất luận kẻ nào não xoay chuyển nhanh. Mắt thấy tư tự của Mộ Dung Cuồng dời đi, tam gia cũng nhân cơ hội toàn thân trở ra. Hướng Văn Mặc trải qua nháy mắt, Văn Mặc minh bạch chạy tới.
“Vương gia! Tướng gia!” Văn Mặc quy củ hành lễ với hai vị, lập tức mở miệng nói rằng: “Vương gia, canh giờ không sai biệt lắm, người xem…”
“Đúng! Thiếu chút nữa đã quên rồi.” Tam gia giả vờ bừng tỉnh đại ngộ nhìn Mộ Dung Cuồng, dừng một chút còn nói thêm: “Vậy việc ngoài thành làm phiền nhạc phụ đại nhân, tiểu tế có việc rời đi trước.”
“Người bận rộn, người bận rộn!” Mộ Dung Cuồng khách khí gật đầu, tư tự vẫn chưa thể từ nhược điểm của tử lang ly khai.
Sợ bị những đại thần khác quấn lên, bước chân của tam gia nhanh hơn chạy đi phương hướng ngoài cung. Nhưng, càng như vậy, sự tình lại càng không có thuận lợi như trong tưởng tượng.
Mã xa vừa tới cửa cung, một thân ảnh thần tốc nhảy lên lên xe ngựa, chui vào trong mã xa, tốc độ kia đến Văn Mặc cũng không kịp thấy rõ là ai.
Bất quá, ngửi được khí tức trên thân người tới, Văn Mặc cười mà không ngữ tiếp tục đánh xe.
Bưng đầu tam gia mở mắt, thấy người nào đó cà lơ phất phơ cắn táo, đại đại liệt liệt vén mành lên nhìn về phía ngoài cửa sổ.
“Đã trở về cũng không thượng triều, ngươi sẽ không sợ phụ hoàng trách tội?” Tam gia gạt màn kiệu, rất là khó chịu quan sát ngũ gia nhiều ngày không gặp, trong ánh mắt có vài phần trách tội.
“Tam ca, ngươi cũng đừng trách ta nữa. Đây là ý tứ của phụ hoàng, ta thật sự là không có thời gian đến chào hỏi người. Nếu không, trở lại một cái trước hết tới tìm ngươi.” Ngũ gia vẻ mặt bất cần đời, vừa nói chuyện vừa từ trong lòng ngực móc ra một bình sứ nhét vào tam gia tam gia.
Tam gia ngang ngũ gia một mắt, mạn bất kinh tâm cầm lấy cái chai, vặn ra ngửi ngửi, lập tức nhíu mày nhìn về phía ngũ gia: “Ngươi thế nào cũng lấy đồ chơi này trở về?”
“Cái gì ta cũng biết lấy đồ chơi này trở về? Đây chính là xích luyện đan hơn mười vạn lượng một viên, chỉ có hai viên, ta ăn một, tận lực cho ngươi một. Tam ca, ngươi thực sự là quá làm cho ta thương tâm.” Ngũ gia thương tâm nhìn tam ca, trong lòng mắng tam ca vô lương tâm.
Tam gia ném đan dược vào trong miệng một cái, nuốt vào trước mặt của ngũ đệ, lập tức lại đem tình huống ngày lại mặt tinh tế nói một lần cho ngũ đệ.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.