Cực Phẩm Hạ Đường Phi

Chương 43: CHƯƠNG 43: TỐI QUA NGƯƠI ĐÃ ĐI ĐÂU



CHƯƠNG 43: TỐI QUA NGƯƠI ĐÃ ĐI ĐÂU
Editor: Luna Huang
Ngũ gia trầm mặc, cùng tam gia một dạng, lòng biết rõ dã tâm của Mộ Dung Cuồng trở nên đáng sợ dường nào? Nếu để cho hắn có được tử lang huyết, cường đại công lực của mình, sợ rằng phải tao ương không chỉ là lính tôm tướng cua, bọn họ những hoàng tử này sớm muộn sẽ bị tính toán.
Bảnh!
Một quyền dùng sức đánh vào chỗ ngồi, mã xa động, Văn Mặc lo lắng vén màn kiệu lên, thấy dáng dấp lửa giận ngút trời của ngũ gia, vội vàng thức thời buông mành xuống tiếp tục đánh xe.
“Tam ca nếu biết hắn có phần dã tâm này, vì sao còn muốn cho hắn danh chính ngôn thuận chưởng quản đông thành môn?” Ngũ gia trong lúc nhất thời chưa suy nghĩ cẩn thận nguyên do trong đó, đây không phải là thả hổ về rừng sao?
Ai. . .
Tam gia thở dài vỗ vỗ vai của ngũ gia, rất là bất đắc dĩ trả lời: “Thả hổ về rừng hiểm như vậy, không phải là thời gian bất đắc dĩ ai muốn đi mạo hiểm. Thứ nhất thực lực của chúng ta bây giờ cùng hắn so sánh còn có một đoạn chênh lệch, thứ hai, bổn vương cũng muốn mượn cơ hội này tiêu hao thực lực của cáo già, chỉ mong lòng tham sẽ làm hắn nhảy vào hố to vạn kiếp bất phục.”
Ngũ gia nghe xong đột nhiên cất tiếng cười to, vỗ vỗ vai của tam ca, vẻ mặt bội phục nói: “Vẫn là tam ca có nghĩ xa, ngũ đệ tâm phục khẩu phục, cần hiệp trợ gì tam ca cứ việc nói là được.”
“Tam ca cũng sẽ không khách khí với ngươi!” Tam gia cười, để ngũ gia có loại dự cảm xấu, lập tức cảm giác trên người nổi da gà.
. . .
Sau giờ ngọ ánh dương quang phá lệ ấm áp, thoải mái sau giờ ngọ như vậy, Mộ Dung Tuyết từ trong cơn đói tỉnh lại. Mở mắt, thấy tay đang vuốt đầu của Tiểu Bạch, vật nhỏ này cũng không biết trở về lúc nào, trên người còn có cổ hương khí nhàn nhạt.
Vật nhỏ ngủ say, không muốn quấy rối thanh tu của nó, nàng tiểu tâm dực dực từ trong chăn xuống đất. Giang cánh tay ra, đi tới mở cửa phòng.

Không có bọn hạ nhân chiếu cố, trong viện một mảnh không đãng, phảng phất lại trở về cái loại này thời gian vừa tới. Chỉ là, cảm giác không đúng, từ khi bắt đầu phát hiện nữ nhân kia, nàng luôn cảm thấy có mắt nhìn chằm chằm viện tử nhìn như bình tĩnh này.
Nhìn xong viện tử, nàng đi tới cửa tiểu Cẩm, đẩy cửa phòng ra thấy tiểu Cẩm còn ngủ say, nàng mại khai bộ tử đi tới bên giường.
Tiểu Cẩm như trước ngủ, ngủ say, trên ghế còn đặt bộ y phục hôm qua cho nàng giặt. Đi tới cầm lấy cũng ngửi y phục thử, hương liệu bị vẩy mặt trên, đã ngửi không ra mùi huyết tinh rồi. Quay đầu lại, nàng cau mày nhìn về phía giường.
Kỳ quái?
Động tác của nàng lớn như vậy, tiểu Cẩm cư nhiên không có nửa điểm phát hiện, đây không nên xuất hiện ở là một tập võ chi nhân. Chớp mắt, dư quang trên mặt đất quét một vòng, ánh mắt của nàng dừng lại dưới góc tường.
Chỉ thấy góc tường bên sàng có một lỗ nhỏ, ngoài lỗ nhỏ tựa hồ có tro tàn gì bị đốt qua., Đi tới ngồi xổm xuống, nàng ngừng thở, dùng ngón tay quét chút bột phấn, sau đó tiểu tâm dực dực đặt ở chóp mũi ngửi ngửi.
Quả thế!
Xem ra buổi tối để Tiểu Bạch tới xem một chút, có lẽ nàng có thể giúp tìm được lý do thích hợp giải thích trước mắt. Đứng dậy, đi tới mở tất cả cửa sổ, để không khí mới mẻ rưới vào gian phòng, nàng lại đi tới bên giường ngồi xuống. Đưa tay, dùng móng tay nhấn xuống nhân trung của tiểu Cẩm.
Tiểu Cẩm từ từ mở mắt, thấy chủ tử ngồi ở mép giường, rất là kỳ quái ngồi dậy: “Chủ tử, người thế nào tới?”
“Gian nhà người có chuyện, đêm nay tỉnh ngủ chút, nhìn quỷ kia đêm nay có thể hiện thân hay không?” Mộ Dung Tuyết thấp giọng, vừa cẩn thận lật lật đầu giường của tiểu Cẩm.
“Cái gì?” Tiểu Cẩm vừa nghe có quỷ, sợ đến nàng vẻ mặt phát thanh, ban ngày để cho nàng tóc gáy dựng lên, chớ nói chi là buổi tối đụng phải.
Mộ Dung Tuyết cố sức đè thân thể tiểu Cẩm xuống, nha đầu này vẫn không thể nào dự đoán to gan như vậy. Nàng có loại cảm giác kỳ quái, cảm giác thế lực cường đại nào đó đang hướng về mình đi từngd bước một tới gần, mà hiện nhãn tuyến ở bên cạnh, cũng có thể cùng thế lực cường đại hữu quan.
“Chủ tử, ta. . .” Tiểu Cẩm nhìn trong ánh mắt chủ tử nổi lên quỷ dị, khẩn trương cầm tay của chủ tử, mồ hôi lạnh từ trên trán chảy xuống.

“Nhớ kỹ, muốn sống nhất định phải dũng cảm, bằng không ngươi sẽ chết nhanh hơn.” Mộ Dung Tuyết nghiêm túc nhìn tiểu Cẩm, không hy vọng mất đi người có thể tin được duy nhất bên người.
Ân!
Tiểu Cẩm nặng nề mà gật đầu, cố sức vẫy vẫy đầu có chút mơ hồ, theo ánh mắt của chủ tử nhìn về phía lỗ nhỏ góc tường kia.
Trầm mặc, tiếng bước chân bên ngoài viện truyền đến, hai người đồng thời đem ánh mắt nhìn về phía viện tử. Đại môn rộng mở, tinh tường thấy cước bộ của tam gia cực nhanh đi vào viện tử, đi hướng gian nhà của Mộ Dung Tuyết.
Không xong!
Sắc mặt tam gia không tốt lắm, Mộ Dung Tuyết nhớ tới Tiểu Bạch còn nằm ở trên giường, nếu là bị hắn thấy, nhất định sẽ lấy Tiểu Bạch làm nơi trút giận.
Bước đi như bay ly khai gian nhà của tiểu Cẩm, nàng bước nhanh trở lại gian phòng của mình. Mà, vào cửa thấy tràng cảnh để cho nàng có vài phần khiếp sợ.
Chỉ thấy, Tiểu Bạch lười biếng nằm ở trên chăn, tam gia lẳng lặng ngồi ở bên giường. Nhẹ nhàng vuốt ve Tiểu Bạch, nhìn hình dạng ngủ say của Tiểu Bạch, trên mặt hắn phóng xuất ra cười tự nhiên. Chỉ chốc lát, lại thấy hắn nhẹ nhàng ôm lấy Tiểu Bạch, đặt Tiểu Bạch ở trong lòng.
Meo meo. . .
(Luna: Sao tiểu Bạch không cắn ổng đi)
Tiểu Bạch mở mắt nhìn hắn một chút, tựa hồ cũng không thèm để ý người này đụng chạm, ghé vào trong lòng ấm áp của hắn, làm càn than khai tứ chi tiếp tục ngủ gật.
Ha ha. . .
Lần này hắn cười ra tiếng, dung nhan tuấn tú để các nữ nhân trào máu nhìn qua đẹp hơn, rất có sức dụ dỗ.

Lòng của Mộ Dung Tuyết đặt ở giữa không trung cuối cùng là rơi xuống, điều chỉnh tâm tình một chút, nàng kiên trì đi vào: “Tam gia tới?”
Nghe được thanh âm của Mộ Dung Tuyết, trong khẩu khí của tam gia mang theo chất vấn: “Ngươi tối hôm qua đi đâu?”
“Từ bên gia trở về, thần thiếp vẫn ngây ngô ở trong viện. Tối hôm qua thần thiếp gặp ác mộng, toàn bộ buổi tối đều mơ thấy vật rất kỳ quái, buổi sáng cả người đều là mồ hôi.” Mộ Dung Tuyết nhìn qua vẻ mặt ưu thương, còn biểu hiện ra ánh mắt sợ hãi, hy vọng có thể hy vọng có thể lừa bịp được mà qua ải.
“Phải không?” Tam gia bán tín bán nghi vuốt ve mao nhu thuận của nhu thuận, dừng một chút lại mở lời hỏi: “Con mèo này thật đáng yêu, nghĩ không ra là ngươi nuôi?”
“Tam gia gặp qua Tiểu Bạch?” Trong trí nhớ của Mộ Dung Tuyết, tam gia mỗi lần qua đây, Tiểu Bạch cũng không xuất hiện, trừ phi Tiểu Bạch chạy tới địa bàn của hắn.
“Mao như kỳ danh, mao như bạch tuyết. Bổn vương thật thích nó, nhìn qua rất sạch sẽ, cũng thật cao ngạo, như là kẻ có tiền mới nuôi được cái loại này.” Tam gia vuốt ve Tiểu Bạch, đem Tiểu Bạch đặt lại lên chăn, vẫy tay Mộ Dung Tuyết.
Thấy cười trên mặt tam gia không có hảo ý, Mộ Dung Tuyết tâm nhắc tới giữa không trung, chỉ là vài bước là có thể đến bên giường, nànf lại đi được rất là thong thả.. Mắt thấy còn có một bước là đến bên cạnh hắn, bị hắn một tay kéo qua.
“Gia, người nhìn qua hôm nay tâm tình không tệ.” Mộ Dung Tuyết có chút bất an nhìn về phía Tiểu Bạch, sợ một hồi hôn môi, cổ mùi hôi thối trong miệng còn chưa tán đi.
Tam gia ôm Mộ Dung Tuyết loạng choạng, mỉm cười ngọt ngào mang trên mặt, trong mắt lại phóng xuất ra quang giống như quỷ mỵ, tựa hồ muốn dò quang trong lòng Mộ Dung Tuyết.
Đối diện, Mộ Dung Tuyết chột dạ, làm bộ xấu hổ cúi đầu, chôn mặt trong lòng tam gia. Nàng có thể cảm giác được tam gia khẳng định tại triều tại triều thượng gặp cái gì, nếu không cước bộ mới vừa rồi sẽ không vội vàng như thế, bản thân vẫn là cẩn thận một chút tuyệt vời.
“Hôm nay lúc bãi triều, tướng gia cùng bổn vương nói chút chuyện, bổn vương cùng tướng gia đều cảm thấy rất hứng thú.”
“Nga!” Mộ Dung Tuyết kinh ngạc há to mồm.
Như vậy, tam gia mang chuyện Mộ Dung Cuồng nói qua nói cho Mộ Dung Tuyết, cũng mang chuyện đụng phải hắc y nữ nhân sáng nay nói cho nàng.
Nghe xong, Mộ Dung Tuyết hoảng hốt lòng bàn tay đổ mồ hôi. Không nghĩ sáng sớm vẫn bị hắn thấy được, may là trên mặt che khăn lụa, bằng không đã có thể thực sự phiền toái.
“Mấy ngày nay hài cốt của bãi tha ma chất thành núi, cao thủ võ lâm của các quốc gia đều không ngoại lệ, nàng là người thứ nhất sống đi vào, còn có thể sống đi ra. Ngươi nói, trên đời này xuất hiện nữ nhân lợi hại như vậy, bổn vương cư nhiên không biết, càng không có nghĩ tới nàng sẽ ẩn nấu ở Lôi thành.” Tam gia vừa nói, một bên vì Mộ Dung Tuyết cởi dây thắt lưng, hắn phát hiện cổ thân thể này có loại hấp dẫn không rõ, để hắn luôn luôn cảm giác mình cảm giác mình dục cầu bất mãn.

“Gia, môn còn mở, sẽ bị bọn hạ nhân thấy.” Mộ Dung Tuyết ngượng ngùng đỏ mặt, hốt hoảng bắt tay không thành thật của hắn lại.
Tam gia trìu mến địa điểm cái mũi nhỏ của nàng, tự tiếu phi tiếu cười nói rằng: “Đều đã lâu như vậy, vì sao ngươi vẫn còn xấu hổ như vậy? Nếu là đổi thành Mẫu Đơn cùng Phượng Điệp, ước gì bổn vương giao hợp với các nàng ở trong viện. Xem ra, có một số việc ngươi thật đúng là cần học một ít mới được.”
(Luna: Không có lời nào để bình luận.)
“Vương gia. . . Ngươi. . .” Mộ Dung Tuyết bị nói vẻ mặt đỏ bừng, lo lắng có một ngày hắn thật có thể làm ra chuyện như vậy.
“Vương phi, bổn vương có chuyện muốn ngươi đi làm, không biết ngươi có nguyện ý?” Nhìn Mộ Dung Tuyết còn yên lặng trong xấu hổ, tam gia kéo cằm của nàng, trong ánh mắt dường như cất giấu thanh hàn băng kiếm, mỗi một kiếm đều muốn đâm vào lòng của nàng, để nàng không khỏi rùng mình một cái.
Vén tóc dài bên tai nàng lên, hô hấp thật sâu khí tức trên người nàng, cổ hương vị này nếu như hỗn loạn huyết tinh khí, vậy. . .
Nhãn tình của tam gia sáng lên, hỉ nộ vô thường níu lại tóc của nàng, nhìn tiểu dáng sợ của nàng, lại chậm rãi buông tay ra, giọng nói ôn nhu cắn lỗ tai của nàng: “Bổn vương muốn ngươi ngươi đến chỗ tướng gia bên kia tìm hiểu chuyện của đông giao, ngươi có nguyện ý?”
“Vương gia, thần thiếp không dám!” Mộ Dung Tuyết không cần suy nghĩ trực tiếp từ chối, nàng sợ nhât là tới gần lão hồ ly Mộ Dung Cuồng kia.
Tam gia mở mắt, nghiêm túc nhìn Mộ Dung Tuyết, từ trong kẻ răng biệt xuất vài từ: “Không nghĩ tới ngươi so với bổn vương tưởng tượng còn sợ hắn hơn.”
“Ân!” Mộ Dung Tuyết nhát gan rụt thân thể một cái, giả vờ đang run rẩy vùi ở trong ngực hắn, thật chặt ôm cổ của hắn.
Mà, lúc này, trong đầu hiện ra tràng diện máu tanh. Một tiểu cô nương tám tuổi, cầm trong tay đại đao cồng kềnh, đầu đầy mồ hôi cố hết sức quơ. Đứng bên cạnh một nam nhân vẻ mặt lạc má hồ, nam nhân vẻ mặt sát khí, mắt thấy một động tác không đúng tiêu chuẩn của tiểu cô nương, roi trên tay huy xuống.
(Luna: lạc má hồ là râu quai hàm)
Cửa, thân ảnh cao lớn của Mộ Dung Cuồng xuất hiện, trong tay một nam hài, nam hài nhìn qua so với cô nương này lớn chút. Mắt thấy roi quất trên người tiểu cô nương, Mộ Dung Cuồng trẻ tuổi mặt không đổi sắc. Trái lại tiểu nam hài bên cạnh, giãy tay của Mộ Dung Cuồng vọt tới, ra sức cướp đi roi trên tay nam nhân lạc má hồ, lại bị nam nhân vô tình đẩy trên mặt đất, roi hung hăng quất vào trên người tiểu cô nương.
Da tróc thịt bong, tiểu cô nương nước mắt chảy ròng, cũng nhịn đau không hừ nửa tiếng, mặc cho roi tiên như mưa ở trên người. Nàng chất phác nhìn về phía địa phương chỗ rẽ, nương mặt đầy nước mắt cắn ống tay áo, cũng nàng một dạng chịu đựng tiếng khóc.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.