Cực Phẩm Hạ Đường Phi

Chương 59: CHƯƠNG 59: AI DÁM DƯƠNG OAI NHƯ THẾ



CHƯƠNG 59: AI DÁM DƯƠNG OAI NHƯ THẾ
Editor: Luna Huang
Thấy Văn Mặc, tâm tình của tiểu Cẩm phức tạp. Nàng mặc dù có thời gian phản ứng chậm nửa nhịp, nhưng cái này cũng không đại biểu nàng ngốc thật. Văn Mặc vừa xuất hiện, nàng liền đoán được người đêm nay phụ trách theo dõi chính là hắn. Thảo nào ban nãy đại thiếu gia để cho mình chú ý người bên cạnh, nguyên lai tam gia vẫn là chưa tin chủ tử.
Lơ đãng chống lại ánh mắt của tiểu Cẩm, Văn Mặc có chút chột dạ tránh mặt sang chỗ khác, tiến lên hành lễ với Mộ Dung Tuyết: “Văn Mặc gặp qua nương nương!”
(Luna: Đột nhiên đến đoạn này, tâm tình ta có chút động, có nên ship tiểu Cẩm với Văn Mặc hay không. Thấy anh này cũng là có ý với tiểu Cẩm, nhưng Lý Huyền cũng rất tốt, ta thật lăn tăn @@)
“Văn thống lĩnh không hổ là cao thủ, nhanh như vậy đã chạy đến.” Mộ Dung Tuyết châm chọc nói, căn bản cũng không lo lắng Văn Mặc đem lời truyền đạt cho tam gia.
Gần đây nếu không phải là bởi vì chuyện của tử lang để tam gia dùng không ít người, thì trước đó vài ngày nàng cũng sẽ không đơn giản buổi tối chuồn ra vương phủ. Hôm nay, chuyện của tử lang dần dần dẹp loạn, người giám thị chính mình rất nhanh thì có thể trở về vị trí cũ, chỉ cần bắt được nhược điểm của mình, tin tưởng tam gia khẳng định có thật to.
“Nương nương quá khen! Tam gia lo lắng nhất chính là an nguy của người, còn thỉnh nương nương thứ tội!” Văn Mặc nghe ra ý tại ngôn ngoại của Mộ Dung Tuyết, nếu vô pháp giấu diếm, liền dứt khoát thừa nhận.
Mộ Dung Tuyết hừ lạnh một tiếng, cũng không có ý định nói nhiều. Đường nhìn chuyển dời đến trên người Linh nhi cùng Chiêu nhi, lời giáp thương đái bổng xuất khẩu: “Các ngươi đều trở về đi! Viện tử có Văn thống lĩnh coi chừng tuyệt đối an toàn, trời cũng lạnh rồi, buổi tối không có việc gì các ngươi về sớm nghỉ ngơi một chút, cần gì bổn cung sẽ để tiểu Cẩm gọi các ngươi.”
“Vâng! Nương nương!” Linh nhi Chiêu nhi Chiêu nhi trăm miệng một lời đáp ứng, hành qua lễ với chủ tử, thức thời rời khỏi viện tử. Bất quá trước khi rời đi, Linh nhi nhìn Văn Mặc một mắt, trong mâu quang xẹt qua một quái dị, sau đó mới đuổi theo Chiêu nhi ly khai.
Tâm tư của Mộ Dung Tuyết đặt ở trên người Văn Mặc, tự nhiên chưa chú ý tới của của Linh nhi. Tiểu Cẩm còn lại là lo lắng đại thiếu gia trong phòng, nhưng lại vẫn cúi đầu, cũng không thể nào thấy được một màn kia.

Sau khi Linh nhi cùng Chiêu nhi rời đi, Văn Mặc cũng chắp tay rời khỏi viện tử. Vừa xoay người đi ra viện tử, phía sau vang lên thanh âm của Mộ Dung Tuyết.
“Văn thống lĩnh, bổn cung hỏi ngươi, người hạ độc bổn cung cùng tiểu Cẩm đã bắt được chưa?” Mộ Dung Tuyết biết rõ còn hỏi, chính là muốn nhìn phản ứng của Văn Mặc một chút, có thể hay không so với trong tưởng tượng không xong?
Văn Mặc nhíu mi thật chặt, chỉ phải xoay người kiên trì đáp lời: “Nương nương, thuộc hạ vô năng, còn chưa tìm được dấu hiệu để phát hiện người này.”
Mộ Dung Tuyết đạm nhiên cười duyên, thanh âm ôn nhu mà bình ổn nói: “Người này cực kỳ giảo hoạt, bình thường sự tình của Văn thống lĩnh cũng nhiều, dù cho bắt không được vậy cũng tình hữu khả nguyên. Bất quá, nếu là bắt được người này, Văn thống lĩnh phải nói cho bổn cung biết. Bổn cung muốn nhìn một chút, trong Khiếu vương phủ, ai dám dương oai như thế? Mặt mũi của bổn cung không đáng bao nhiêu tiền, nhưng nếu truyền đi, sợ rằng mặt của tam gia có chút khó coi!”
Nghe lời châm chọc tam gia của Mộ Dung Tuyết, trong lòng Văn Mặc rất không tư vị, thật muốn lập tức bắt đầu sỏ gây nên, chứng minh mình không phải là nhu nhược như vậy. Nhưng, hắn biết rõ ý tứ của tam gia, chính là muốn nhìn Mộ Dung Tuyết sống không bằng chết.
Mộ Dung Tuyết cười dời ánh mắt, không để ý tới Văn Mặc nữa phân phó tiểu Cẩm đi về nghỉ, mình cũng đi vào nhà đóng cửa phòng. Nàng chưa lập tức rời đi, đứng ở cửa nghe tiếng bước chân bên ngoài, xác định Văn Mặc ly khai, lòng nâng lên giữa không trung rơi xuống đất, nàng nhìn phía sau ngăn tủ.
Người, sớm đã không thấy bóng, nàng nghĩ đại khái là đi rồi. Rót ly tràn, uống một ngụm cảm thấy thoải mái rất nhiều. Đứng dậy, nàng muốn lên giường điều tức thân thể, chợt nghe trong phòng lại có động tĩnh.
“Võ công của Văn Mặc rất lợi hại, tam gia tin được hắn, ngươi phải cẩn thận một chút.” Mộ Dung Thanh Phong từ sau tấm bình phong đi tới, ban nãy hắn chưa ly khai, cũng là bởi vì sợ bị Văn Mặc cao cường phát hiện.
Từ trên người xuất ra một ít dược hoàn thượng đẳng, hắn lại nghiêm túc dặn muội muội: “Những thứ này đều là Những thứ này đều là đan dược thượng đẳng đề thăng nội lực, cầu người không bằng cầu mình, cùng với bảo vệ của người khác, không bằng đề thăng nội lực của mình. Bất quá, ngươi yên tâm ca ca sẽ xem xét mấy người võ công giỏi chút, đến lúc đó đưa vào bảo hộ ngươi.”
“Cảm tạ!” Lòng Mộ Dung Tuyết tràn đầy cảm kích nhìn ca ca, trước kia thân phận không xứng có người quan tâm, có người thích, cho nên nàng mong đợi không chỉ là tình thương của mẹ, còn có tình huynh muội giống như bây giờ. Còn hơn cha lãnh huyết, ca ca là thiện lương cỡ nào.
Trong đầu hiện ra rất nhiều hình ảnh xuất hiện trong mơ, nhớ tới các loại tao ngộ của nương, nước mắt nhịn không được tràn mi. Nàng đặc biệt tưởng nhớ phần tình huynh muội quý trọng này, cầm tay của ca ca, kích động cũng nói không ra lời.

“Muội muội ngốc, ta là ca ca ngươi, ca ca quan tâm muội muội là chuyện đương nhiên.” Mộ Dung Thanh Phong đau lòng ôm lấy muội muội, lời thề son sắt bảo đảm nói: “Muội muội yên tâm, chờ qua một thời gian ngắn tâm tình của cha tốt chút, ta sẽ thử van cầu cha, để cha cấp cho di nương biệt viện khác. Đến lúc đó, ta sẽ an bài vài người hầu hạ di nương, như vậy ngươi không cần lo lắng nữa.”
Mộ Dung Tuyết gật đầu, trong tâm so với bất luận kẻ nào đều rõ ràng, đây hết thảy đều là ca ca dị tưởng thiên khai. Cha làm sao có thể buông tha nắm giữ nhược điểm duy nhất của mình, đại nghiệp của cha còn đang tiến hành, loại chuyện này trừ phi cha chết.
Mắt thấy muội muội biểu lộ như vậy, Mộ Dung Thanh Phong khổ sở cúi đầu, có chút hy vọng hắn không kịp chờ đợi muốn cho muội muội, thế nhưng hắn cũng đối mặt hiện thực.
Trầm mặc hồi lâu, Mộ Dung Tuyết mở lời trước an ủi ca ca: “Được rồi, ca ca, gần đâu chỗ cha rất nhiều chuyện bận rộn, ngươi qua đây chút. Chỉ cần ta không ly khai vương phủ, tam gia nhất định sẽ không để cho ta chết.”
Mộ Dung Thanh Phong nhìn bóng đêm, sáng sớm ngày mai còn phải giúp cha xử lý việc, hắn không dự định tiếp tục dừng lại. Từ cửa sổ nhảy ra gian nhà, dọc theo phương hướng lúc đến bước nhanh rời đi.
Bên ngoài viện, Văn Mặc vẫn chưa ly khai, mà là đang nằm trên cây to, nghe được tiếng bước chân vang lên, động động lỗ tai, hắn thấy bóng đen Mộ Dung Tuyết từ trong viện nhảy ra, thi triển khinh công cấp tốc đuổi theo.
Mộ Dung Thanh Phong cảm giác được cảm giác được có người đuổi theo, linh cơ khẽ động, rơi xuống đất viện tử của Phượng Điệp, lắc mình trốn vào một trong nhưng gian phòng.
Lúc này, Phượng Điệp vừa gặp ác mộng tỉnh lại. Cả người đầy mồ hôi nằm lỳ ở trên giường, cái yếm khêu gợi thật chặt dán ở trên người, nhìn qua gợi cảm đến cực điểm. Nghe được tiếng bước chân trong viện, nàng tưởng tam gia đột nhiên đến, không vội mặc y phục, thân thể ướt cứ như vậy vọt ra.
Trong viện trống rỗng, căn bản là không có người tiến đến, cũng không ai đi ra ngoài. Lúc này, ngay cả hạ nhân đều trở về phòng nghỉ ngơi.
Không có! Hắn không có đến!

Nhất định là còn chưa thanh tỉnh, mới phải xuất hiện ảo giác sẽ cảm thấy có người đến.
Gió, lạnh lẽo thổi vào người, nàng vẫn chưa cảm giác nửa điểm lãnh ý, lảo đảo bước chân đi trở về tới cửa. Ngã ngồi ở ngưỡng cửa, nàng dựa vào cạnh cửa khóc lên.
Văn Mặc không nghĩ đến truy tới đây nhìn được bức họa này, Phượng Điệp ôm chặt lấy cái gối, co ro thân thể ngồi ở đó, tội nghiệp khóc, một điểm sẽ không như nữ nhân hiêu trương bạt hỗ bình thường. Nhìn ở trong mắt, hắn phân thần, không phải là bởi vì tướng mạo của nàng mỹ, chỉ là đồng tình đơn thuần.
Gió, thổi trúng mặt có chút đau, cũng để cho người dễ thanh tỉnh. Chờ lúc Văn Mặc thanh tỉnh lại, Mộ Dung Thanh Phong sớm chạy trốn mất tung ảnh. Hắn ngoại trừ đấm ngực phiền muộn ra, chỉ có thể oán giận bản thân quá không dễ lừa, mới có thể dễ dàng hiện ra đồng tình tâm không nên có như vậy.
Hừ! Thật chặt níu lại nắm tay muốn giơ lên đánh vào đỉnh phòng, nhưng, thấy Phượng Điệp đứng lên, hắn vẫn biệt khuất thả tay xuống, chỉ có thể nhảy xuống phòng lương, trở lại viện tử ngoài Mộng viên tiếp tục trong coi nửa đêm về sáng.
(Luna: Tội Phượng Điệp chắc là sẽ bị nghi oan rồi. Ta nghi ngờ nữ nhân kia là Hương Nhứ cố ý hại Phượng Điệp)

Sáng sớm, mưa nhỏ tí tách tí tách liên tục, nước mưa tát gãy hoa cỏ trong viện. Mưa đã tạnh, thanh âm tích tích đáp đáp vang lên, tấu một khúc nhạc khúc bình thường.
Đan viện đã lâu không có buổi sáng bình tĩnh như vậy, Mẫu Đơn nằm mộng cũng muốn nằm mộng cũng muốn nằm ở trong lòng tam gia. Mà, hiện tại mộng của nàng thành thực hiện, ôm ấp đã lâu, mùi vị quen thuộc, nàng hưng phấn mà cả đêm đều nhắm không được mắt. Ghé vào ngực của hắn, nghe tâm bình tĩnh nhảy, nàng câu dẫn ra cười thỏa mãn, len lén nhìn hắn, liền sợ nhắm mắt lại hắn không đến nữa.
“Nhìn cái gì? Cũng không phải lần đầu tiên thấy?” Tam gia xoa xoa mặt của Mẫu Đơn, hắn cũng không thích bị nữ nhân nhìn như vậy, như vậy để hắn cảm thấy không an ổn.
Mẫu Đơn cười ngọt ngào, tay kéo cổ của hắn, đem cái miệng nhỏ nhắn cảm tính dâng lên, đặt lên môi dày của hắn, nhẹ nhàng mà cắn, ý đồ khơi mào ** của hắn.
Tâm tư của nàng cũng không đơn giản như vậy, có vắng vẻ trước đó vài ngày, nàng triệt để cảm giác được cái gì gọi là nguy cơ. Hôm nay, nàng phải nghĩ biện pháp lưu người của hắn, còn phải lưu lại tim của hắn.

Như bạch tuộc lật tới trên người hắn, cái yếm dán chặt để mật đào mơ hồ nhược hiện, nàng xấu xa liếm liếm khóe miệng, ánh mắt câu hồn đoạt phách rơi vào mặt tuấn lãng của hắn. Có tiết tấu giãy dụa thân hình như rắn nước, nàng cởi dây lưng của cái yếm ra, mặc cho cái yếm chậm rãi trượt xuống.
Tam gia chỉ mở rộng tầm mắt, ánh mắt hoàn toàn bị nơi phong mãn của Mẫu Đơn nhét đầy. Tay, không tự chủ được đặt ở eo thon nhỏ của nàng, xoay người đem nàng đặt ở dưới thân, không cần bất luận khúc nhạc dạo gì, thô lỗ thẳng tiến ** mật của nàng.
“A…” Phóng đãng phóng đãng kêu, đem biệt khuất ** mấy ngày này tất cả đều phát tiết ra ngoài, thật hy vọng thanh âm thống khoái như vậy có thể để cho những nữ nhân khác cũng nghe được.
Buổi sáng tĩnh mịch, bị thanh âm chói tai như vậy đánh thức không chỉ là hạ nhân của quý phủ, còn có Phượng Điệp gần Đan viện nhất.
Phượng Điệp xui xẻo tỉnh lại lại ngủ, thật vất vả mới ngủ được, bị thanh âm đáng ghét này làm tỉnh, nàng rồ lao ra gian nhà. Đứng ở trên mặt đất, mặc cho hạt mưa rơi vào trên người, nhưng không cách nào tiêu diệt lửa giận đang bốc cháy của nàng.
“Chủ tử, chủ tử người làm cái gì vậy a?” Băng nhi cũng bị tiếng la của Mẫu Đơn làm tỉnh, biết chủ tử khẳng định cũng tỉnh, sợ chịu đòn nữa, không để ý đau đớn của cái mông, lảo đảo viện tử viện tử.
“A…”
Lại là vài tiếng kêu to say mê liên tục, tiếng kêu tựa như đâm rách màng tai của Phượng Điệp, hai tay Phượng Điệp che tai, bất mãn mắng to: “Câm miệng! Ngươi cái ** này, câm miệng cho ta!”
“Chủ tử, chủ tử người nhỏ giọng một chút, nếu để cho nghe được nghe được, đến lúc đó người…” Băng nhi phải vì chủ tử lo lắng, nếu như chủ tử không chiếm được tốt, cái mông của mình cũng sẽ tao ương như ngày hôm qua vậy.
Hừ!
Phượng Điệp nheo mắt lại, sát khí nồng nặc từ ánh mắt tràn đầy tơ máu hiện lên, bỏ qua Băng nhi tiến lên nâng dậy mình, nàng lạnh lùng phân phó nói: “Tắm rửa thay y phục, bổn tiểu thư mau đến xem, học nàng xem đến cùng làm sao mê hoặc tam gia? Tuyệt không thể để cho nàng quá mức đắc ý.”
Băng nhi thác lăng một trận, lên tiếng trả lời lúc rời khỏi viện tử, còn đánh thức nha đầu cùng sai vặt đang ngủ ở trên giường, vì chủ tử mang thùng nước tắm cùng nước nóng.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.