Cực Phẩm Hệ Thống Tróc Quỷ

Chương 20: Cơ hội tốt để trang bức



Một chai rượu này đập đến, nhưng so với lúc Nhạc San San đập thì đau hơn nhiều, bởi vì trong này có rượu, chẳng phải là chai không.

- Á!

Mã Văn ôm đầu, trên đó chảy rất nhiều máu tươi.

- Làm thịt nó!

Những người khác thấy thế, không nói hai lời liền xông lên, dọa cho đám phụ nữ ở đây hét chói tại lùi lại.

Sở Hạo lấy kiếm gỗ đào ra, hướng về phía người đàn ông có tóc dài nhất, một kiếm đâm đến.

Tuy là kiếm gỗ đào, nhưng bị một nhát kiếm đâm thẳng tắp như thế vẫn rất đau, người thanh niên tóc dài hét lên một tiếng, che ngực lại, hít vào một hơi lạnh.

Ngay sau đó, Sở Hạo lại quét ngang một cái, đánh kiếm gỗ đào lên mặt mỗi người “bốp bốp bốp”, người đầu tiên răng rơi đầy đất.

Sau hai ba lần, mấy thanh niên này đều bị đánh đến mức la hét om sòm, chửi cha chửi mẹ.

Sở Hạo cười lạnh:

- Tôi không nhằm vào ai cả, chỉ bằng loại người bỏ đi như các anh, bổn thiên sư tôi có thể đánh được 100 người.

- Đinh… Ký chủ trang bức thành công, nhận được 3 điểm giá trị trang bức.

Những người liên can đều chấn động, tên tiểu tử này cũng quá trâu bò rồi, dáng vẻ đánh nhau của cậu ta giống như hiệp khách trong mấy bộ tiểu thuyết võ thuật.

Có thể đừng trâu bò như thế được không?

Đám phụ nữ thì mừng rỡ như điên, vẻ mặt sùng bái, trong mắt lóe lên ánh sáng.

- Ồ, rất đẹp trai!

- Đinh… Ký chủ trang bức thành công, nhận được 3 điểm giá trị trang bức.

Hai lần liên tục trang bức thành công, tâm trạng của Sở Hạo khá tốt, vác kiếm gỗ đào trên vai, nói:

- Còn muốn đánh nữa không! Bổn thiên sư tôi luôn sẵn sàng tiếp đón, nhưng tôi sẽ không nương tay nữa đâu, một đám kẻ bỏ đi các anh nhìn cho rõ, kết cục sẽ giống như chai rượu này.

- Phá cho tôi!

Sau khi nói xong, Sở Hạo vận dụng giá trị pháp lực, trên thân kiếm gỗ đào xuất hiện một luồng pháp lực, tiêu tốn của hắn 50 điểm giá trị pháp lực, đột nhiên đâm về phía chai rượu, chai rượu loảng xoảng một tiếng vỡ vụn.

Sắc mặt mọi người khiếp sợ, nếu như cái này đâm vào đầu người, chẳng phải sẽ chết bất đắc kỳ tử ư!

- Mẹ nó, tên tiểu tử này là ai?

- Con bà nó, hôm nay gặp được một kẻ độc ác, hay là một kiếm khách?

Lúc này Sở Hạo rất có khí phách, nghiêm nghị nói:

- Còn không mau cút đi, bổn thiên sư đây ra chiêu, ngay cả chính mình còn sợ hãi, loại mặt hàng giống như mấy người, tôi có thể đánh 100 người, tuyệt đối không nói đùa.

Cả đám người bị dọa sợ, vội vàng rời khỏi phòng, Mã Văn cũng bị kéo ra ngoài.

- Đinh… Ký chủ trang bức thành công, nhận được 3 điểm giá trị trang bức.

Vẻ mặt Sở Hạo khinh thường, trong lòng nghĩ thầm, thật đúng là không có ý nghĩa gì, còn chẳng bằng bây giờ đi bắt quỷ.

- Tiểu sư phụ, cậu quá lợi hại rồi.

Sau đó một đám phụ nữ vây quanh Sở Hạo, vẻ mặt kích động và sùng bái.

Thân ở trong bụi hoa, giờ phút này không trang bức thì chờ đến khi nào?

- Chuyện nhỏ mà thôi, cho dù có 100 người đến, tôi đều có thể dễ dàng giải quyết, có tôi ở đây, bổn thiên sư sẽ không để các chị bị thương.

- Wow, thiên sư, cậu thật đẹp trai.

Bị người phá hỏng tâm trạng, không hát được nữa, mọi người ra về.

Chẳng qua, lúc bọn họ vừa đi đến bãi đỗ xe, mấy người thanh niên kia lại xuất hiện, trong tay mỗi người đều cầm gậy sắt, gậy gỗ.

Còn số lượng thì sao!

Mẹ kiếp, vừa tròn 100 người.

Mặt Sở Hạo đen lại.

Mã Văn ôm đầu, giận dữ nói:

- Con mẹ nó, hôm nay ông đây muốn nhìn xem, bản lĩnh của mày lợi hại hay là 100 người chúng tao lợi hại.

Một người khác cũng hung dữ nói:

- Chỉ dựa vào một tên tiểu tử này mà muốn đánh 100 người? Được rồi, chúng ta sẽ giúp cho thằng nhóc này thực hiện được nguyện vọng của mình.

Sau khi nói xong, 100 người kia đồng loạt xông đến.

Sắc mặt của tổng giám đốc Nhạc tái nhợt, giọng nói có phần run rẩy, nói: - Báo cảnh sát đi!

Sở Hạo cũng hãi hùng khiếp vía, vẻ mặt đau khổ.

Còn biết xấu hổ nữa hay không, chẳng phải đây chỉ là đùa giỡn một chút thôi à? Con hàng này thế mà thật sự tìm đủ 100 người đến.

Trong đầu Sở Hạo vội vàng hỏi:

- Hệ thống, làm sao bây giờ? Tôi cũng không muốn biến thành thịt vụn đâu.

Hệ thống: - Giá trị trang bức của ký chủ không đủ, nếu không, ký chủ đã có thể đổi lấy kiếm phổ trung cấp của Thục Sơn, theo như phân tích tình hình hiện tại, ký chủ nên dùng phương pháp dọa, dọa sợ bọn họ.

Sao mình lại không nghĩ đến!

Sở Hạo nắm chặt tay lại thành quyền, nói:

- Hệ thống, tranh thủ thời gian đưa cho tôi một con quỷ.

Hệ thống: - Ký chủ muốn chọn lại cấp bậc nào.

Sở Hạo vội hỏi:

- Có những loại cấp bậc nào.

- Tiểu quỷ, ác quỷ, huyền sát quỷ, quỷ binh, chuẩn quỷ tướng, quỷ tướng, chuẩn quỷ vương, quỷ vương, chuẩn quỷ thần, quỷ thần.

Sở Hạo trừng to mắt, nói:

- Mẹ kiếp, nhiều loại cấp bậc như thế.

Hệ thống: - Nếu chỉ dùng để hù dọa người, tiểu quỷ là đủ.

Sở Hạo nói:

- Tiểu quỷ không đủ sức, tôi muốn dọa chết bọn chúng.

Hệ thống: - Cấp bậc để hù chết, đề cử Saeki Kayako (Nữ quỷ trong phim Ju on), Yamamura Sadako (Nữ quỷ trong phim Ring, phiên âm sang tiếng Trung: Trinh Tử.), Sở Nhân Mỹ (Phim Sơn thôn lão thi.)

Sở Hạo xấu hổ, hệ thống, ngươi cũng quá thẳng thắn rồi, nếu như ba nữ quỷ này xuất hiện, đừng nói là mấy người kia, đến ông đây đều bị hoảng sợ đến mức đái cả ra quần.

Ba nữ quỷ này, có nữ quỷ nào không phải là kinh điển dọa người.

Chẳng qua… Mình vương trang bức, không cần quan tâm đến người khác.

- Chọn Trinh Tử đi.

- Đinh… Ký chủ mua sắm ác quỷ Trinh Tử, tiêu hao 30 điểm trang bức.

Đám người Mã Văn đi đến, dáng vẻ cà lơ cà phất, cục diện kia rất giống Trần Hạo Nam của những năm 80, một nhóm 100 người, có người cười lạnh, có người châm chọc, có người xem thường, dáng vẻ hung thần ác sát.

Nhưng đều có một điểm chung chính là muốn ăn tươi nuốt sống Sở Hạo.

Bên trong đám người có một tên côn đồ, cảm thấy Sở Hạo đang giả bộ, cho tới bây giờ anh ta từng thấy qua người chết, để xem lát nữa anh ta đối phó như thế nào.

Bỗng nhiên có thứ gì đó thoáng qua một bên gương xe, anh ta quay đầu nhìn lại, kết quả lại lập tức nhìn thấy một cảnh tượng mà cả đời này anh ta khó mà quên được.

Một gương mặt dữ tợn, mặt mũi tràn đầy máu tươi, ánh mắt như trợn ra nhìn chằm chằm vào anh ta, trong nháy mắt, bầu không khí xung quanh giống như giảm xuống 40 độ, anh ta hét lên một tiếng, dọa cho tất cả mọi người nhảy dựng.

Mã Văn chửi bới:

- Anh làm gì thế! Làm ông đây giật mình.

Tên côn đồ chỉ vào gương, cả người run rẩy:

- Quỷ… Có quỷ!

Mã Văn khó chịu, con hàng này hét lên, phá hoại bầu không khí trâu bò anh ta vừa gây dựng.

Nhưng mà, một người khác cũng kêu lên sợ hãi, chiếc gậy trong tay anh ta rơi xuống mặt đất, sắc mặt trắng bệch, chỉ về phía chiếc xe:

- Văn thiếu, thật… Thật sự có quỷ.

Một người nói có quỷ thì không ai tin, thế nhưng hai người nói có quỷ, bầu không khí trở nên quỷ dị.

Người thanh niên tóc dài giận dữ nói:

- Đừng hù dọa chính mình, trên đời này làm gì có quỷ chứ.

Bỗng nhiên, bãi đỗ xe bị mất điện, bốn phía trở nên đen kịt, mọi người giật nảy mình.

Ngay sau đó, ánh đèn lúc sáng lúc tối, một thứ dữ tợn, mặt đầy máu me từ trong gương xe bò ra.

Nói là bò, thật ra là cơ thể nó ưỡn ẹo, có thể nhìn thấy máu thịt, nhìn giống như rắn vậy.

Một gương mặt khủng bố dữ tợn, máu tươi còn nhỏ giọt dưới mặt đất, phần đầu vặn vẹo xoay 180 độ, ánh mắt gần như ở góc độ bất thường, trực tiếp nhìn chằm chằm vào đám người Mã Văn.

- Á! Có quỷ.

Một màn khủng khiếp này khiến cho tất cả mọi người đều hoảng sợ điên rồi, quay đầu chạy.

Mấy người Mã Văn bị dọa đến mức chân run lên, không phải bọn họ không muốn chạy mà chính là cơ thể sợ hãi đến mức không nhúc nhích được.

- Á, quỷ quỷ…

- Mẹ ơi, con sợ, hu hu…

Một người đàn ông sợ quá, trực tiếp òa khóc.

Trinh Tử càng lúc càng đến gần, cơ thể của cô ta nghiêng sang, đầu quay một góc 180 độ, hướng về phía đám người Mã Văn để bò đến.

Mã Văn sợ đến mức đái ra quần, anh ta cảm thấy trong đũng quần có cảm giác ẩm ướt.

Sở Hạo sốt ruột, làm sao không thấy giá trị trang bức đâu, chẳng lẽ bị quỷ làm cho hoảng sợ, không để ý đến hắn nữa?

Bỗng nhiên hắn hét to một tiếng, lên sàn trình diễn, cầm kiếm gỗ đào trong tay, mặc vào đạo bào vô địch, nói:

- Yêu nghiệt, đừng đả thương người.

Trinh Tử:…

Hệ thống:…

Con mẹ nó!

Cậu có cần mặt mũi không? Lúc này trong lòng Trinh Tử rất câm nín.

Sở Hạo nghĩ thầm, cơ hội trang bức tốt như thế, sao có thể bỏ lỡ?

Cho nên, hắn cho Trinh Tử một ánh mắt.

(Chưa xong còn tiếp.)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.