“Chạy??? Sao chúng ta phải chạy?!! Bỏ chạy rồi để lại đại ca ở đây?? Cho tên ác ma nhà người giết hại?? Con ** nó... Ta khinh!!. Thà chết vinh!! Còn hơn sống nhục!! Đại ca đã từ bỏ rất nhiều thứ để nâng đỡ chúng ta!! Mà bây giờ ngươi bảo chúng ta chạy?? Ta, Long Thất này sẽ không bao giờ làm cái trò bẩn bựa đấy!!!!”
Long Thất vừa nói vậy thì lập tức người kai cũng tiến lên, ánh mắt cẩn thận nhìn về phía Đặng Dịch, bảo vệ Long Nhất ở phía sau....
Đặng Dịch nghe vậy thì trong ánh mắt lập tức lóe lên một tia sáng, sau đó hắn cười ha hả nói:
“Những viên ngọc thần đó ta hiện tại không mang trong người!!! mà hiện tai chỉ có ta là biết được chỗ giấu ngọc!! Nếu Tiên Bối không chịu đáp ứng yêu cầu đó của ta thì cũng đừng hòng lấy được Ngọc Thần!!!!”
Nhìn thấy cả năm người bị dính định thân thuật đứng yên một chỗ không thể cử động được, Đặng Dịch lập tức mỉm cười, đi từ từ về phía bọn họ...
Không dài dòng, Đặng Dịch lập tức đi đến chỗ của Long Nhất, một tay nắm chặt cổ của Long Nhất, nâng lên trời nói:
“Hiện tại ta có thể biết được thông tin nơi cất dấu một cách dễ dàng nha....”
“Ta....ngươi..!!!” - Long Nhất đã được Đặng Dịch giải trừ Định Thân Thuật, nhưng hắn là một người Linh Sư... Thân thể yếu kém... Không thể nào thoát ra được khỏi bàn tay của Đặng Dịch...
Mấy người Long Nhị, Tam,... Long Thất thấy đại ca mình bị người ta bóp cổ giơ lên trời thì lập tức trợn trừng mắt, hung tợn nhìn về phía Đặng Dịch.....
Đặng Dịch đối với những ánh mắt này thì coi như không thấy.... Một mặt thờ ơ nhìn Long Nhất nói:
“Nói ra vị trí của 'Ngọc Thần', ta sẽ suy nghĩ mà tha cho ngươi một mạng.....”
Long Nhất không suy nghĩ nhiều, lập tức định nói cho Đặng Dịch vị trí thì lập tức không nói lên lời, ánh mắt không thể tin được nhìn về phía Đặng Dịch.... Người này chính là cố tình không để hắn nói!!!
Đặng Dịch thì lại giống như không hề hay biết chuyện gì, qua một lúc lâu Long Nhất vẫn không lên tiếng thì Đặng Dịch lại thở dài một hơi, nói:
“Ta đã cho ngươi cơ hội nha, sao lại không biết trân trọng như vậy chứ.....”
Đặng Dịch vừa dứt lời thì “Rắc...rắc” một tiếng vang lên trong không gian tinh lặng....
Tiếng “Rắc” này đối với người khác thì chả có gì là to cả.... Nhưng mà đối với đám người Long Thất thì giống như sấm chớp giật đùng đùng bên tai vậy!!! Chỉ thấy Long Nhất lúc này hai mắt trợn trừng, xụi lơ trên tay của Đặng Dịch, không hề có một chút cử động hay hô hấp nào....