Cực Phẩm Khí Phi

Chương 118: Mất hồn



Editor: Trịnh Phương.

Beta: Beyours07, Tử Sắc Y, Melodysoyani.

Nhìn cách bố trí quen thuộc ở trước mắt, trong đầu nàng không ngừng hiện ra hình ảnh lúc trước Tinh nhi thì thầm nói chuyện bên tai nàng, nghĩ lại thật đúng là rất hoài niệm về ngày trước.

Cách trang trí trong nhà đều rất bình thường, cũng không phát hiện ra bất kỳ nét đặc biệt nào. Nếu như không phải đã sớm biết rõ bọn họ bị bắt đi, thì lúc này nàng còn tưởng rằng bọn họ đang bận rộn ở Tân Nguyệt lâu.

Thiên Thiên chậm rãi đi lại trong phòng, đôi tay nhỏ nhắn, thon dài nhẹ nhàng vuốt ve đồ vật, cuối cùng dừng lại trên một chiếc hộp tỏa ra hương gỗ đàn nhàn nhạt, cái hộp này rất tinh xảo.

Thiên Thiên nhớ mình chưa từng thấy cái hộp này, nhưng tại sao bây giờ lại xuất hiện trong phòng của mình? Nhẹ nhàng mở ra, phát hiện bên trong là...

Hôm sau.

Kể từ sau khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia trên ngã tư đường, Hiên Viên Hạo vẫn không có cách nào tập trung suy nghĩ tới việc khác cho nên hắn căn bản không nghe được lời nói của Long Khải Kỳ.

"Hạo, ngươi cảm thấy chuyện này có liên quan gì đến Thượng Quan Kiệt Hùng?"

...

"Hạo..." Long Khải Kỳ gọi lớn tiếng hơn, đồng thời cũng kéo suy nghĩ của Hiên Viên Hạo trở về.

"Chắc hẳn Thượng Quan Kiệt Hùng đã rời khỏi đội ngũ rước dâu, về phần hắn có thể tới Thủy Nguyệt quốc với đoàn rước dâu hay không, có lẽ phải đợi đến khi thám tử trở về mới biết được." Hiên Viên Hạo khôi phục lại vẻ mặt lúc trước, nói.

"Ừ, đúng là phải đợi mật thám trở về mới biết được." Long Khải Kỳ gật đầu, nhưng sau đó lại nói: "Nhưng vừa rồi ta không phải nói về chuyện này."

Hiên Viên Hạo ngẩn ra.

Long Khải Kỳ quan tâm hỏi: "Hạo, từ khi chúng ta nhìn thấy Thượng Quan Kiệt Hùng và đội ngũ rước dâu trên đường thì hình như ngươi đã bắt đầu không yên lòng, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?"

"Không có gì! Có lẽ là do ta bị hoa mắt." Hiên Viên Hạo lắc đầu cười nói.

Tại sao có thể là nàng? Nhất định là mình bị hoa mắt rồi, nếu không thì sao hắn lại thấy nàng xuất hiện, người rõ ràng đã chết, sao có thể sống lại?

"Nếu không, ngươi nghỉ ngơi trước đi, chúng ta sẽ thương lượng lại chuyện này sau." Long Khải Kỳ cho là thân thể của Hạo khó chịu, quan tâm nói.

"Ta rất khỏe, chúng ta tiếp tục."

"Được rồi, lần này đúng lúc kết thân với Thủy Nguyệt quốc như vậy, từ chuyện Mạn Nhi tới hòa thân, đến việc Thượng Quan Kiệt Hùng cáo lão, rồi đi chung với đoàn rước dâu, chắc là hắn sẽ đi theo đoàn rước dâu tới Thủy Nguyệt quốc." Long Khải Kỳ suy đoán.

"Có thể tất cả chuyện này đều do hắn âm thầm điều khiển. Nếu như đây là sự thật, chắc chắn hắn sẽ nhanh chóng thực hiện bước tiếp theo của kế hoạch."

"Không sai, chúng ta không thể để hắn có cơ hội thực hiện kế hoạch đó." Long Khải Kỳ lạnh giọng đáp.

"Nghe nói sắp tới là đại thọ của hoàng đế Thủy Nguyệt quốc, đến lúc đó chúng ta có thể dùng lý do này để đi vào hoàng cung Thủy Nguyệt quốc, bắt Thượng Quan Kiệt Hùng, giải quyết hắn trước khi hắn hoàn thành bước tiếp theo của kế hoạch."

"Rất tốt, nhất định đại thọ của hoàng đế Thủy Nguyệt quốc sẽ mở tiệc mời ba nước còn lại. Ngày mai lâm triều, ta sẽ nói với hoàng thượng cho chúng ta tham gia bữa tiệc lần này." Long Khải Kỳ cười nói, đây là lý do tốt nhất.

"Trước ta sẽ phái người nói trước cho Khuynh Vũ biết để nàng đề cao cảnh giác, chuẩn bị sẵn sàng." Hiên Viên Hạo gật đầu nói.

Cuối cùng Hiên Viên Hạo vẫn không nhịn được nghi ngờ trong lòng, mở miệng hỏi: "Kỳ, ngươi cảm thấytỷ lệ Thiên Thiên còn sống lớn bao nhiêu?"

Trước đó Long Khải Kỳ ngẩn người. Hắn không rõ vì sao Hạo lại đột nhiên hỏi tới chuyện này. Không phải hắn đã tận mắt nhìn thấy phần mộ của nữ tử kia sao? Sao hiện tại còn hỏi vấn đề này? Chẳng lẽ lúc trước Hạo thất thần, đúng là vì điều này?

"Hạo, trong lòng ngươi đã biết câu trả lời, vì sao còn phải hỏi ta vấn đề này?"

"Không có gì, ta chỉ tùy ý hỏi một chút thôi." Hiên Viên Hạo lắc đầu cười một cái, nói.

"Nếu như nàng thật sự không chết, hoàng thượng cũng sẽ không vì vậy mà quá thương tâm, sau đó liền quên hết tất cả kí ức liên quan đến nàng ấy. Hạo, ngươi cũng nên quên nàng ấy đi!" Long Khải Kỳ cũng không rõ câu cuối cùng hắn đang nói là với Hạo hay tự nói với chính mình.

Vào khoảng khắc Hạo nhắc tới nàng, tim hắn cũng đau nhói.

"Ha ha, không thể quên được!" Hạo nói rất đơn giản, nhưng trong đó lại chất chứa rất nhiều thương nhớ.

Hai người đều yên lặng chìm vào suy nghĩ của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.