Cực Phẩm Khí Phi

Chương 20: Rời đi (1)



Long Khải Kỳ đến tự nhiên khiến tâm tư, ý nghĩ của đa số nữ tử rối loạn, hai má ửng hồng, khuôn mặt nhỏ nhắn cúi thấp xuống, nhưng hai mắt vẫn cố khẽ ngước lên liếc nhìn.

Thật ra, Long Khải Kỳ cũng là một mỹ nam tử, đương nhiên sẽ khiến các nữ tử yêu thích, còn nam tử bên cạnh Long Khải Kỳ là Hiên Viên Hạo, Tả Tể tướng của Tây Lũng quốc, đẹp hơn nữ tử, nên càng được nữ tử yêu thích hơn.

Chắc chắn kịch hay tối nay sẽ không thiếu nam tử này.

Dĩ nhiên, trong Hoa Xảo tiết sẽ không thiếu ba nữ nhi kia của Thượng Quan Kiệt Hùng, nhìn ba người ăn mặc, trang điểm xinh đẹp, cố làm ra vẻ rụt rè, xem ra tối nay, họ tuyệt đối sẽ dốc hết toàn lực giành lấy vị trí Hoa tiên tử, để được hưởng ân sủng của Hoàng thượng.

Lúc bốn đôi mắt nhìn nhau, nhìn thấy đáy mắt họ hiện lên vẻ khinh bỉ cùng giễu cợt, đáy mắt Thiên Thiên thoáng qua ý lạnh, chỉ cần họ không tiếp tục phạm nàng, nàng sẽ bỏ qua cho họ, nếu không. . . . . .

"Đại tỷ, người xem, con tiện nhân kia lại dám không nhìn ba người tỷ tỷ chúng ta." Thượng Quan Mạn Nhi tức giận, nhỏ giọng nói.

"Mặc kệ nó, chỉ cần tối nay, chúng ta lấy được vị trí Hoa tiên tử, về sau chúng ta còn có cơ hội." Mới nhìn thoáng qua, nàng cũng thấy được, nhưng bây giờ thân phận của nàng ta là Kỳ Vương phi, một khi có cơ hội, nhất định không thể tha thứ tiện nhân này dễ dàng.

"Đại tỷ, nhị tỷ, các người thấy trên tay nàng không, hừ, nàng cũng xứng đáng nhận hoa của Kỳ Vương gia sao, tối nay, ta nhất định làm tiện nhân kia mất mặt." Thượng Quan Tiệp Nhi hung hăng nhìn hoa trong tay Thiên Thiên, chỉ có Thượng Quan Tiệp Nhi nàng mới có thể được Kỳ Vương gia yêu, mới xứng với Kỳ Vương gia.

"Ừ, chỉ cần không ảnh hưởng đến kết quả tranh tài của chúng ta là được. Ta cũng muốn nhìn bộ dạng con tiện nhân kia mất thể diện ở trước mặt mọi người một chút." Thượng Quan Diễm Nhi nhẹ giọng nói.

"Yên tâm đi, đại tỷ." Tầm mắt Thượng Quan Mạn Nhi rơi vào trên người Hiên Viên Hạo, từ lần đầu tiên nàng nhìn thấy nam tử này thì trái tim của nàng cũng đã rơi vào trên người nam tử này.

Không biết qua bao lâu, rốt cuộc đến phiên Thượng Quan Diễm Nhi lên sân khấu.

Nàng mặc áo màu trắng thêu hoa sen màu hồng nhạt, eo thắt rất nhiều loài hoa, trên lụa mỏng ở cổ tay là đám sương mù màu xanh biếc, tóc búi lên, tóc mai thì thả xuống, ở giữa còn cài trâm ngọc trai.

Ánh mắt có hồn, chân mày tô một chút màu vàng, nhìn rất mê người, quả thật là một vị giai nhân tuyệt sắc!

Đi chậm rãi về phía vũ đài, ngồi xuống từ từ, tư thế cực kỳ ưu nhã, tay ngọc thon dài, ưu nhã nhẹ nhàng mơn trớn dây đàn, tiếng nhạc rung động dần dần nổi lên.

Âm sắc giống như một vũng nước trong vắt, làn gió mát trong lành, tựa như một làn gió mát thổi trên mặt hồ trong đêm hè, làm cho lòng người được thư thái và mát mẻ. . . .

Hoàn thành một khúc, chậm rãi đứng dậy, cười thản nhiên.

Nếu như không biết con người thật của nàng, mình tuyệt đối sẽ cho rằng nữ nhân trước mắt này rất cao quý, ưu nhã.

"Bành bạch" âm thanh vỗ tay vang lên, quả thực, nàng như vậy có thể khiến mọi người ở đây ngưỡng mộ và yêu thích.

"Đại tỷ, tiếng đàn của tỷ thật là dễ nghe, Hoa tiên tử tối nay chắc hẳn là tỷ." Thượng Quan Tiệp Nhi lập tức cười nói.

"Dĩ nhiên, ta chưa bao giờ làm chuyện mà ta không nắm chắc." Vì hôm nay, nàng đã cố gắng rất nhiều, vì vị trí Hoàng hậu, nàng nhất định phải lấy được vị trí Hoa tiên tử.

Kế tiếp chính là Thượng Quan Mạn Nhi rồi.

Hôm nay, nàng mặc trang phục màu ngọc bích thêu đóa mẫu đơn lớn màu lục, uốn lượn váy có hoa thủy tiên màu hồng nhạt, trên người khoác lụa mỏng màu xanh lẫn với tơ vàng. Tóc mai thả xuống, trên đầu còn đính trân châu, cài trâm ngọc bích, xinh đẹp như hoa sen mới nở.

Tuy không đẹp như Thượng Quan Diễm Nhi, nhưng lại có một phong thái khác.

Lụa mỏng lay động theo gió, nhảy múa nhanh nhẹn, tay thon uốn lượn, xinh đẹp, yểu điệu, mỗi khi giơ tay nhấc chân đều lộ vẻ thùy mị. Mọi cử động đều tác động đến lòng của mọi người.

Không ngờ, hai người này một đàn một múa, cũng hấp dẫn thật sâu tất cả các con mắt.

Thiên Thiên liếc mắt nhìn Long Khải Kỳ bên cạnh, một mình hắn uống rượu, giống như tất cả mọi thứ xung quanh đều không liên quan đến hắn, hoặc là hắn đang suy nghĩ cách để đối phó với mình đi!

Đồng thời, Thiên Thiên cũng cảm thấy buồn cười, tìm tòi trong trí nhớ của Thượng Quan Thiên Thiên, ngoài việc Thượng Quan Thiên Thiên không hiểu cầm kỳ thư họa, ngay cả đụng cũng chưa từng đụng qua, từ nhỏ đã muốn nuôi dạy nàng theo hình mẫu của một nha hoàn.

Mà ba nữ nhi kia, hoàn toàn nuôi dạy theo hình mẫu của Hoàng hậu, Quý phi tương lai!

Còn Thượng Quan Tiệp Nhi đâu? Nàng lại muốn biểu diễn như thế nào đây?

Nhìn động tác của nữ tử trên đài xong, lập tức liền sáng tỏ, thì ra là vẽ, chắc hẳn khả năng vẽ của nàng cũng không bình thường!

Chưa đầy một khắc thời gian, nàng cũng đã vẽ xong một bức tranh sơn thủy.

Sông nước đỏ xanh, trông rất sống động, xuất thần nhập hóa, đây là từ ngữ đầu tiên mà người ta nghĩ tới.

"Tiểu nữ bêu xấu, nhưng người chân chính làm cho người ta đáng giá ngưỡng mộ không phải tiểu nữ cùng các tỷ tỷ của tiểu nữ, mà là Kỳ Vương phi, cũng chính là muội muội của tiểu nữ, vô luận ở cầm kỳ, hay thư pháp, cũng sâu hơn ba tỷ muội chúng ta một bậc, đặc biệt là ở đối câu đối, muội muội đứng thứ hai, thì không ai có thể đứng thứ nhất." Trên đài, Thượng Quan Tiệp Nhi khẽ cười nói.

Vừa dứt lời, người ở dưới đài thảo luận rối rít, người biết rõ sự thật thì suy đoán xem Thượng Quan Thiên Thiên phải ứng phó như thế nào, người không biết thì có vẻ mặt mong đợi.

Mà Long Khải Kỳ lại có vẻ mặt xem kịch vui, liếc nữ nhân bên cạnh, thật ra thì hắn đã nghe được đoạn đối thoại vừa nãy của ba tỷ muội kia, có người có thể giúp hắn một chút, đương nhiên hắn rất vui lòng.

Ha ha, các ngươi đã lựa chọn không an phận, trước hết giúp các ngươi nhớ kỹ, về sau từ từ trả lại.

"Bọn ái khanh không nên làm khó Kỳ Vương phi quá đó?" Người nói chuyện chính là quân chủ Long Khải Diêm của Tây Lũng quốc.

Không ai có thể biết ý tứ rõ ràng của câu nói này, rốt cuộc là muốn làm khó hay là không muốn làm khó?

Mọi người ở đây không dám lên tiếng thì Hiên Viên Hạo đã lên tiếng cười nói, "Hạch đào".

Hiên Viên Hạo cũng biết được tất cả mọi chuyện, nhưng hắn cũng không muốn Kỳ bị người ta nhạo báng, nên hắn mới nói văn thơ đối ngẫu đơn giản một chút.

Mình còn chưa lên tiếng đồng ý mà? Trong lòng Thiên Thiên hung hăng chửi mắng Hiên Viên Hạo một tiếng. Văn thơ đối ngẫu, một người hiện đại như mình làm sao biết mấy thứ này, nhưng hình như đã nghe qua ở đâu rồi.

Lúc mọi người đang bàn luận xôn xao thì một âm thanh yếu ớt vang lên,"La bặc"

Kêu một tiếng, nhìn ba người Thượng Quan Diễm Nhi lạnh lùng.

"Chung cổ"

"La bặc (la bạt)"

Thiên Thiên vừa nói, một tiếng oa vang lên, có người bắt đầu khẽ cười lên, cũng có người giễu cợt nói nhỏ.

"Trù đoạn"

"La bặc (la bố)"

(Mấy câu đối này mình không hiểu, cũng không biết dịch làm sao nên đành để nguyên văn...mn thông cảm :) )

Long Khải Kỳ nhìn tất cả cười lạnh, mặc dù đã sớm biết nữ nhân xấu xí này đần độn, không nghĩ tới nàng lại ngu dốt như thế.

Mà mọi người đang nói nhỏ cũng càng ngày càng lớn hơn, trong lòng ba người kia càng thêm kích động.

"Chắc hẳn tối nay thân thể Kỳ Vương phi khó chịu, nên mới mất trình độ. Bữa tiệc tiếp tục." Âm thanh Long Khải Diêm lạnh nhạt cắt ngang cuộc thảo luận của mọi người.

"Đại tỷ, tỷ xem sắc mặt của tiện nhân kia, hừ, muốn đấu cùng chúng ta sao, một người đê tiện cũng xứng với Kỳ Vương gia sao." Thượng Quan Tiệp Nhi nhỏ giọng châm chọc nói.

"Lần trước lại dám đối đãi với chúng ta như vậy, nàng nghĩ rằng nàng lên làm Kỳ Vương phi thì ngon rồi sao, lần này đỡ tức giận một chút." Thượng Quan Mạn Nhi nói lạnh lùng.

"Xuỵt" Thượng Quan Diễm Nhi ngăn họ lại, hiện tại họ không phải đối phó với con tiện nhân kia.

Đoán chừng một chút canh giờ nữa, dược hiệu kia sẽ phát tác, nam nhân kia cũng nên hành động rồi, phải không? Thiên Thiên thoáng liếc Long Khải Kỳ.

"Kỳ Vương phi. . . . . ."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.