"Đợi chút". Âm thanh này không lớn cũng không nhỏ, nhưng đủ để làm cho mọi người tập trung ánh mắt vào nàng.
Lời này không phải do Thiên Thiên nói, mà là do Như Huyên nói.
"Các ngài nói ta là đào phạm, vậy ta muốn hỏi, Như Huyên rốt cuộc phạm phải
tội gì? Và tại sao ta lại chạy?" Âm thanh như chim oanh hót của Như
Huyên lại vang lên.
Hai gã quan sai nhìn nhau rồi nói: "Ngươi có lời gì thì đi nói với quan lớn ở trên công đường ấy!"
Hai người quan sai đến bắt Như Huyên nhưng Như Huyên cũng không phản kháng, mà đứng rất bình tĩnh, rồi nhìn về phía Thiên Thiên, nhàn nhạt nói,
"Chủ tử, bọn họ chính là khảo nghiệm mà chủ tử cho Như Huyên sao?"
Như Huyên vừa nói, Tinh nhi liền nhìn Như Huyên với vẻ mặt chất vấn, sau đó lại hiếu kỳ nhìn Thiên Thiên.
Mà tay của hai gã quan sai vốn đang định bắt Như Huyên cũng để xuống, nhìn về phía nữ chủ nhân, không tiếp tục động tác, hình như là đang đợi nữ
tử ra lệnh.
"Ha ha, sao lại nói như vậy?" Thiên Thiên cười khẽ nói.
"Nếu như bọn họ thật sự là quan sai, tới đây thấy đào phạm thì trước hết
phải bắt Như Huyên, nhưng bọn họ lại cảnh cáo một phen trước, chẳng lẽ
bọn họ không sợ phạm nhân có cơ hội chạy trốn hoặc dùng thế lực bắt ép
con tin sao?
Còn nữa, Như huyên đã hỏi bọn hắn là mình phạm tội
gì nhưng bọn họ vẫn trả lời câu hỏi, mà không bắt Như Huyên lại, bọn họ
cho đào phạm nhiều cơ hội chạy trốn như thế, vì bọn họ tự nhận mình có
công lực cao, hay bọn họ căn bản là quan sai giả.
Đã là một đào
phạm, tuy là nữ nhân, nhưng đó cũng là một nhân vật nguy hiểm, quan phủ
chỉ phái hai người quan sai, vì bọn họ tự tin quá mức, hay là. . . . . .
Cuối cùng, với tính cách của chủ tử, nếu Như Huyên thật sự là đào phạm, chủ
tử tuyệt không cho phép bất luận kẻ nào dễ dàng tổn thương ai trong phủ
đệ." Như Huyên tỉ mỉ phân tích.
Như Huyên đã cho rằng đây là do
người nọ phái tới, nhưng cẩn thận ngẫm lại, người nọ căn bản không thể
phái người tới tìm mình, một chút kích động rất nhanh liền biến mất.
"Như Huyên, vậy ngươi cảm thấy ta khảo nghiệm như thế nào?" Không sai, đây
chính là khảo nghiệm của nàng dành cho Như Huyên, kết quả lần này, nàng
rất hài lòng.
Một người đủ tỉ mỉ, gặp chuyện gì cũng bình tĩnh,
hơn nữa còn khiến đối phương rơi vào trong bẫy của mình, chắc chắn nàng
sẽ là một trợ thủ tốt.
"Cách khảo nghiệm của chủ tử rất chính xác và khác biệt."
"Tiểu thư, người thật sự hù chết Tinh nhi rồi, Tinh nhi còn cho là. . . . . ." Tinh nhi vỗ ngực nói.
Dịch Yên lại cúi đầu với bộ dạng đăm chiêu.
"Hai vị cực khổ rồi, mời về."
Trên người hai vị quan sai giả này luôn làm cho người ta có một cảm giác
quái dị, loại cảm giác này khó nói ra, nhưng có chút là lạ. Thiên Thiên
nhìn bọn họ và nói.
Hai người kia nhìn nhau, sau đó gật đầu một
cái và rời đi, lúc rời đi, một người trong đó ngẩng đầu, hơi liếc mắt
nhìn Như Huyên.
Khi Thiên Thiên gặp lại hai người này thì mới biết cảm giác quái dị lúc ấy rốt cuộc là cái gì.
Một tháng sau.
Bị đánh 20 đại bản, bây giờ, thân thể Thượng Quan Diễm Nhi đã hoàn toàn
khôi phục, trong một tháng này, ngày nào nàng cũng nằm ở trên giường, mà hoàng thượng cũng chưa từng tới thăm một lần.
Nàng chưa từng
bước ra khỏi cửa phòng, tự nhiên cũng không biết tất cả mọi chuyện xảy
ra trong Thượng Quan phủ một tháng trước, cũng không có ai nói với nàng
chuyện này, nên mới có thể xảy ra chuyện về sau.
Nàng đổ mọi tức giận lên đầu của Thiên Thiên.
Nhưng bây giờ nàng còn có chuyện quan trọng hơn.
Đang trên đường đi đến Ngự Thư phòng, nàng gặp phải các phi tử chơi đùa ở Ngự Hoa viên.
"U, đây không phải là Đức phi sao? Đức phi có thể xuống giường đi lại rồi
à, bổn cung chúc mừng thân thể muội muội khỏi hẳn." Giọng nói của Lương
Quý phi mang theo vài phần châm biếm và trào phúng.
"Tỷ tỷ thật
sự mừng thay cho muội, nếu như thân thể muội muội vẫn không khôi phục,
sợ rằng hoàng thượng sẽ quên mất Đức muội muội còn tồn tại." Giọng nói
Ngọc phi cũng mang theo vài phần giễu cợt.
"Ngọc muội muội nói
sai rồi, Đức phi được hoàng thượng dùng xe phượng đưa đến, hơn nữa còn
là nhi nữ Tể Tướng, sao hoàng thượng có thể quên Đức phi đây?" Lương Quý phi nhìn lên nhìn xuống đánh giá Thượng Quan Diễm Nhi một phen, không
khỏi cười lạnh.
"Dạ, Lương tỷ tỷ nói rất đúng." Ngọc phi gật đầu cười nói.
"Từ xưa tới nay, xe phượng chỉ dành cho hoàng hậu, vậy mà bổn cung vừa vào
cung đã được ngồi trên xe phượng, các ngươi có biết như vậy là ý gì
không? Hừ" Thượng Quan Diễm Nhi cao ngạo nói.
"Thật sao? Ngươi xác định vị trí hoàng hậu sẽ thuộc về ngươi?" Lương Quý Phi cười lạnh nói.
Nếu là trước kia, nàng còn tin tưởng một chút, nhưng bây giờ, nàng xác định 100% rằng vị trí hoàng hậu tuyệt không thuộc về Thượng Quan Diễm Nhi.
Bốn mắt nhìn thẳng vào nhau, ánh lửa tung tóe.
Ngọc phi một bên liếc mắt nhìn trang phục của Thượng Quan Diễm Nhi, khẽ cười nói, "Đức muội muội, mặc trang phục thế này là muốn đi gặp hoàng thượng sao?"
Lời nói của Ngọc phi tựa như nhắc nhở Thượng Quan Diễm
Nhi, nàng hung hăng trừng mắt liếc Lương phi và Ngọc phi, tăng nhanh
bước chân đi đến Ngự Thư phòng.
"Đức muội muội, đừng trách tỷ tỷ
không nhắc ngươi trước, nếu hôm nay ngươi mặc trang phục này đi gặp
hoàng thượng, ngươi nhất định sẽ lại bị hoàng thượng lạnh nhạt." Ngọc
phi la lớn.
Thân thể Thượng Quan Diễm Nhi dừng một chút, không có xoay người, mà càng tăng nhanh bước chân, nàng âm thầm thề, nhất định
sẽ khiến cho hai ả đẹp mặt.
"Nữ nhân ngu xuẩn." Nhìn Thượng Quan Diễm Nhi đi xa, Lương phi cười lạnh nói.
Ngự Thư phòng.
"Nô tì tham kiến hoàng thượng, nô tì đặc biệt chuẩn bị hoa trà vì hoàng
thượng, có thể giúp cho hoàng thượng đỡ mệt nhọc." Thượng Quan Diễm Nhi
khom lưng nũng nịu hành lễ, ánh mắt tràn đầy tình ý.
Long Khải Diêm hơi nhíu mày, ngẩng đầu nhìn nữ nhân xuất hiện, sau khi thấy cách nàng ăn mặc, hắn càng nhíu chặt mày hơn.
"Mặc dù Tây Lũng quốc không lấy hiếu để trị thiên hạ, nhưng thân là con cái, ái phi vẫn nên lấy hiếu làm đầu chứ? Được rồi, lui ra đi!" Đối với
nàng, hắn vốn không muốn gặp, hiện tại, hắn càng không muốn gặp lại
nàng.
"Hoàng thượng, nô tì. . . . . ."
"Lui ra!"
Thượng Quan Diễm Nhi liếc mắt nhìn chằm chằm Long Khải Diêm, nàng chẳng biết
tại sao hoàng thượng lại nói như vậy? Chẳng lẽ đúng như nữ nhân kia nói, hoàng thượng sẽ lạnh nhạt với nàng lần nữa.
Nắm đôi tay thật
chặt rồi rời khỏi Ngự Thư phòng, sau đó xoay người hỏi cung nữ sau lưng, "Trong một tháng này, có xảy ra chuyện lớn gì sao?"
Nhất định là có xảy ra chuyện mà nàng không biết, hơn nữa còn liên quan đến trang phục mà nàng mặc hôm nay.
"Thưa nương nương, có xảy ra chút chuyện, là . . . . ." Cung nữ ấp úng, không dám nói ra khỏi miệng.
"Nói".
"Chính là đại phu nhân Thượng Quan Tể Tướng, vào một tháng trước, mẫu thân
nương nương gặp riêng tư một nam tử ở phủ đệ, hơn nữa còn. . . . . ."
"Nói tiếp!" Sắc mặt của Thượng Quan Diễm Nhi càng ngày càng khó coi.
"Chính là bị người phát hiện, mà phu nhân và nam tử vẫn còn ở đó. . . . . .
Nghe nói phu nhân đã. . . . . . Chết rồi." Cung nữ vừa sợ vừa nói.
Cái gì? Mẫu thân không chỉ cùng nam tử khác gặp mặt, mà còn chết? Làm sao có thể? Không trách hoàng thượng lại nói như vậy?
Cúi đầu nhìn trang phục đỏ chót của mình, trên mặt còn trang điểm tỉ mỉ, hoá ra là như vậy.
"Đáng chết, ngươi muốn nhìn thấy bổn cung bị chê cười lắm hả, biết rõ xảy ra
việc lớn như thế cũng không nói trước, khiến bổn cung bị người ta chế
giễu, còn khiến bổn cung bị hoàng thượng khiển trách." Thượng Quan Diễm
Nhi bộp một tiếng hung hăng đánh vào này cung nữ trên mặt.
Nàng dồn hết sức lực mà tát một cái, mặt của cung nữ lập tức sưng đỏ.
"Nô tỳ biết sai rồi, cầu xin nương nương tha mạng."
"Tha cho ngươi? Ngươi khiến bổn cung mất mặt như thế, ngươi cảm thấy ngươi
còn có thể tiếp tục sống sao?" Thượng Quan Diễm Nhi lạnh giọng tức giận.
"Nương nương tha mạng".
Hiện tại, Thượng Quan Diễm Nhi nàng phải thay đổi cách ăn mặc trước, rồi sẽ làm rõ chuyện này sau.
Cùng một ngày, ở Túy Hương lâu.
"Hàn, đây là đơn tuyên truyền mà ta đã thiết kế tỉ mỉ trong mấy ngày nay." Thiên Thiên giơ lên một tờ giấy, cười nói.
"Đơn tuyên truyền?"
"Đúng, vào ngày khai trương, để có nhiều khách, chút đơn tuyên truyền là không thể thiếu. Như vậy mới có thể cho mọi người biết hôm đó là ngày khai
trương.
Còn nữa, phải có hoạt động ưu đãi, ta tin rằng như vậy có thể thúc đẩy việc buôn bán của khách sạn, đồng thời cũng có thể thúc
đẩy việc buôn bán của Túy Hương lâu." Thật ra thì đây chính là lý do mà
nàng mở khách sạn ở đối diện Túy Hương lâu.
Khách sạn của nàng
chắc sẽ không cung cấp ăn uống, khách ở đây sẽ đi tới Túy Hương lâu dùng bữa, có thể quảng cáo giúp Túy Hương lâu, lợi nhuận như vậy sao nàng có thể bỏ qua.
"Ba ngày đầu kể từ ngày khai trương, khách dừng chân sẽ được hưởng giá 80%, mỗi người còn được Túy Hương lâu cung cấp phiếu
giảm giá, sau ba ngày, chỉ cần khách dừng chân hay khách dùng bữa ở Túy
Hương lâu đều có thể hưởng thụ giá ưu đãi 80%.
Nếu như khách dùng bữa ở Túy Hương lâu cũng có thể hưởng thụ giá ưu đãi 80% vào ở khách
sạn." Mộ Dung Hàn đọc nội dung trên trang giấy.
"Nếu như hiệu quả tốt, loại hoạt động ưu đãi này còn có thể từ từ đổi mới." Thiên Thiên
mỉm cười, giống như nàng đã thấy tiền đến ào ào rồi.
"Đây chính là phương pháp tốt." Ánh mắt Mộ Dung Hàn thoáng qua chút nhu tình, ngay cả chính hắn cũng không phát hiện.
"Được, ngươi đồng ý là tốt rồi, cứ theo như thế mà làm."
Nàng không cần suy nghĩ cũng biết Mộ Dung Hàn nhất định sẽ đồng ý, biện pháp kiếm tiền tốt, sao hắn có thể không đồng ý.
"Đúng rồi, hai người mà ngươi tìm để diễn trò rốt cuộc là người phương nào?
Luôn có cảm giác là lạ?" Nàng đã nghĩ tới tình huống lúc đó, càng nghĩ
càng thấy không đúng, tình tiết khác mình an bài một chút.