Cực Phẩm Khí Phi

Chương 43: Khai trương



"Rất kinh ngạc sao!" Người ở bên trong khẽ nâng môi mỏng khêu gợi lên, khiêu mi cười nói.

"Dĩ nhiên! Đường đường là quân chủ của một nước như Tây Lũng quốc mà lại dùng thủ đoạn uy hiếp để hẹn dân nữ." Giọng điệu mang theo vài phần lạnh nhạt.

Long Khải Diêm không có quan hệ gì với mình, mà hắn lại uy hiếp mình tới gặp, nhưng mình càng không muốn có quan hệ với hắn.

"Trẫm là quốc chủ của Tây Lũng quốc, có thể gặp được trẫm, ngươi phải vui mừng mới đúng, trẫm không cần uy hiếp bất luận kẻ nào." Long Khải Diêm lạnh nhạt nói.

Theo như thám tử báo, sau khi rời khỏi Kỳ, nữ nhân này biến hóa cực kỳ to lớn, có thể nói là hai người hoàn toàn khác nhau, sau ngàu hôm nay và lần đó, mình chắc chắn là trước kia nàng chỉ diễn trò thôi.

Thiên Thiên cố ngáp một cái, không được, nàng phải mau rời khỏi nơi này mới được.

"Nếu như Hoàng thượng không còn chuyện khác, dân nữ cần phải trở về." Cố đứng dậy, chuẩn bị rời đi.

Vì sao nàng càng không muốn có quan hệ với người trong hoàng thất, thì bọn họ lại cứ muốn dính líu tới nàng.

Sắc mặt Long Khải Diêm khẽ biến thành giận, chưa từng có ai dám không coi mình ra gì, nàng là người đầu tiên.

"Từ từ đã! Ngươi không tò mò về mục đích mà trẫm tìm ngươi à." Nữ tử này đúng là lớn mật, không có ý của mình, lại dám tự tiện đứng dậy rời đi.

"Không tò mò, hơn nữa dân nữ cũng không muốn biết." Nếu như có một chút xíu quan hệ với hắn, mình sẽ rơi vào vòng xoáy tranh đoạt quyền thế mất.

Bước chân của Thiên Thiên đã ra khỏi khoang thuyền, sắc mặt Long Khải Diêm căng thẳng, không ngờ nàng lại dám coi thường mình lần nữa.

"Đứng lại!" Long Khải Diêm tức giận, lạnh nhạt nói.

Đứng ở trên bờ, nhìn thấy bóng dáng kia, lòng của Mặc cũng yên tâm phần nào nhưng hắn nghe khi nghe thấy âm thanh tức giận này thì lập tức phi thân đến bên cạnh Thiên Thiên.

Mà nam tử dẫn đường cũng phi thân lên thuyền, ngăn cản đường đi của bọn họ.

"Không có ý chỉ của trẫm, ngươi không được tự tiện rời đi." Trong khoang thuyền, Long Khải Diêm lại tức giận lạnh nhạt nói.

"Hoàng thượng, dân nữ đã nói, dân nữ không hứng thú biết mục đích của ngài, dân nữ càng không hứng thú dính vào trong quyền thế hoàng thất, mặc kệ ngài tìm dân nữ vì điều gì, chỉ cần liên quan đến người trong hoàng thất, dân nữ tuyệt không hợp tác." Thiên Thiên xoay người nhìn Long Khải Diêm ở bên trong và nói.

Trên mặt của nàng không có vẻ sợ hãi, mà rất tỉnh táo.

"Nếu như hoàng thượng thật muốn niêm phong khách sạn của dân nữ, dân nữ không còn lời nào để nói, nhưng dân nữ biết, thân là một hoàng thượng tốt, thì không nên thu bạc, thuế má, hạn chế người tài, để cho dân chúng trong thiên hạ an gia lạc nghiệp?" Thiên Thiên bình thản nói.

Tay của Long Khải Diêm giấu trong ống tay áo nắm chặt, nghiêm mặt giận dữ, con ngươi thâm thúy nhìn hai mắt lạnh nhạt của Thiên Thiên chăm chú, nhưng hắn vẫn không tìm được một chút e ngại nào, chỉ có sự hờ hững.

Lời nói đơn giản ấy là muốn nói cho chính mình, nếu như mình thật sự niêm phong tiệm của nàng, thì mình tuyệt không phải là một quốc chủ tốt; gật đầu với nam tử kia, ý bảo cho bọn họ đi.

Đợi Thiên Thiên rời đi, nam tử kia cung kính nói, "Hoàng thượng, có tiếp tục giám thị bí mật không?"

"Không cần." Long Khải Diêm ra ngoài khoang thuyền, ngẩng đầu liếc nhìn ánh trăng, rồi lại nhìn mặt hồ không gợn sóng, vẻ mặt hơi giận xuất hiện một nụ cười lạnh lùng.

Bên đầu kia.

"Mặc, ngươi muốn gì thì nói đi!" Nhìn bộ dáng này của Mặc cứ như là muốn nói lại thôi, Thiên Thiên đoán trước nên mở miệng nói.

"Chủ tử, làm như vậy, sẽ trở thành kẻ địch của Long Khải Diêm." Dù hắn không biết lý do mà Long Khải Diêm tìm chủ tử, nhưng với tính cách của Long Khải Diêm, sẽ không dễ dàng bỏ qua cho chủ tử.

"Ta không biết tiếp theo hắn sẽ làm gì? Nhưng chỉ cần có một chút quan hệ với hắn, thì vĩnh viễn không thoát ra được." Nàng biết như vậy sẽ làm Long Khải Diêm giận dữ, nhưng nàng cũng hi vọng qua tối nay, sẽ không còn bất cứ quan hệ gì với hắn ta nữa.

Nhưng việc đời khó mà liệu trước!

Hôm sau.

Thiên Thiên cho người chuẩn bị đơn tuyên truyền rồi phân phát ra ngoài, trong chớp mắt, tin tức mới nhất ở Kinh Sư chính là một khách sạn để dừng chân sắp khai trương.

Hơn nữa, khiến người chú ý nhất chính là, chỉ cần có thể dừng chân ở khách sạn trong vòng ba ngày liền được một phiếu giảm giá của Túy Hương lâu, Túy Hương lâu là quán ăn nổi danh nhất Kinh Sư, nghe nói kể từ khi Túy Hương lâu sửa chữa lại, muốn ăn ở Túy Hương lâu phải đợi xếp hàng cả nửa ngày.

Hiện tại, chỉ cần đến ở trong khách sạn này, liền không cần xếp hàng mà có thể trực tiếp đến Túy Hương lâu ăn ngon, dĩ nhiên sẽ hấp dẫn mọi người.

Nhưng cũng có người bắt đầu buồn rầu, đó chính là những thương nhân khác, bọn họ đều buồn rầu vì chuyện buôn bán sau này của mình.

"Tiểu thư, những thứ tuyên truyền kia thật hữu dụng, hiện tại mới hơn nửa ngày, nửa Kinh Sư đều đã biết khách sạn của chúng ta." Tinh nhi hưng phấn nói.

"Đúng! Tiểu thư, chắc rằng ngày khai trương nhất định sẽ rất đông người. Mặc kệ là vì khách sạn mới, hay vì Túy Hương lâu, việc buôn bán sẽ phát đạt ." Dịch Yên cũng đồng ý nói.

"Chủ tử, khách sạn đã lấy tên hay nào chưa?" Như Huyên nhàn nhạt nói, khác với Tinh nhi và Dịch Yên, vẻ mặt bình tĩnh hơn nhiều.

"Đúng vậy, đến bây giờ Tinh nhi vẫn chưa biết tên khách sạn của chúng ta là gì?"

"Tân Nguyệt lâu."

"À?"

"Cái gì?"

Tinh nhi và Dịch yên sững sờ, họ không hiểu vì sao tiểu thư lại lấy tên như vậy?

"Không hay sao?" Thiên Thiên cảm thấy kì quái với phản ứng của hai người này.

"Không phải" Đồng thanh lên tiếng lần nữa.

Như Huyên suy nghĩ sâu xa, chẳng lẽ thật sự trùng hợp như thế? Tân Nguyệt lâu?

Thời gian trôi qua rất nhanh, một cái chớp mắt đã đến ngày Tân Nguyệt lâu khai trương.

Đây chính là kết quả của việc tuyên truyền, nhìn từng đoàn người, mặc kệ bọn hắn tới vì tò mò hay để dừng chân, chỉ cần có người, việc buôn bán của nàng tự nhiên sẽ phát đạt.

Tân Nguyệt lâu có tổng cộng bốn tầng, mỗi tầng có 18 gian phòng, tầng một là những phòng khách ấm áp, tầng hai là những gian phòng tao nhã thanh lịch, tầng ba là những gian phòng xa hoa trang trọng.

Hậu viện còn có một vườn hoa rộng lớn cho mọi người thưởng thức du ngoạn, lầu một chủ yếu là nơi tán gẫu của khách, bố trí rất thoải mái.

Lúc việc buôn bán của nàng đang diễn ra thuận lợi, một âm thanh bén nhọn lướt qua mọi người, rất nhanh, đám người cũng bị thị vệ tách ra, mở ra một con đường rộng rãi.

"Thánh chỉ đến!"

"Tiểu thư, chuyện này. . . . . ." Tinh nhi cũng không biết nên nói cái gì.

Thiên Thiên nhìn thị vệ hoàng cung đột nhiên xuất hiện này, còn có thánh chỉ, Long Khải Diêm thật sự muốn niêm phong khách sạn sao.

"Chủ tử, Mặc quyết không cho phép bất luận kẻ nào niêm phong khách sạn?" Mặc khẽ nói bên tai Thiên Thiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.