Một mùi cỏ thơm kỳ lạ bay vào chóp mũi Thiên Thiên, mùi thơm này thật dễ chịu.
Nam tử này có thể làm cho nàng bình yên vô sự thoát khỏi bàn tay to lớn của Long Khải Kỳ nhanh như vậy, võ công của hắn hẳn là rất cao cường!
Nàng đứng thẳng người, bình tĩnh nhìn nam tử bên cạnh, tuấn mỹ vô song, ngũ quan trên mặt sắc nét như được điêu khắc: Cái mũi cao thẳng, đôi môi đỏ mọng có độ dày vừa phải, lúc này đang nở nụ cười khiến cho người ta phải hoa mắt.
Ở thời cổ đại này, mỹ nam thật đúng là dồi dào.
"Cám ơn!"
"Cô nương đừng khách khí, nữ tử xinh đẹp như thế này thì hẳn là phải được che chở trong lòng bàn tay." Nam tử cười xấu xa, nói.
Long Khải Kỳ lạnh lùng nhìn nam tử đột nhiên nhảy ra này. Sao hắn lại xuất hiện ở đây? Cho dù có xuất hiện cũng không nên xuất hiện vào lúc này.
"Không ngờ Hoàn Thái tử lại đến Kinh Sư nhanh như vậy! Hi vọng lần này, Hoàn Thái tử đến ngoại giao có thể tận hứng khi đến, thắng lợi khi về." Trong phòng, Hiên Viên Hạo nhìn nam tử đột nhiên xuất hiện thì cười nói.
"Ha ha, bổn Thái tử cũng không ngờ ngựa này lại có tốc độ nhanh vượt quá mức bình thường như vậy. Nhưng mà, nếu bổn Thái tử không tới kịp thời, chắc hắn nữ tử xinh đẹp này đã sớm bị Kỳ vương gia bắt được rồi, nếu vậy thì thật đáng tiếc!" Hóa ra người vừa tới chính là Thái tử Quý Thuần Hoàn của Thủy Nguyệt quốc, giọng điệu đùa cợt như vậy, khiến cho người ta không thể nào đoán được trong lòng hắn đang nghĩ gì.
Hóa ra cũng là một người có quyền thế, Thiên Thiên xoay người hành lễ: "Tiểu nữ may mắn được Thái tử cứu giúp. Tiểu nữ không quấy rầy mọi người hội ngộ nữa, tiểu nữ xin cáo lui!"
Nàng rời đi rất nhanh, rời đi cái chốn thị phi này. Mục đích hôm nay của nàng đã đạt được rồi. Trong lòng nàng âm thầm cười lạnh, xem ra cái tên Long Khải Kỳ này vẫn là kẻ dễ dàng bị chọc giận, nhưng cho dù không có người khác cứu giúp thì nàng vẫn có biện pháp tự cứu lấy mình.
Quý Thuần Hoàn nhìn vẻ mặt lạnh như băng của Long Khải Kỳ, "Ha ha, mỹ nữ đã đi rồi, hứng thú của bổn Thái tử cũng không còn nữa, hôm khác gặp lại."
Quý Thuần Hoàn xoay người rời đi, hạ nhân phía sau hắn mặt không biểu tình bước theo.
"Hạo, ngươi nghĩ xem hắn đếm sớm như vậy có phải là có dự mưu hay không?" Sau khi bình tĩnh lại từ trong sự tức giận, Long Khải Kỳ chậm rãi hỏi.
"Ta nghĩ là sẽ không, nếu như hắn thật sự không muốn để ai biết hắn đã đến Kinh Sư từ lâu thì hôm nay hắn sẽ không xuất hiện đâu. Nhưng hôm nay hắn lại chọn xuất hiện trước mặt chúng ta, điều này có nghĩa là hắn đang cố ý để chúng ta biết hắn đã đến Kinh Sư rồi. Còn về mục đích của hắn..." Hiên Viên Hạo cẩn thận phân tích.
...
Tân Nguyệt lâu.
"Tiểu thư, cuối cùng người cũng trở lại rồi. Người mà không trở lại thì Tinh Nhi chết đến nơi rồi." Tinh Nhi cực kỳ lo lắng nói, nếu tiểu thư mà đồng ý cho nàng đi theo thì nàng đã đi theo rồi.
"Không phải ta đã trở lại rồi sao, từ khi nào mà Tinh Nhi cứ mở miệng ngậm miệng lại nói chết chết chết thế!" Thiên Thiên trêu đùa nói.
"Tiểu thư, Tinh Nhi đâu có mở miệng ngậm miệng gì đâu, chỉ nói mỗi một từ "chết" thôi mà. Còn không phải là vì Tinh Nhi lo lắng cho an nguy của tiểu thư hay sao?" Tinh Nhi uất ức nói.
Thiên Thiên lắc đầu cười khẽ.
"Chủ tử đã giải quyết ổn thỏa rồi sao?" Như Huyên quan tâm hỏi.
"Ừ."
"Thì ra mỹ nữ tới chỗ này, không ngờ diễm phúc của ta không hề mỏng chút nào, lại có thể gặp được hai đại mỹ nữ ở nơi này nha!" Quý Thuần Hoàn nhếch môi cười đáp, đáy mắt lộ vẻ lỗ mãng, cặp mắt hoa đào kia cũng híp lại thành một đường thẳng.
Trên trán Thiên Thiên nhỏ xuống ba vạch đen, nàng đột nhiên có cảm giác không thốt nên lời.
Mà không ai nhìn thấy Như Huyên khi trông thấy Quý Thuần Hoàn thì vẻ mặt lại hơi sửng sốt, nhưng rất nhanh đã khôi phục như bình thường.
"Sao mỹ nữ lại không nói lời nào thế? Ta nghe nói Tứ Nguyệt lâu này được Hoàng thượng ngự tứ bảng hiệu "Đệ nhất thiên hạ lâu", ta cố ý tới đây chính là vì lý do này. Không biết hai vị mỹ nữ có hoan nghênh ta đến làm khách hay không?"
Thiên Thiên nhìn bộ dáng lưu manh của nam tử này, thật sự không có chút gì tương xứng với thân phận Thái tử, không hiểu đây là do hắn đang ngụy trang hay là vốn dĩ trong con người hắn đã như vậy?
"Nhưng mà chúng ta không còn phòng khách cho công tử ở nữa rồi." Tinh Nhi thấy tiểu thư và Như Huyên không trả lời, liền chậm rãi nói.
"Thì ra vận khí của ta cũng không tốt lắm. Ta đây đành phải tìm nơi khác rồi. Nhưng mà nếu như có phòng trống nhất định phải để dành cho ta đó nha." Hàng mi dài của Quý Thuần Hoàn khẽ chớp chớp, đôi mắt hoa đào xinh đẹp lóe ra tia sáng như đang phóng điện.
"Vậy tiểu nữ tử không tiễn Thái tử điện hạ." Ha ha, nếu ngươi đã muốn chơi, vậy thì ta sẽ cùng chơi với ngươi. Thiên Thiên khẽ cười nói.
"Chúng ta sẽ còn gặp lại." Quý Thuần Hoàn nói cực kỳ có hàm ý.
Đến lúc này, Thiên Thiên đã có thể khẳng định chắc chắn rằng vẻ ngoài bất cần đời của nam tử này là do hắn ngụy trang, chứ không phải bản tính của hắn như vậy, người như vậy hẳn là đang muốn che giấu con người thực của mình.
Sau khi Quý Thuần Hoàn xoay người, dưới đáy mắt hiện lên một tia sáng, bọn họ nhất định sẽ còn gặp lại.
"Tiểu thư, vị công tử vừa rồi là Thái tử ư? Nhưng mà trong triều chúng ta đâu có Thái tử?"
"Đồn rằng, vị Thái tử Thủy Nguyệt quốc có mắt sáng mày rậm, oai hùng mạnh mẽ, nhưng trời sinh tính tình phong lưu, thích hái hoa ngắt cỏ, là người lưu luyến vạn khóm hoa. Xem ra, lời đồn này cũng không phải là giả." Như Huyên lạnh nhạt nói.
"Ồ, thì ra là Thái tử Thủy Nguyệt quốc, nhìn dáng vẻ của hắn đẹp mắt như vậy, không ngờ hắn lại là kẻ hoa tâm." Tinh Nhi gật đầu nói.
Hái hoa ngắt cỏ? Ha ha, đây chẳng qua chỉ là do hắn ngụy trang mà thôi. Khóe miệng Thiên Thiên khẽ nhếch lên.
"À, ta biết rồi, nửa tháng nữa chính là ngày ba nước giao lưu ba năm một lần, hèn gì Thái tử Thủy Nguyệt quốc lại xuất hiện ở Kinh Sư, thì ra là như vậy." Tinh Nhi bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, khẽ reo lên.
Ngày ba nước giao lưu? Thiên Thiên cố tìm kiếm trong ký ức, hình như cũng có chút ấn tượng. Nói dễ nghe một chút thì là giao lưu, khó nghe một chút thì chính là ba nước so bì. Nhưng đây cũng không phải là chuyện khiến nàng phải quan tâm. Nàng còn phải tiếp tục cố gắng mở rộng sự nghiệp của mình. Nghĩ đến người nọ, nụ cười trên mặt nàng càng sâu hơn.
Sau khi hoàng hôn buông xuống, trong bóng đêm, có rất nhiều người cởi bỏ toàn bộ ngụy trang trên người lúc ban ngày. Quý Thuần Hoàn chính là một trong những người đó.
"Gia, vì sao phải để bọn họ biết rằng gia đã đến Kinh Sư? Như vậy chẳng phải là tiết lộ hành tung của gia, khiến bọn họ làm tốt công tác chuẩn bị hay sao?"
"Vậy chẳng phải là rất thú vị hay sao? Vô, ngươi cũng nên hưởng thụ chút vui thú này đi." Quý Thuần Hoàn thờ ơ nói.
"Thuộc hạ không cần niềm vui thú này, Vô chỉ muốn trợ giúp gia hoàn thành nghiệp lớn." Vô cung kính nói.
"Đã giao thuốc cho nàng chưa?" Trên mặt Quý Thuần Hoàn lập tức hiện lên vẻ lạnh lùng như băng như sương, đáy mắt tỏa ra sự lạnh lẽo.
"Rồi ạ, Tuyết Diên đã xin nghe theo mệnh lênh của gia. Ngày hôm qua, Thượng Quan Diễm Nhi đã bị hạ thuốc lần đầu rồi ạ."
"Ừm, đợi Thượng Quan Diễm Nhi ăn được ba lượt thuốc xong, chúng ta sẽ chờ xem kịch vui. Chắc là Thượng Quan Kiệt Hùng đã nhận được thư rồi chứ?" Trên gương mặt băng sương hiện lên một nụ cười, nhưng nụ cười kia cũng thật lạnh giá.
"Dạ, Thượng Quan Kiệt Hùng cũng đã hồi âm lại cho tâm phúc của hắn rồi ạ." Vô chậm rãi nói.
"Được, vậy bây giờ chúng ta bắt đầu chờ xem trò hay thôi." Nụ cười thản nhiên của Quý Thuần Hoàn vừa lạnh nhạt vừa giá buốt, khiến người ta không rét mà run, không dám tới gần.