Thiên Thiên vừa mới bước vào Ngự Thư Phòng đã nghe được tiếng của Long Khải Diêm.
"Ừ."
Sau khi nói hai câu đơn giản, trong phòng lại chìm vào yên lặng.
Thiên Thiên không mở miệng hỏi, Long Khải Diêm cứ cúi đầu phê duyệt tấu chương, mà Thiên Thiên cũng không nhàn rỗi, nhìn ngắm bốn phía. Thì ra đây là Ngự Thư Phòng, không khác văn phòng ở hiện đại mấy, chỉ lớn hơn một chút.
Thật ra Long Khải Diêm muốn chờ nàng mở miệng nói chuyện trước, thế nhưng hắn chờ mòn chờ mỏi vẫn không đợi được nàng mở miệng, chỉ có thể cất lời trước...
"Nhìn lâu như thế, cảm thấy thư phòng của trẫm như thế nào?"
"Không tồi."
Không tồi, cũng chỉ là hai chữ đơn giản mà thôi, Ngự Thư Phòng tương đương với triều đình, vậy mà nàng cũng chỉ dùng hai chữ như vậy, nếu đứng trên đại điện, có phải nàng cũng vẫn dùng hai chữ này không? Nghĩ tới đây, khóe miệng Long Khải Diêm khẽ giật giật.
"Sao vậy, hoàng thượng cảm thấy cách hình dung của dân nữ không ổn sao?" Chẳng lẽ nàng nói sai rồi hả? Quả thật Ngự Thư Phòng này chỉ là không tồi mà thôi!
"Đây là cung trang trẫm sai người chuẩn bị cho nàng." Đáy mắt Long Khải Diêm hiện lên ánh sáng kì lạ, sau đó chỉ vào chiếc hòm đặt trên bàn cách đó không xa nói.
Thiên Thiên nhìn cái hộp kia, nhỏ giọng nói: "Nếu như hoàng thượng chỉ là vì việc này mà triệu kiến dân nữ, không bằng trực tiếp phái người đưa tới Vĩnh Hòa uyển, đâu cần tự mình triệu kiến dân nữ."
"Trẫm triệu nàng tới không đơn giản chỉ là vì việc này, qua hai ngày nữa là giao lưu yến kết thúc, hai ngày sau mặc kệ nàng có nguyện ý hay không cũng đều phải cho thái tử Nguyệt quốc một câu trả lời thỏa đáng, nếu không sẽ làm tổn hại hòa khí giữa hai nước." Long Khải Diêm mặt ngoài nhìn qua là cực kỳ lạnh nhạt, nhưng trong lòng hắn đã có cảm giác bất an sốt ruột.
"Dân nữ biết, đến lúc đó dân nữ sẽ cho quý thái tử một câu trả lời thỏa đáng." Thiên Thiên thản nhiên nói.
Long Khải Diêm không nói, chỉ lẳng lặng nhìn nữ tử trước mắt, nữ tử này là người duy nhất dám nhiều lần can đảm cãi lời hắn, là nàng khiến hắn đột nhiên có cảm giác muốn chinh phục, nhưng nàng dịu ngoan lại khiến hắn không còn cái loại cảm giác này, rốt cuộc đâu mới là bộ mặt thật của nàng?
"Dân nữ có một vấn đề muốn xin hoàng thượng chỉ giáo?"
"Nói."
"Dân nữ nhớ rõ hoàng thượng từng nói Đức Phi nương nương trúng kịch độc, nhưng dân nữ đã gặp qua Đức Phi nương nương, không thấy Đức Phi nương nương có bất cứ dấu hiệu nào là bị trúng độc. Dân nữ cả gan xin hỏi hoàng thượng, sao hoàng thượng lại biết Đức Phi nương nương trúng kịch độc?" Thật ra nếu chỉ nhìn vẻ ngoài của Thượng Quan Diễm Nhi sẽ không thể nghĩ tới việc nàng ta bị trúng độc, vậy mà Long Khải Diêm có thể biết, chẳng lẽ độc này là do hắn hạ? Nhưng nếu như là hắn, vậy tại sao lại chọn Uyên Ương tuyền? Hay là hắn đã biết ai hạ độc Thượng Quan Diễm Nhi?
"Nếu trẫm nói với nàng, trẫm không biết Đức Phi trúng kịch độc, đó chỉ là do trẫm nói bừa, nàng có tin không?" Long Khải Diêm đột nhiên khẽ nói bên tai Thiên Thiên.
"Hả?" Thiên Thiên giật giật khóe miệng, nói bừa, trên đời này thật sự có chuyện khéo như vậy sao? Hay là hắn chỉ đang gạt nàng?
"Ngày đó trẫm chỉ là muốn giữ nàng ở lại trong cung nên mới bịa chuyện như vậy."
"Vậy nếu hoàng thượng thật sự chỉ là bịa chuyện, tại sao hôm nay lại nói ra sự thật, chẳng lẽ hoàng thượng không sợ dân nữ lập tức xuất cung sao?" Bịa chuyện? Thật sự chỉ là bịa chuyện sao? Nếu là bịa chuyện thật, tại sao Thượng Quan Diễm Nhi lại trúng độc một cách trùng hợp như vậy?
Thiên Thiên nhìn con ngươi thâm thúy trước mắt, kín đáo, không thể suy đoán nam nhân này...
"Trẫm tin tưởng nàng sẽ không rời đi vào lúc này." Long Khải Diêm cực kỳ tự tin nói.
Phải không? Tự tin như vậy sao? Thiên Thiên thầm nghĩ.
"Vâng, dân nữ sẽ không rời đi như vậy." Đột nhiên nàng lại có cảm giác bị lên thớt mặc người xâu xé. Nếu nàng thật sự cứ rời đi như vậy, Long Khải Diêm chắc chắn sẽ tiếp tục dây dưa, còn nếu tiếp tục đứng ở đây, nàng sẽ rơi vào cái bẫy của Long Khải Diêm.
Long Khải Diêm, khoản nợ này ta sẽ nhớ kỹ.
Long Khải Diêm hơi hơi cong khóe miệng lên.
"Nếu hoàng thượng không còn chuyện gì khác, dân nữ xin được cáo lui trước!" Thiên Thiên nói xong xoay người rời đi, không cho Long Khải Diêm thời gian nói chuyện.
"Đợi một chút, trẫm muốn biết nàng sẽ trả lời lời cầu hôn của thái tử Thủy Nguyệt quốc như thế nào?" Long Khải Diêm cũng rất thích xem kịch, nhưng hắn càng muốn biết câu trả lời của nàng.
"Vậy hoàng thượng cảm thấy thế nào?"
Nụ cười trên mặt Long Khải Diêm cứng lại, hắn lẳng lặng nhìn Thiên Thiên.
"Hoàng thượng yên tâm, dân nữ sẽ cho Quý thái tử một câu trả lời thỏa đáng, chắc chắn không thương tổn đến cảm tình giữa hai nước." Thiên Thiên nói xong thì xoay người rời khỏi Ngự Thư Phòng.
Thỏa đáng? Chẳng lẽ là... Sắc mặt Long Khải Diêm cực kì khó coi, hai tay nắm chặt thành nắm đấm.
Sau khi rời khỏi Ngự Thư Phòng, Thiên Thiên trở về Vĩnh Hòa uyển, trên đường lại gặp được Tuyết Diên khó có dịp ra khỏi Tuyết viên.
Cẩn thận đánh giá, đột nhiên nhớ tới nữ tử này đúng là người nàng gặp cùng Long Khải Kỳ lần trước, dựa theo cung trang của nàng ta, còn có khuôn mặt xinh đẹp kia nữa, nữ tử này chính là Tuyết quý phi tiến cung đã hai năm chưa vẫn được Long Khải Diêm sủng hạnh, mà gần đây lại đột nhiên đạt được sủng ái.
Thì ra Long Khải Kỳ và nữ nhân của Long Khải Diêm từng có một đoạn tình.
"Dân nữ tham kiến Tuyết phi nương nương!"
"Ngươi chính là khách quý của hoàng thượng, Thượng Quan Thiên Thiên? Nghe nói ngươi từng gả cho Kỳ vương gia làm phi đúng không?" Tuyết Diên cũng cẩn thận đánh giá, nữ tử trước mắt tuy không trang điểm nhưng cũng là một mỹ nhân.
Trong hậu cung này, hoàng thượng cũng không thiếu mỹ nhân, nhưng tại sao hoàng thượng lại thích một nữ tử như thế này?
"Không sai. Dân nữ chính là Thượng Quan Thiên Thiên, cũng từng là Kỳ vương phi, nhưng tất cả đều là chuyện đã qua, hiện tại dân nữ chỉ là một dân nữ bình thường thôi." Nàng cảm nhận được địch ý, địch ý này là vì Long Khải Kỳ hay là vì Long Khải Diêm? Nhưng mà, có phải nàng ta tìm lầm đối tượng rồi không?
"Thái tử Thủy Nguyệt quốc vừa gặp đã yêu ngươi sao?" Liên Gia cũng thích người như vậy? Rốt cuộc nàng có sức quyến rũ gì, để cho nam tử ái mộ nàng như vậy?
"Có thể được thái tử Thủy Nguyệt quốc ưu ái, là phúc khí đã tu luyện ba đời của dân nữ."
"Ngươi cảm thấy ngươi có tư cách gì mà được hoàng thượng yêu mến?" Một nữ nhân đã bị phu quân ruồng bỏ còn có tư cách gì mà được hoàng thượng yêu mến, hơn nữa còn là nữ nhân mà Kỳ không cần, sao hoàng thượng lại thích nàng?
Thì ra là vì Long Khải Diêm, vậy nàng ta cứ yên tâm đi: "Nương nương nói rất đúng, dân nữ không có tư cách để được hoàng thượng yêu mến, hiện tại không có, tương lai cũng không có." Không phải nàng không có, mà là nàng không nghĩ muốn có.
Tuyết Diên sửng sốt, nàng ta còn tưởng rằng nữ tử này sẽ giống những nữ nhân kia của hắn, nhưng mà nàng ta không nghĩ tới, nữ nhân này sẽ nói như vậy.
Theo dáng vẻ và giọng điệu của nàng, nàng không có một chút hứng thú nào đối với hoàng thượng, hay đó chỉ là cái cớ để lừa gạt nàng ta? Sự ưu ái của hoàng thượng là điều mà chúng nữ tử hâm mộ không kịp, sao nàng có thể dễ dàng buông tha như vậy?
"Mặc kệ lời này của ngươi là thật hay giả, bản cung tạm thời tin tưởng ngươi. Nếu không, bản cung nhất định sẽ cho ngươi biết kết cục của việc dám lừa gạt bản cung." Tuyết Diên lạnh lùng nói rồi xoay người rời đi.
Thiên Thiên nhìn Tuyết Diên rời đi, khóe miệng hơi hơi cong lên. Uy hiếp nàng, nàng nhớ kỹ. Tất cả các khoản nợ ngày hôm nay nàng đều ghi lên đầu Long Khải Diêm, nàng sẽ từ từ trả lại toàn bộ.