Minh Nguyệt quận chúa hơi cúi người, nhẹ nhàng bước lên đài sau đó dịu dàng ngồi xuống.
Đôi tay thon dài, ưu nhã của Minh Nguyệt quận chúa nhẹ nhàng vuốt ve Lôi Minh, trong lòng không khỏi âm thầm than thở, không hổ là Lôi Minh, danh cầm đứng đầu, cây đàn này được làm gỗ Đàn Hương thượng hạng, thân đàn điêu khắc hoa văn rồng phượng, dây đàn căng như tơ nhện, cho dù nàng không thể có được Lôi Minh trong tay nhưng có thể vuốt ve nó thì cũng đã thấy đủ rồi. Chẳng qua…
Nàng ngẩng đầu nhìn nam tử đã chiếm giữ lòng nàng từ lâu, cười uyển chuyển một tiếng sau đó bàn tay hơi nâng lên lộ ra ngón tay ngọc thon dài trắng nõn lướt mặt đàn, âm sắc giống như một đầm nước xanh, đẹp đẽ trong trẻo như một làn gió lạnh thổi trên mặt hồ lúc đêm hè làm cho lòng người cảm thấy thả lỏng, thoải mái.
Vốn là âm thanh tuyệt đẹp, êm tai nhưng đột nhiên mọi người lại rối rít bịt tai, khuôn mặt nhăn nhúm lại mà Minh Nguyệt quận chúa trên đài cũng cảm nhận được điểm này nhưng tay ngọc mảnh khảnh đã đặt lên trên mặt đàn thì không có cách nào ngừng lại được.
Trán nàng ta toát mồ hôi, sắc mặt trắng bệch, xem ra nàng ta đã bị Lôi Minh khống chế nên chính nàng ta cũng không còn cách nào để dừng lại được. Gương mặt luôn tươi cười của Quý Thuần Hoàn cũng không khỏi trở nên nghiêm túc.
Đột nhiên có một bóng dáng màu xanh nhạt bay lên đài sau đó tung một chưởng tách Minh Nguyệt quận chúa và Lôi Minh ra rồi bước tới ôm lấy nữ tử đang ngã về phía sau.
“Tường ca ca.” Minh Nguyệt quận chúa mang theo vài phần suy yếu, vài phần mừng rỡ ôm chặt lấy eo nam tử kia.
“Tử Tình, không có bị thương chứ!” Ngao Thiên Tường nhìn nử tử trong ngực, nhỏ giọng hỏi.
“Tường ca ca, Tử Tình không sao.” Minh Nguyệt quận chúa dịu dàng nói, nàng ta biết Tường ca ca sẽ là người đầu tiên cứu nàng ta.
“Không sao, không sao, chỉ cần không có việc gì là tốt rồi.” Long Khải Diêm mỉm cười nói.
“Tiểu thư, sao Tinh Nhi lại cảm thấy hình như Minh Nguyệt quận chúa này có gì đó là lạ?” Tinh Nhi không rõ hỏi.
Người tỉ mỉ đều có thể nhận ra được Minh Nguyệt quận chúa này thích Ngao Thiên Tường hơn nữa nếu quan sát một cách cẩn thận thì cũng sẽ biết Ngao Thiên Tường không có cảm giác gì với nàng ta, Thiên Thiên cười khẽ, lại là một nữ tử si tình.
“Xem ra tối nay Lôi Minh không tìm được chủ nhân rồi.” Long Khải Diêm ngồi trên cao đột nhiên cảm thán.
Long Khải Diêm vừa dứt lời thì Thượng Quan Diễm Nhi cũng đã đứng dậy, nàng ta cười đến cực kỳ xinh đẹp, nói: “Hoàng thượng, nô tỳ cũng muốn được thử Lôi Minh trong truyền thuyết này một lần.”
Từ nhỏ nàng ta đã bắt đầu đánh đàn, nàng ta không tin mình không cách nào khống chế Lôi Minh.
Mọi người lập tức nhớ lại lễ Hoa Xảo năm nay Thượng Quan Diễm Nhi được chọn làm Hoa tiên tử chính là vì kỹ thuật đàn xuất chúng của mình sau đó được hoàng thượng sắc phong làm Đức phi.
“Ái phi cứ việc thử một chút, hy vọng ái phi không làm trẫm thất vọng.” Long Khải Diêm tươi cười làm cho Thượng Quan Diễm Nhi kích động không thôi, tối nay nàng ta nhất định phải lấy được lòng của hoàng thượng.
Chỉ cần nàng ta có thể không chế được Lôi Minh thì nhất định hoàng thượng sẽ rất vui vẻ sau đó tối nay sẽ sủng hạnh nàng ta, như vậy nàng ta có thể bắt được tâm của hoàng thượng, không chỉ có thể hoàn thành nhiệm vụ phụ thân giao cho mà còn có thể làm cho mình tiến lại gần ngôi vị hoàng hậu thêm một bước.
Tối nay Thượng Quan Diễm Nhi mặc áo yếm lụa hà ảnh thêu hoa hồng mỏng như cánh ve ở bên trong, thắt lưng xanh lá mạ, váy hoa Yên La mềm mại, áo khoác lụa mỏng màu trắng uốn lượn kéo dài trên mặt đất, eo như cành liễu nhỏ, bờ vai như điêu khắc, nụ cười duyên dáng, ánh mắt xinh đẹp sáng ngời đầy vẻ quyến rũ.
Thiên Thiên lạnh lùng nhìn nử tữ đang bước lên đài, cho dù đêm nay nàng ta có uống thuốc lần thứ ba hay không thì đêm nay cũng là đêm cuối cùng của nàng ta.
Lúc này Thiên Thiên nhìn xung quanh thì phát hiện tối nay không thấy bóng dáng của Thượng Quan Kiệt Hùng, xem ra hắn núp trong phủ không dám gặp người ta, kiếp này chắc chắn hai chân của hắn đã tàn phế rồi, chẳng lẽ hắn muốn trốn tránh cả đời?
Thượng Quan Diễm Nhi cực kỳ tự tin ngồi xuống, sau đó nâng tay ngọc lên, ngón tay gảy nhẹ dây đàn sau đó dùng hai tay để gảy, âm thanh phát ra êm tai giống như tiếng đàn trời nhưng đáng tiếc tiếng đàn trời này cũng không thể duy trì quá lâu, sau đó tình huống cũng giống như Minh Nguyệt quận chúa lúc nãy, tiếng đàn hoá thành bén nhọn, chói tai…
Dần dần sắc mặt của Thượng Quan Diễm Nhi cực kỳ khó coi, trắng bệch không chút máu nhưng hai tay của nàng ta lại không cách nào rời khỏi dây đàn đồng thời nàng ta cũng không cách nào không chế đôi tay đang gảy lung tung trên dây đàn của mình.
Cuối cùng không biết có phải là do tiếng đàn của Thượng Quan Diễm Nhi thật sự quá khó nghe hay không mà đột nhiên có hai cung nữ chạy lên đài ôm lấy thân thể và đôi tay của Thượng Quan Diễm Nhi.
“Phụt…” Thượng Quan Diễm Nhi không chịu nổi hơi thở tán loạn trong cơ thể, nàng ta phun ra một búng máu sau đó thân thể cực kỳ suy yếu.
“Ái phi không sao chứ!” Long Khải Diêm hỏi bằng giọng lo lắng nhưng hắn vẫn ngồi ở trên ngôi cao, đáy mắt cũng không có lấy một chút lo lắng nào cả.
“Tạ ơn hoàng thượng quan tâm, nô tỳ không có gì đáng ngại, thân thể tạm thời có chút suy yếu mà thôi, chỉ cần nghỉ ngơi một chút là ổn, chẳng qua nô tỳ đã khiến hoàng thượng thất vọng rồi, xin hoàng thượng thứ tội.” Thượng Quan Diễm Nhi yếu ớt nói, thật ra trong lòng nàng ta có chút thương tâm vì hoàng thượng không phải là người đầu tiên cứu nàng ta.
“Không có chuyện gì là tốt rồi, hay là ái phi hồi cung nghỉ ngơi trước đi, để thái y chẩn bệnh cho tốt.”
“Tạ ơn hoàng thượng!” Sao lại như vậy, sao kỹ thuật đàn mà nàng ta kiêu ngạo nhất lại xảy ra chuyện như vậy? Thượng Quan Diễm Nhi đầy bụng nghi vấn, đáng tiếc không ai có thể nói cho nàng ta biết ngoại trừ một người.
Thiên Thiên hơi nhếch môi, trong con ngươi thoáng qua vẻ lạnh lùng, dĩ nhiên nàng biết tại sao Thượng Quan Diễm Nhi lại hộc máu. Đó là vì trong cơ thể của nàng ta có uyên ương tuyền, có thể uyên ương tuyền đã xung khắc với luồng khí trong lúc đánh đàn nên mới như vậy, xem ra Lôi Minh thật sự là thứ không phải người thường có thể khống chế được.
“Không biết có ai nguyện ý thử nữa không?” Long Khải Diêm mở miệng hỏi.
Có Minh Nguyệt quận chúa và Thượng Quan Diễm Nhi làm mẫu thì còn ai dám khảy đàn Lôi Minh này nữa? Ai mà không sợ mình bị Lôi Minh làm bị thương?
“Không biết Thượng Quan tiểu thư có nguyện ý thử một lần hay không?” Cuối cùng Long Khải Diêm cười nhìn Thiên Thiên hỏi.
Thượng Quan tiểu thư ư? Là ai? Mọi người rối rít nhìn xung quanh, ngoại trừ Đức phi thì trong bữa tiệc này còn có Thượng Quan tiểu thư sao? Là nhị tiểu thư hay tam tiểu thư? Nhưng bọn họ đều không thấy bóng dáng của hai người đó mà!
Thượng Quan Diễm Nhi đang chuẩn bị rời đi nghe vậy thì cả người chấn động, nữ nhân kia đến đàn cũng chưa từng sờ qua thì làm sao có thể khảy đàn được, huống chi đây lại là Lôi Minh? Cho nàng ta đánh đàn không phải là ném thể diện của mình đi sao?
“Bẩm hoàng thượng, tứ muội của nô tỳ không biết gì về đàn cả, thỉnh hoàng thượng chọn người khác thay nàng.” Mặc dù cực kỳ ghét nữ nhân kia nhưng trong tối nay nàng ta cũng không muốn nữ nhân kia làm nàng và Thượng Quan phủ mất hết mặt mũi.
“Thật sao? Thật sự là không biết một chút gì sao?” Long Khải Diêm không hề nhìn về phía Thượng Quan Diễm Nhi mà cười khẽ nhìn thẳng vào Thiên Thiên.
Thiên Thiên hơi đứng dậy, không đáp mà nhỏ giọng hỏi ngược lại: “Hoàng thượng cảm thấy thế nào?”
Tứ muội của Đức phi không phải là Thượng Quan Thiên Thiên sao? Xấu nữ trong truyền thuyết ư? Tình tính mềm yếu lại nhát gan? Còn là nữ nhân bị Kỳ vương gia bỏ? Nữ nhân có quý khí của hoàng gia, xinh đẹp như tiên tử trước mắt này chính là nàng ấy sao?