“Không phải nàng ta không biết gì cả sao? Hơn nữa tướng mạo lại xấu xí, làm thế nào có thể là tiên nữ này được?”
“Đúng vậy! Ngươi còn nhớ rõ trong lễ Hoa Xảo, Hiên Viên tể tướng đã ra câu đối không? Đó là câu đơn giản nhất mà nàng ta cũng không trả lời được huống chi là đánh đàn?”
“Đúng vậy, đúng vậy, cho dù bây giờ nàng ta xinh đẹp nhưng chưa chắc là sẽ biết đánh đàn.”
“Trên dưới kinh thành ai mà không biết Thượng Quan tứ tiểu thư giống như hạ nhân, làm sao có thể biết đến loại tao nhã này được?”
“Để cho nàng ta đánh đàn chẳng phải đồng nghĩa với để cho lỗ tai chúng ta chịu tội sao?.”
………………..
Bách quan trong bữa tiệc lập tức châu đầu ghé tai bàn luận xôn xao, âm lượng cũng không hề nhỏ, đủ để Thiên Thiên nghe thấy.
Thượng Quan Diễm Nhi cười khẩy, xem ra không cần nàng ta ngăn cản thì cũng sẽ có người ra mặt ngăn cản, nàng ta rất muốn nhìn thấy dáng vẻ tự bêu xấu của nữ nhân này.
Quý Thuần Hoàn nở nụ cười yên lặng ngồi ở một bên còn Ngao Thiên Tường thì vô cùng thâm ý nhìn Thiên Thiên, không ai biết được ý nghĩ trong lòng hắn cả.
“Thượng Quan tiểu thư, trẫm cảm thấy nàng nên thử Lôi Minh này một chút.” Long Khải Diêm hơi mỉm cười nói.
Tất cả mọi người đều cho rằng hoàng thượng sẽ không cho Thượng Quan Thiên Thiên thử, không ngờ hoàng thượng lại nói như vậy.
“Chẳng lẽ hoàng thượng không nghe thấy Đức phi nói dân nữ không biết gì về đàn sao?” Thiên Thiên nhỏ giọng nói ra, âm lượng không lớn nhưng lại làm cho bách quan nghẹn tới cổ họng, không dám thở mạnh.
Nữ nhân này thật là to gan, dám hỏi ngược lại hoàng thượng.
Nụ cười trên mặt Quý Thuần Hoàn càng sâu hơn, nữ tử này thật là thú vị, ở hoàn cảnh như vậy mà còn trấn định như thế hơn nữa khi đối mặt với vua của một nước cũng không có bất kỳ hoảng sợ nào, nữ tử như vậy mới là nữ tử hắn muốn tìm.
Long Khải Kỳ lại bắt đầu mơ hồ, nếu như nàng thật sự là người của hoàng thượng vậy thì vì sao lại diễn tuồng này? Chẳng lẽ…
Hiên Viên Hạo bắt đầu sinh ra hứng thú với nữ nhân này, trong mắt hắn, bất kỳ nữ nhân nào cũng chỉ là người thấp hèn, độc ác nhưng tối nay nàng ấy lại cho hắn cảm giác không giống vậy.
“Quả thực trẫm có nghe được nhưng nàng thật sự cho rằng nàng không biết gì cả sao?” Không ngờ bộ váy áo này mặc trên người nàng lại xinh đẹp đến thế, hôm nay nàng lại khiến cho hắn có cảm giác bị chinh phục lần nữa, Long Khải Diêm hơi nhếch môi.
“Quả thực dân nữ không biết một chút gì về đàn cổ cả.”
Vừa dứt lời dưới điện lập tức xôn xao, không ngờ nàng lại thẳng thắn thừa nhận như vậy, không phải trả lời một cách khéo léo mà là trực tiếp xác nhận nàng chỉ có dáng vẻ mà thôi.
Thượng Quan Diễm Nhi cười, con ngươi của Ngao Thiên Tường lại càng sâu hơn, đáy mắt Lương phi thoáng qua một nụ cười lạnh lùng còn hai mắt Tuyết Diên thì nhìn chằm chằm Thiên Thiên…
Vẻ mặt của tất cả những người này đều bị Thiên Thiên thu vào trong mắt, trong lòng nàng không khỏi cười lạnh, nàng không phải là người không có ranh giới cuối cùng, Thiên Thiên lạnh lùng trừng Thượng Quan Diễm Nhi sau đó cười nói: “Chẳng qua…”
Đột nhiên từ “chẳng qua” làm cho vẻ mặt mọi người cứng ngắt.
“Nhưng mà dân nữ nguyện ý thử Lôi Minh này một chút!” Thiên Thiên vừa nói xong thì trong điện lập tức vang lên tiếng châm biếm, xôn xao, trào phúng, ồn ào và có cả lo lắng.
“Tiểu thư…” Gương mặt Tinh Nhi rất lo lắng, tiểu thư chưa từng chạm vào đàn cổ lần nào thì làm sao đánh đàn hơn nữa đây còn là Lôi Minh, nếu như tiểu thư bị Lôi Minh gây thương tích thì phải làm sao đây?
Thiên Thiên cho Tinh Nhi một ánh mắt yên tâm bày tỏ nàng sẽ không có việc gì.
Đôi mắt thâm thuý của Long Khải Diêm nhìn Thiên Thiên chằm chằm, không phải hắn không lo lắng nàng sẽ bị Lôi Minh gây thương tích nhưng trong lòng hắn càng hy vọng nàng có thể khống chế Lôi Minh này hơn, thật ra từ lúc bắt đầu hỏi nàng có nguyện ý thử Lôi Minh hay không thì hắn đã thấy trong mắt nàng không có sợ hãi nên hắn mới thử nàng một chút.
Thiên Thiên nhẹ nhàng bước lên đài, chậm rãi ngồi xuống, một loạt hành động đều có vẻ ưu nhã, cử chỉ lại phong tình vạn chủng hấp dẫn đôi mắt mỗi người.
Nàng nhẹ nhàng vuốt ve dây đàn vừa quen thuộc lại vừa xa lạ sau đó nhắm hai mắt lại cảm thụ Lôi Minh này, dường như xung quanh có một luồng khí đang chuyển động quanh nàng hơn nữa nàng cũng cảm nhận được sự tồn tại của nó.
Trước kia mẫu thân đã nói thân là thiên kim hào môn thì thứ quan trọng nhất chính là khí chất mà thứ có thể luyện khí chất tốt nhất chính là gảy đàn cổ vì vậy từ nhỏ nàng đã luyện tập gảy đàn, mãi cho đến khi mẫu thân xảy ra tai nạn xe cộ, nàng tiếp nhận công ty thì mới không đánh đàn nữa vì vậy có thể nói cây đàn là vật vừa thân quen lại vừa xa lạ.
Mọi người ở dưới đài nhìn Thiên Thiên khép chặt hai mắt, có tò mò cũng có giễu cợt còn có xem kịch vui, mỗi người đều có một tâm tư riêng.
Tiếng đàn uyển chuyển, trong suốt lại mang theo chút cương nghị vang lên trong bữa tiệc, ngón tay ngọc không ngừng khảy đàn, tiếng đàn êm dịu tuyệt đẹp, dần dần đột nhiên tiếng đàn lên cao mà lại không đột ngột khiến lòng mỗi người đều bị siết lại. Trên bữa tiệc mùi đàn hương tỏa ra nhàn nhạt.
Vốn mọi người muốn xem trò hay thì bây giờ lại rất kinh ngạc sau đó đồng thời sa vào trong tiếng đàn này.
Ngao Thiên Tường cười, Long Khải Diêm cũng cười còn nụ cười của Quý Thuần Hoàn thì ngừng lại. Long Khải Kỳ càng thêm hoang mang, hai mắt của Hiên Viên Hạo sáng lên còn Thượng Quan Diễm Nhi thì cứng ngắc, sắc mặt tái xanh, giận dữ rời đi. Tuyết Diên thoáng tỏa ra sự lạnh lẽo…
Quả thật là cây đàn được chế tạo là gỗ Đàn Hương ngàn năm quý hiếm, theo tiếng đàn thì mùi đàn hương cũng toả ra nhàn nhạt làm Thiên Thiên cười khẽ.
Một khúc cuối cùng, nàng nâng tay ngọc lên sau đó thản nhiên đứng dậy, hài lòng nhìn những vẻ mặt khác nhau, rất rõ ràng là những người này vẫn còn chìm đắm trong tiếng đàn của nàng.
“Tiểu thư, người thật lợi hại, người biết đánh đàn hơn nữa lại là Lôi Minh mà các nàng ta không khống chế được nhưng sao Tinh Nhi lại không biết người biết đánh đàn?” Sau khi Tinh Nhi thấy tiểu thư trở về thì kích động nói.
“Chút tài mọn thôi.” Một câu nói đơn giản khiến mọi người trợn mắt cứng lưỡi, có thể khảy được đàn Lôi Minh mà nói chỉ là chút tài mọn, kỹ thuật đàn phải tốt bao nhiêu mới có thể khống chế được Lôi Minh để không bị nó gây thương tích chứ.
“Không ngờ kỹ thuật đàn của Thượng Quan tiểu thư lại tốt như vậy, đây mà gọi là không biết chút gì sao, Thượng Quan tiểu thư quá khiêm tốn rồi.” Minh Nguyệt quận chúa hơi mỉm cười nói nhưng trong lòng rất ghen tị vì nữ tử này có thể khiến cho Tường ca ca nở nụ cười từ nội tâm.
“Quận chúa nói đùa, quả thật là dân nữ có có một lỗ hổng…không thông đối với đàn.”
Ngay lập tức tất cả mọi người trên bữa tiệc đều hiểu nàng nói không biết chút nào có nghĩa là gì sau đó nhanh chóng chuyển từ khinh thường lúc trước sang khen ngợi.
“Cuối cùng Lôi Minh này cũng tìm được chủ nhân.” Long Khải Diêm cười nói.
“Tạ ơn hoàng thượng ban thưởng.” Vừa rồi lúc nàng gảy Lôi Minh thì dường như có một cảm giác rất quen thuộc, chẳng lẽ phía sau Lôi Minh có chuyện xưa? Hay là…
“Tiếp tục yến tiệc thôi!” Long Khải Diêm giơ ly rượu, cao giọng nói, mục đích tối nay của hắn đã đạt được, rất nhanh nàng sẽ là của hắn.
Sau đó trên đài tiếp tục biểu diễn nhưng biểu diễn trên đó đã không còn hấp dẫn được ánh mắt của mọi người dưới đài nữa.
Không lâu sau đột nhiên có một tiếng kêu thảm thiết truyền đến bữa tiệc.
“A….”
Vẻ mặt mọi người đều rất tò mò sau đó có một thái giám chạy tới nhỏ giọng nói bên tai Tiểu Lý Tử, sắc mặt Tiểu Lý Tử lập tức thay đổi, vội vàng nhỏ giọng nói bên tai Long Khải Diêm.
Sắc mặt Long Khải Diêm cũng giống vậy, đột nhiên thất sắc, đáy mắt còn thoáng qua vẻ kinh ngạc.
“Bữa tiệc hôm nay đến đây là kết thúc, Quý thái tử, Ngao hoàng tử, tạm thời trẫm có chút việc gấp cần xử lý, chiêu đãi không chu toàn xin hai vị thứ lỗi.”
“Nếu bệ hạ có việc thì cứ đi trước!” Quý Thuần Hoàn khôi phục dáng vẻ lưu manh cười nói.
Thiên Thiên nhìn bóng lưng nhanh chóng rời đi của Long Khải Diêm, đáy mắt thoáng qua nụ cười lạnh, Long Khải Diêm, đây chỉ mới trả lại cho ngươi một chút thôi.