Mỗi lần nhìn Ngao Thiên Tường thì nàng luôn có một loại cảm giác quen thuộc nhưng bất kể là Thiên Thiên lúc trước hay là Thiên Thiên hiện tại thì nàng đều khẳng định là mình không quen hắn nhưng vì sao nàng lại có loại cảm giác này?
“Đúng vậy, chúng ta lại gặp mặt.”
“Ngươi có tâm sự sao?” Ngao Thiên Tường nhỏ giọng dò hỏi.
“Tường ca ca, vì sao Thiên Thiên tỷ tỷ lại có tâm sự? Thiên Thiên tỷ tỷ sắp vào cung làm phi rồi, phải vui mừng còn không kịp chứ, vì sao lại có tâm sự?” Tử Tình ở bên cạnh lên tiếng.
Thiên Thiên tỷ tỷ? Mới vừa rồi còn Thượng Quan tiểu thư, như thế nào bây giờ lại…. Còn có lúc nào thì nàng quen thuộc với nàng ta như vậy? Gọi thân mật như thế, là nàng ta tâm kế quá sâu hay là vô cùng đơn thuần?
“Ta rất tốt, không có tâm sự gì.”
Khóe mắt Ngao Thiên Tường bực bội liếc nhìn Tử Tình bên cạnh, hắn không trả lời mà nhìn về phía Thiên Thiên rồi nói: “Không sao là tốt rồi. Dựa theo cá tính của ngươi thì chắc chắn sẽ không cho phép bất kì kẻ nào tùy ý thao túng mình.”
“Ngươi rất hiểu ta sao?” Thiên Thiên ngẩng đầu nhìn về phía nam tử có chút thoát tục trước mặt. Thời gian nàng ơ cùng hắn tổng cộng chưa vượt quá một canh giờ. Nếu hắn có thể đoán được tính cách của nàng thì là do nàng biểu hiện quá rõ rang sao? Hay là…..
“Ta đoán được điều này từ trong tiếng đàn của ngươi.”
“Hả?” Ngày đó lúc nàng đánh đàn thì trong đầu nàng đều là tình thương của phụ thân đối với nàng và sự ôn nhu của mẫu thân, hắn đoán được cái gì đây?
“Tiếng đàn của ngươi làm cho người ta có một loại cảm giác bình yên, loại cảm giác này ở trong hoàng thất tuyệt đối không thể có được.” Ngao Thiên Tường nói, đồng thời nhắm hai mắt lại, trên mặt mang theo nụ cười nhẹ.
Đột nhiên nam tử vốn đang nhắm chặt hai mắt chợt mở ra, như cười như không nói: “Nếu như có một ngày ngươi phát hiện bằng hữu của ngươi lừa gạt ngươi, ngươi sẽ như thế nào?”
Trong đầu Thiên Thiên lập tức hiện ra hình ảnh một nam một nữ. Đáy mắt nàng thoáng qua sự lạnh lùng, mím môi không nói.
Tử Tình ở một bên lẳng lặng quan sát Tường ca ca của nàng. Bây giờ hình như Tường ca ca không còn giống với trước kia nhưng nàng lại không thể chỉ ra được điểm nào không giống, chẳng lẽ bởi vì nữ tử này sao? Tử Tình nhìn nữ tử xinh đẹp trước mắt thầm nghĩ.
Ở trong bầu không khí quái dị này, Mặc đến vừa đúng lúc để phá tan nó đi.
“Chủ tử…..”
Tử Tình nhìn bóng lưng đột nhiên xuất hiện, đang muốn mở miệng nói chuyện thì Ngao Thiên Tường đứng ở bên cạnh đã ngăn nàng lại. Tử Tình khó hiểu nhìn Tường ca ca đang kéo tay nàng.
Mặc nói nhỏ bên tai Thiên Thiên còn nàng thì trầm tư lắng nghe.
“Ngạo hoàng tử, Minh Nguyệt quận chúa, bây giờ ta tạm thời có chuyện phải đi trước, ngày khác gặp lại.” Thiên Thiên nhàn nhạt nói sau đó xoay người thong dong rời đi.
Mặc không nhìn hai người bên cạnh mà theo sát phía sau.
Tử Tình nhìn bóng lưng hai người rời đi, trong mắt đều là nghi vấn.
“Tường ca ca, đó không phải là Mặc ca ca sao? Tại sao Mặc ca ca lại gọi Thiên Thiên tỷ tỷ là chủ tử?” Vẻ mặt Tử Tình nghi ngờ nhìn về phía Ngao Thiên Tường.
“Tử Tình, có một số việc muội không cần hiểu rõ.”
“Tường ca ca…….”
“Tử Tình, chuẩn bị một chút. Hai ngày sau chúng ta lên đường trở về nước.”
Tử Tình nhìn bóng lung Tường ca ca đi lên lầu, nghi vấn trong lòng lại càng sâu hơn. Trực giác cho nàng biết Tường ca ca có bí mật và Mặc ca ca cũng giống như vậy.
……….
Bên kia.
Sau khi Thiên Thiên trở lại viện thì lập tức nhìn thấy giữa đại sảnh đặt mười mấy cái rương lớn, mấy cái rương đó đều được mở ra, toàn bộ bên trong đều là vàng và kỳ trân dị bảo………
Tài sản của Long Khải Diêm này thật đúng là khổng lồ!
“Tiểu thư, vừa rồi người trong cung đến nói đây là sính lễ hoàng thượng đưa tới.” Sau khi Tình Nhi nhìn thấy Thiên Thiên trở lại thì lập tức nói.
“Mặc, trước khi trời sáng âm thầm chuyển những thứ này thành tiền vào trương mục (tài khoản) trong tiền trang tư nhân của ta.” Nếu hắn đã mang đến số lượng của cải lớn như vậy thì không nhận cũng không được, nói không chừng về sau vẫn còn phải dùng tới.
“Vâng.” Mặc dù Mặc không hiểu vì sao chủ tử lại làm như vậy nhưng hắn vẫn vâng lệnh.
Xem ra nàng phải nhanh chóng nghĩ biện pháp mới được.
………
Thượng Quan phủ.
“Lão gia, Quý thái tử đã rời khỏi nước Tây Lũng rồi.”
“Quý thái tử không có bất kỳ thư từ gì muốn chuyển cho bản tướng sao?” Lúc này sắc mặt của Thượng Quan Kiệt Hùng có chút tiều tụy, hai mắt cũng không còn sắc bén giống như trước kia.
Đây cũng là vì sau lần ông gặp Quý Thuần Hoàn, cuộc nói chuyện giữa hai người bị thất bại hơn nữa Thượng Quan Diễm Nhi lại chết nên ông mới biến thành dáng vẻ như bây giờ.
Ông không có nước Thủy Nguyệt hậu thuẫn, ở hoàng cung lại không có thế lực, quan trọng nhất bây giờ là hai chân của ông đã tàn phế, giống như một phế nhân vô dụng.
Chẳng lẽ kế hoạch ông mưu tính nhiều năm như vậy lại thất bại trong gang tấc hay sao?
“Bẩm lão gia……” Trương Đức nhìn lão gia tiều tụy thì trong lòng đau xót không thôi, hắn không đành lòng nói Quý thái tử không có bất kỳ thư từ gì muốn chuyển giao cho lão gia.
“Bản tướng đã biết. Gần đây triều đình có xảy ra chuyện lớn gì không?” Từ sau khi cuộc gặp mặt thất bại thì ông cũng không quan tâm tới gần đây trong triều có xảy ra chuyện gì không. Gần đầy ông thỉnh thoảng nghe được những câu nói rời rạc của bọn hạ nhân, hình như đã xảy ra chuyện gì đó.
“Bẩm lão gia, trong triều không có chuyện lớn gì mhưng mà Tứ tiểu thư….. Không, là hoàng thượng muốn sắc phong Thượng Quan Thiên Thiên làm Thục quý phi.” Trương Đức dừng một chút sau đó cúi đầu nhưng mà hai mắt của hắn thỉnh thoảng lại liếc về phía Thượng Quan Kiệt Hùng.
“Cái gì? Vậy mà con tiện nhân kia lại được sắc phong sao? Lúc nào?” Thượng Quan Kiệt Hùng phẫn nộ quát.
“Ngày mười lăm tháng này.”
“Không phải bản tướng đã sớm ra lệnh ngươi tìm thêm vài người có thân thủ tốt một chút để đi giải quyết con tiện nhân kia sao? Vì sao còn không thấy ngươi đi làm? Bản tướng tuyệt đối không thể để cho con tiện nhân kia vào cung được.” “Choang” một tiếng, Thượng Quan Kiệt Hùng cầm cái tách trên bàn ném mạnh xuống đất.
“Lão nô đã an bày sát thủ rồi, đang chờ thời cơ. Lão gia yên tâm, lần này nhất định lão nô sẽ không để cho lão gia thất vọng.” Trương Đức hoảng sợ nói. “Tứ tiểu thư, thật xin lỗi, lão nô không thể không làm vậy với người.” Trương Đức nói thầm trong lòng.
“Tốt nhất là như vậy, nếu không người rơi đầu chính là ngươi!” Thượng Quan Kiệt Hùng chỉ cần nghĩ tới hai cái chân tàn phế và những chuyện ông đã gặp phải trong những ngày qua thì ông lập tức đổ những thứ này lên trên người Thiên Thiên.