Càng lúc càng gần ngày sắc phong nhưng Thiên Thiên vẫn bình tĩnh như thường ngày, không hề có một chút kích động, cũng không hề tức giận khiến người ta không đoán ra được suy nghĩ trong lòng nàng, dĩ nhiên bao gồm cả ám vệ ẩn thân ở nơi bí mật gần đó.
"Như thế nào, nàng vẫn không có bất kỳ hành động gì sao?"
"Bẩm Hoàng thượng, hai ngày nay Thượng Quan tiểu thư rất an tĩnh, không có bất kỳ hành động gì đặc biệt, ban ngày thì đi dạo ở Tân Nguyệt lâu sau đó nhanh chóng trở về phủ hơn nữa trên mặt Thượng Quan tiểu thư luôn nở nụ cười nhàn nhạt, không hề có một chút tức giận hay bất mãn nào." Nam tử áo đen bẩm báo từng việc một.
Hai ngày nay Hoàng thượng ra lệnh hắn bí mật theo dõi Thượng Quan tiểu thư đồng thời cách hai canh giờ phải hồi cung bẩm báo một lần mà nội dung của mỗi lần bẩm báo đều giống nhau vì vậy hắn không hiểu vì sao Hoàng thượng lại khẩn trương như vậy.
Tất cả đều bình thường sao? Chẳng lẽ nàng thật sự thỏa hiệp? Hay là...... Mặc dù cứ hai canh giờ hắn đều nghe nội dung bẩm báo giống nhau hơn nữa mọi việc đều rất bình thường, đây không phải là điều hắn muốn sao? Nhưng vì sao trong lòng hắn luôn có cảm giác xấu?
"Tiếp tục theo dõi, trẫm không cho phép nửa đường xảy ra bất kỳ sai lầm nào."
"Thuộc hạ lĩnh chỉ."
"Còn nữa......" Long Khải Diêm nói khẽ vào tai ám vệ kia.
Sau khi bóng dáng kia biến mất không lâu thì có một bóng dáng màu trắng chậm rãi tới gần Long Khải Diêm.
"Nô tì tham kiến hoàng thượng." Người đến là Tuyết Diên, nàng ta dò la được hoàng thượng đang ở một mình tại ngự hoa viên nên nàng ta mới xuất hiện ở đây.
"Ừ."
"Hoàng thượng, ngày mai Thượng Quan tiểu thư sẽ vào cung nhận sắc phong của hoàng thượng nhưng vì sao nô tì thấy vẻ mặt hoàng thượng vẫn không vui?" Tuyết Diên nhìn vẻ mặt trầm tư của Long Khải Diêm, nàng ta không hiểu vì sao hắn lại như vậy nhưng nàng ta biết hắn như vậy lại khiến nội tâm nàng ta vui vẻ, nhảy nhót.
"Trẫm còn có việc bận phải đi trước." Long Khải Diêm trực tiếp lướt qua nàng ta, đi ra khỏi ngự hoa viên tới Ngự thư phòng.
Tuyết Diên nhìn bóng lưng Hoàng thượng rời đi, một ít kích động vừa rồi cũng rơi xuống đáy cốc, vừa rồi hoàng thượng không thèm nhìn nàng ta, đây là vì sao? Chẳng lẽ sự sủng ái trước đây của hoàng thượng chỉ là do hứng thú nhất thời thôi sao? Hay là......
Kể từ sau yến tiệc. hoàng thượng vẫn không bước vào Tuyết uyển chứ đừng nói đến chuyện sủng hạnh nàng ta, rốt cuộc là tại sao? Vì sao lại khiến nàng ta từ thiên đường rớt xuống địa ngục?
Đột nhiên, trong đầu nàng ta thoáng hiện lên một người, Thượng Quan Thiên Thiên, nhất định là ả ta, nếu không thì hoàng thượng cũng sẽ không đối xử với nàng như vậy.
Sắc mặt Tuyết Diên dần dần trở nên dữ tợn.
......
"Chủ tử, bên ngoài có một nam tử tự xưng là Hiên Viên Hạo đến cầu kiến."
"Oa, tiểu thư, đó không phải là Tả tể tướng sao? Ngài ấy đến chúc mừng tiểu thư sao? Nhưng không phải ngài ấy là bằng hữu của Kỳ vương gia sao?" Tinh Nhi tò mò hỏi.
Thiên Thiên cũng cảm thấy sự xuất hiện của hắn rất kỳ quái.
"Cho hắn vào đi!"
Rất nhanh Hiên Viên Hạo đã xuất hiện trước mặt Thiên Thiên.
"Không phải ngày nào Tả tể tướng cũng trăm công nghìn việc sao? Sao bây giờ lại có thời gian tới đây?" Lúc trước khi nàng nhìn thấy người nam tử này thì lập tức cảm thấy dung mạo hắn rất đẹp, hắn có một gương mặt còn xinh đẹp hơn cả nữ nhân, làn da lại trắng nõn, mềm mại như nước, thật sự khiến nàng muốn đi lên dùng sức nhéo một chút.
"Ha ha, từ trước tới nay ta đều nghĩ ngươi là một báu vật, xem ra ngươi thật sự là một báu vật." Hiên Viên Hạo không có trả lời vấn đề của Thiên Thiên mà cười biếng nhác, nói.
"Hả?"
"Lần đầu tiên gặp mặt ngươi xuất hiện với dung mạo ‘tuyệt thế’; lần thứ hai gặp mặt ngươi bị Kỳ bỏ trước mặt mọi người; lần thứ ba gặp mặt ngươi dễ dàng chọc giận Kỳ; lần thứ tư gặp mặt thì ta bị tiếng đàn của ngươi rung động. Ngươi nói ngươi có phải là báu vật hay không?" Hiên Viên Hạo thản nhiên kể rõ mọi chuyện, trong lời nói còn mang theo vài phần oán trách giống như hắn đang oán giận Thiên Thiên vậy.
"Tả tể tướng nói sai rồi. Lần đầu tiên gặp mặt ta không cảm thấy khi đó mình rất ‘tuyệt thế’, chẳng qua chỉ trang điểm rồi thêm một chút son phấn mà thôi; lần thứ hai gặp mặt Tả tể tướng chuẩn bị cho ta một bó Lan Tử La chứa mê hương và thêm một lượng nhỏ mị dược; lần thứ ba gặp mặt cũng không phải ở Túy Hương lâu mà là ở Dạ Xuân các, ta may mắn tránh thoát được Tể tướng đại nhân có sở thích đoạn tụ; lần thứ tư gặp mặt mới đúng là ở Túy Hương lâu." Thiên Thiên đứng dậy, hơi mỉm cười sửa lại lời nói của Hiên Viên Hạo.
Hiên Viên Hạo kinh ngạc: "Thì ra ngươi đã biết bó Lan Tử La kia có mê hương và mị dược? Trách không được đêm đó ta luôn cảm thấy có điểm là lạ nhưng vì sao ngươi còn nguyện ý phối hợp? Còn nữa, ngươi chính là nam nhân kia sao?" Khó trách hắn cảm thấy nam tử kia rất quen, thì ra là nàng.
Hắn còn tưởng rằng kế sách của mình rất tốt, thì ra là nàng đã sớm biết lại còn ở trong tình huống đó phối hợp với mình.
"Cho nên ta mới nói cám ơn ngươi! Là ngươi giúp ta lấy được hưu thư (thư bỏ vợ), còn nữa, ta không thể không thừa nhận Tể tướng đại nhân ngài cũng có lúc chậm lụt như vậy." Thiên Thiên cười một tiếng, không ngờ đến giờ mà hắn vẫn không hoài nghi người đêm đó trêu chọc hắn ở Dạ Xuân các là nàng, là hắn quá trì độn hay là kỹ thuật nữ giả nam trang của nàng quá mức cao siêu?
Đột nhiên vẻ mặt của Hiên Viên Hạo có chút mong đợi nói: "Thượng Quan Thiên Thiên, ngươi có thể không vào cung hay không?"
Hắn vừa nói dứt lời thì Thiên Thiên lập tức ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Mắt Tinh Nhi mở to, miệng há thành hình chữ O, lời này có thể xem như là thổ lộ không?
Mặc thì chỉ hơi nhướng mày liếc nhìn Hiên Viên Hạo.
"Đây không phải là chuyện ta có thể quyết định, Tể tướng đại nhân vẫn nên đi hỏi hoàng thượng có đồng ý thay đổi chuyện sắc phong ta hay không." Thiên Thiên lạnh nhạt nói.
"Hy vọng ngày mai sẽ không nhìn thấy bóng dáng ngươi trong buổi lễ sắc phong." Vẻ mặt Hiên Viên Hạo mong đợi nói.
"Chỉ hy vọng như thế."
Tấm màn ban ngày hạ xuống, tấm màn ban đêm được kéo lên.
"Tiểu thư, ban ngày Tả tể tướng thổ lộ với tiểu thư sao?" Tinh Nhi vẫn không nhịn được sự tò mò trong lòng nên mở miệng hỏi.
"Xem là như thế đi!" Gần đây phạm vào hoa đào sao? Sao cứ tới liên tục thế nhỉ?
"Ngày mai tiểu thư phải vào cung sao?" Đây mới chân chính là điều mà Tinh Nhi muốn hỏi, nàng biết tiểu thư không thích hoàng thượng nhưng......
"Tinh Nhi, bây giờ ta giao Tân Nguyệt cho ngươi và Như Huyên." Thiên Thiên vốn định nói cho Tinh Nhi nhưng sau khi suy nghĩ cẩn thận thì tạm thời vẫn không nên để nàng ấy biết mới tốt.
"Tinh Nhi muốn theo tiểu thư vào cung, Tinh Nhi muốn hầu hạ tiểu thư cả đời."
"Nhớ kỹ lời ta nói..., được rồi, ta mệt mỏi, ngươi cũng mau đi nghỉ ngơi đi! Sáng mai còn phải bận rộn đấy!"
Cuối cùng cho dù Tinh Nhi không muốn nhưng cũng phải trở về phòng của mình, Thiên Thiên cười một tiếng, ngày mai không thể để cho Tinh Nhi đứng bên cạnh nàng, vì nàng chỉ có thể thành công, tuyệt đối không thể thất bại.
Thiên Thiên dần dần cảm thấy mí mắt càng lúc càng nặng, nàng nhắm hai mắt lại ngủ say, có thể là do quá mệt mỏi, cũng có thể do......