Hầu Quân Lâm nhìn Thiên Thiên đã có chút tức giận, nhưng hắn cũng không lập tức giải thích, mà hơi mỉm cười nói: "Tiêu Diêu Sơn Trang có đáp án nàng muốn."
Thiên Thiên lập tức lạnh lùng nhìn Hầu Quân Lâm, đồng thời cũng suy nghĩ về tính chân thật trong lời nói của hắn.
"Chủ tử......" Mặc dù Mặc không nói thẳng ý tứ phía sau ra, nhưng Thiên Thiên cũng đã hiểu ý hắn muốn nói.
Thiên Thiên khẽ gật đầu một cái, rồi cười nói: "Được, ta cũng muốn nhìn thử xem Tiêu Diêu Sơn Trang được nâng lên tận trời trong truyền thuyết này so với các Sơn Trang khác thì có gì khác biệt?"
Bất kể là thật hay giả, Tiêu Diêu Sơn Trang vẫn là Sơn Trang giàu có nhất Tây Lũng quốc, mà đồng thời nam tử này cũng làm cho nàng sinh ra hứng thú.
Sau đó chỉ thấy Hầu Quân Lâm lấy hơi huýt sáo một tiếng, liền thấy một con ngựa đỏ rực chạy như bay về phía bọn họ.
"Nương tử chắc chắn sẽ không muốn cưỡi cùng ngựa với vi phu, nương tử chỉ cần đi theo vi phu là được." Hầu Quân Lâm khẽ cười nói, rồi sau đó mở hai chân nhảy lên, khí phách ngồi trên lưng con ngựa đỏ rực.
"Ta lại lặp lại một lần nữa, ta không phải là nương tử của ngươi." Thiên Thiên lạnh lùng nói.
Nhưng Hầu Quân Lâm cũng chỉ khẽ mỉm cười, không nói tiếng nào.
Thiên Thiên ngẩng đầu nhìn sắc trời một chút, rồi sau đó nhìn về phía Mặc: "Mặc, ngươi đi trước xử lí tốt mọi chuyện rồi đến Tiêu Diêu Sơn Trang tìm ta."
"Vâng." Mặc gật đầu một cái.
Rất nhanh, Mặc nhìn hai bóng dáng càng ngày càng xa, chẳng lẽ nam tử kia biết thân thế thật sự của chủ tử? Hay là......
Cho đến khi bóng dáng kia biến mất trong tầm mắt, Mặc mới giục ngựa chạy về hướng kinh thành, mặc kệ nam tử kia có biết hay không, hiện tại hắn phải làm xong chuyện chủ tử giao phó trước, rồi sau đó nhanh chóng trở lại bên cạnh chủ tử.
Tiêu Diêu Sơn Trang.
Trải qua hai canh giờ ra roi thúc ngựa, Thiên Thiên rốt cuộc đã đi đến Tiêu Diêu Sơn Trang trong truyền thuyết này.
Mới vừa bước vào Tiêu Diêu Sơn Trang liền cảm thấy mát mẻ, không nóng bức giống bên ngoài, hơn nữa còn có thể nghe được tiếng chim rất rõ, rất thoải mái, giống như toàn bộ mệt nhọc trên người đều biến mất.
"Tiêu Diêu Sơn Trang thuộc loại đông ấm hạ mát, không khác biệt mấy so với sơn trang nghỉ mát của hoàng cung, hơn nữa cũng có thể nói nơi đây là thế ngoại đào nguyên*, ta bảo đảm nàng sẽ thích cuộc sống ở nơi này." Hầu Quân Lâm hơi mỉm cười nói.
*Thế ngoại đào nguyên là nơi biệt lập với thế giới bên ngoài, thời tiết ôn hòa, cảnh sắc xinh đẹp.
"Nhưng ta là người phàm tục, thích giao thiệp với người, hơn nữa càng thích tiền tài hơn." Xác thực, nơi này có thể nói là thế ngoại đào nguyên, hơn nữa thời tiết mát mẻ này, là một địa phương làm cho người ta nán lại không muốn đi, thế nhưng cũng không phải nhà của nàng.
"Chẳng lẽ nương tử quên mất, giàu có nhất Tây Lũng quốc không phải là hoàng thượng trong hoàng cung kia, mà là tướng công thân ái của nàng sao, hơn nữa tất cả tiền tài của ta đều thuộc về nương tử nàng, như vậy nàng đã có tiền tài của cải nhiều nhất nước rồi." Hầu Quân Lâm nhếch môi cười nói.
"Hầu Quân Lâm, ta đã cảnh cáo ngươi, ta không phải là nương tử của ngươi, nếu không, ngươi cũng đừng trách ta." Thiên Thiên trầm mặt lạnh nhạt nói.
"Ha ha, hiện tại ta liền dẫn nàng đi gặp một người, thấy hắn, nàng sẽ rõ ràng vì sao nàng là nương tử của ta?" Hầu Quân Lâm giận quá hóa cười.
Khi Thiên Thiên mới vừa bắt đầu bước vào Tiêu Diêu Sơn Trang bước đầu tiên, người bên trong sơn trang liền vô cùng tò mò đối với vị nữ tử mà Trang chủ mang về, bởi vì đây là lần đầu tiên Trang chủ mang nữ nhân trở về, hơn nữa còn là nữ tử xinh đẹp như vậy, trong lòng bọn họ rối rít suy đoán nữ tử này có thể chính là Trang chủ phu nhân của bọn họ hay không?
"Lão nô tham kiến Trang chủ." Quản gia nghe nói sau khi Trang chủ trở lại thì mang theo một nữ tử, hắn vội vàng chạy tới, khi hắn thấy nữ tử này, liền hiểu rõ.
"Ừ, hiện tại chúng ta liền đi gặp lão Các chủ." Hầu Quân Lâm thay đổi vẻ cười đùa lúc trước, nghiêm túc nói.