Cực Phẩm Khí Phi

Chương 93: Nhận người thân



Edit: White Silk-Hazye

Beta: Heisall

"Hai nhà chúng ta là thế giao (có quan hệ thân thiết với nhau nhiều đời), mẫu thân của nàng và mẫu thân của ta rất thân, lúc mẫu thân mang thai ta, hai người các nàng đã quyết định, nếu sau này con của các nàng là một nam một nữ thì sẽ kết làm thông gia; nếu như đều là nữ nhi, thì sẽ kết làm kim lan (chị em kết nghĩa); còn nam nhi thì sẽ kết làm huynh đệ, cho nên nàng chính là nương tử của ta." Lúc Hầu Quân Lâm nói đến từ nương tử thì vẻ mặt vô cùng vui vẻ.

Ngược lại, vẻ mặt Thiên Thiên lại rất lạnh lùng, vị hôn thê của hắn cũng không phải là mình, mà chính là Thượng Quan Thiên Thiên, nhưng mà bây giờ mình chính là Thượng Quan Thiên Thiên của thời đại này, vừa mới thoát khỏi một cái hôn sự, bây giờ lại tới chuyện đính hôn từ nhỏ, không phải nên nói là còn chưa có ra đời thì hôn sự đã được quyết định rồi sao.

Hầu Quân Lâm tiếp tục nói: "Thật ra ngoài mặt, hai nhà chúng ta là thế giao, nhưng mà hai nhà chúng ta còn có một tầng quan hệ khác mà rất ít người biết.”

Ngoài mặt Ám Nguyệt các là một tổ chức sát thủ, nhưng đồng thời cũng là tổ chức tình báo, có thể trong thời gian nhanh nhất, chuẩn xác nhất nắm giữ các loại tin tức. Chính vì vậy Tiêu Dao sơn trang có thể đứng sừng sững không ngã, đó là vì có tổ tình báo của Ám Nguyệt các hỗ trợ phía sau; giống như, Ám Nguyệt các cũng vì có Tiêu Dao sơn trang mà không hề bị những tổ chức khác thôn tính và tiêu diệt. Hai bên đều tương trợ lẫn nhau.

Chỉ có Các chủ của Ám Nguyệt các cùng Trang chủ Tiêu Dao sơn trang mới biết được sự tồn tại của tổ chức tình báo Ám Nguyệt, ngay cả Dương Vĩ cũng không biết, cho nên khi Dương Vĩ đoạt lấy Ám Nguyệt các thì cũng không biết đến sự tồn tại của tổ chức tình báo này.

Tổ chức sát thủ Ám Nguyệt trước đây là do lão Các chủ quản lý, mà tổ chức tình báo là do mẫu thân của nàng quản lý, bởi vì nàng ấy bỏ trốn, nên tổ chức tình báo cũng biến mất giống như chưa từng tồn tại, bởi vì tổ chức tình báo chỉ nghe theo lệnh của mẫu thân nàng."

Hơi thở lạnh lùng trên mặt Thiên Thiên đã từ từ tản ra, bởi vì theo như lời Hầu Quân Lâm vừa nói, nàng không hề tìm thấy được trong trí nhớ, hơn nữa giống như cũng chưa từng nghe nói đến chuyện này.

Nếu như chuyện này là thật, vì sao trước khi mẫu thân qua đời lại không nói ra? Nếu như chuyện này là giả, Hầu Quân Lâm hao tâm tổn sức bịa ra lời nói dối này để làm gì? Còn có ngoại công đang nằm ở trên giường kia nữa?

Lúc Thiên Thiên còn đang trầm tư thì nam tử ở trên giường từ từ tỉnh lại: "Liên Nhi... Liên Nhi của ta đã trở lại..."

Sở Hoan nằm trên giường, sau khi nhìn thấy Thiên Thiên đứng ở bên cạnh thì kích động hô lên, trên mặt cũng kéo ra một nụ cười nhàn nhạt.

"Không, lão Các chủ, nàng ấy không phải là tiểu thư, nàng ấy là tiểu tiểu thư." Sau khi lão quản gia thấy vậy, vừa đỡ Sở Hoan ngồi dậy, vừa giải thích.

"Nàng không phải là Liên nhi sao? Tiểu tiểu thư?" Nhìn nữ nhân có dung mạo giống Sở Liên, nữ nhi của mình như đúc, hắn hỏi lại một lần nữa.

"Vâng, nàng ấy là tiểu tiểu thư, nữ nhi của tiểu thư, Thượng Quan Thiên Thiên."

"Không, Thượng Quan Thiên Thiên đã chết. Bắt đầu từ hôm nay, ta theo họ của mẫu thân, Sở Thiên Thiên." Thượng Quan Thiên Thiên đã rơi xuống vách núi mà chết, vì vậy nàng vừa vặn được sống lại.

"Thiên Thiên... Khụ khụ, rốt cục ta cũng có tôn nữ (cháu gái), ha ha... Khụ khụ... Không ngờ... Rốt cục ta có thể làm ngoại công rồi... Khụ khụ..." Sở Hoan vô cùng hưng phấn nói, nhưng bởi vì lý do thân thể mà không ngừng ho khan.

Có thể là bởi vì có quan hệ máu mủ, nên Thiên Thiên nhìn thấy Sở Hoan vui mừng, trên mặt cũng nở nụ cười nhàn nhạt.

"Ngoại công, ta sẽ không để cho người xảy ra chuyện, còn nữa, ta nhất định sẽ đoạt lại Ám Nguyệt các cho người, để cho cái tên Dương Vĩ kia phải quỳ trên mặt đất mặc cho ngoại công xử trí." Nàng chỉ còn một người thân duy nhất có quan hệ máu mủ, tuyệt đối sẽ không để cho người xảy ra chuyện gì, Thiên Thiên lạnh lùng nói.

"Thiên Thiên, mẫu thân của con đâu?" Đôi mắt buồn thương của Sở Hoan nhìn xung quanh, tìm kiếm bóng dáng nữ nhi của mình, nhưng mà trong phòng, lại không có bóng dáng mà hắn muốn tìm.

Trong phòng mọi người đều trầm mặc, bọn họ cũng biết bây giờ ông ấy tuyệt đối không thể tiếp nhận chuyện Sở Liên đã chết.

Mà Sở Hoan cũng cảm thấy vẻ mặt nặng nề của bọn họ: "Có phải Liên nhi đã..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.