Không biết nằm trên giườngđã ngủ bao lâu, Thiên Thiên từ từ tỉnh dậy.
Đập vào mắt là một khuôn mặt như trẻ con, hàng mi dài mảnh, lông mày rậm, môi mỏng khêu gợi, còn có làn dakia thật muốn chạm vào một cái.
Đợi chút, nàng đang nghĩ đi đâu vậy, vì sao bên cạnh nàng lại có một nam nhân? Sao Hầu Quân Lâm lại ở trên giường nàng? Chẳng lẽ… Cúi đầu nhìn lại, cũng may quần áo trên người vẫn còn nguyên, trên người hắn cũng thế, tức là bọn họ chưa phát sinh chuyện gì.
Hưu một tiếng, Thiên Thiên nhanh chóng nhảy xuống giường, đi ra ngoài phòng.
Thiên Thiên vừa ra đến cửa, Hầu Quân Lâm nằm trên giường cũng mở mắt ra, nhìn bóng dáng xinh đẹp, khóe môi hơi nhếch lên.
Lúc đầu gặp nàng chỉ thấy nàng rất đặc biệt, không giống những cô gái khác mê luyến vẻ ngoài của hắn, còn nữa, nàng bộc lộ sự thông minh, bình tĩnh tất cả đều hấp dẫn hắn.
Trước kia khi biết nàng là thê tử của người khác thì hắn cũng chấn động không nhỏ, không ngờ, đến cuối cùng giữa bọn họ lại có duyên phận như vậy, có hôn ước từ nhỏ, hắn thật sự muốn cảm tạ mẫu thân của hắn, để cho nàng thành nương tử của hắn.
Búi tóc lộ rõ hàng tóc mai, mỹ nhân có đôi mắt lạnh nhạt ẩn chứa đầy sức sống, làn da mịn màng như ngọc mềm mại tinh tế, cái miệng anh đào không tô mà đỏ, kiễm diễm, sợi tóc ở hai bên má mang theo vẻ phong tìnhmê hoặc,mà đôi mắt to linh hoạt nhìn có chút nghịch ngợm, có chút bướng bỉnh, toàn thân mặc váy màu xanh nhạt, eo không đủ một nắm tay, đẹp không tỳ vết, đẹp như không nhiễm khói lửa nhân gian.
Một nam nhân đứng chắp tay sau lưng, đôi mắt thâm thúy chăm chú nhìn bức tranh trên tường, đôi mắt nhu hòa, đồng thời lại có vài phần thâm tình, không biết hắn đang nghĩ đến cái gì, trong mắt cũng lộ rõ ý cười.
“Thuộc hạ bái kiến Tôn chủ!” Một nam tử áo đen cắt ngang vẻ nhu tình của hắn đồng thời kéo hắn trở về thực tại.
“Nói.” Gương mặt nhu hòa của nam tử nháy mắt biến mất, giống như băng sơn rét lạnh.
“Thuộc hạ theo lệnh Tôn chủ phân phó, truyền lệnh xuống để cho giang hồ biết lão Các chủ bị bệnh nguy kịch, không sống được lâu nữa, nhưng người Tôn chủ muốn gặp đến nay vẫn chưa xuất hiện, nhưng mà…”
Nam tử tức giận nói “Nói tiếp!”
Nam nhân áo đen ngẩng đầu nhìn nam tử vừa rồi còn chăm chú nhìn cô gái trong tranh, rồi lại cúi đầu tiếp tục nói “Nhưng mà hình như thuộc hạ đã gặp cô gái trong tranh…”
“Cái gì? Ngươi đã nhìn thấy? Thấy lúc nào? Ngươi thấy nàng ở đâu?” Nam tử kích động hỏi.
“Một thời gian trước, khi Tôn chủ nhận vài vụ làm ăn, mục tiêu chính là cô gái trong tranh.”
Oanh một tiếng, nam tử ngã ngồi trên ghế quý phi, hắn nhớ rõ, mục tiêu vụ làm ăn đó là người sắp được Hoàng thượng Tây Lũng quốc phong làm phi tử, nhưng chuyện này có quan hệ gì với nàng?
“Có thuộc hạ thi hành nhiệm vụ phát hiện cô gái họ Kiều đó chính là cô gái trong tranh.”
“Ngươi lặp lại lần nữa.” Nam tử xông về phía nam nhân áo đen, túm lấy cổ áo hắn, rét lạnh nói.
“Hồi bẩm Tôn chủ, nhiều năm nay cô gái Tôn chủ tìm kiếm chính là mục tiêu trong vụ làm ăn đó.” Dù nam tử áo đen sợ hãi nhưng vẫn lặp lại lời nói, hắn đi theo bên cạnh Tôn chủ nhiều năm, làm sao không biết tình cảm của Tôn chủ với cô gái trong tranh, nhưng mà…
Bất kể như thế nào, nhiều năm như vậy, hắn cũng coi như biết tung tích của nàng rồi, nam tử buông tay rồi xoay người nhìn cô gái trong tranh, nhẹ giọng hỏi, “Bây giờ nàng đang ở nơi nào?”
“Thuộc hạ đã thăm dò rõ ràng, bây giờ nàng đang ở lăng mộ chuyên dụng của Hoàng thất, mới vừa hạ táng không lâu.”
Thân thể nam tử sững lại, lăng mộ? Nàng chết rồi? Sao có thể chứ? Vụ làm ăn trước đó không phải đã thất bại sao? Sao nàng có thể ở trong lăng mộ?
Nam tử áo đen cảm nhận được nghi vấn của nam nhân, cung kính nói, “Nhiệm vụ lần trước của chúng ta thật sự thất bại, nhưng mà ngày đó người bịt mặt bắt nàng đi đã đẩy nàng xuống vách núi đen, khi tìm thấy thì nàng đã tắt thở mà chết.”
Hai mắt nam tử đột nhiên cảm thấy luống cuống, hắn tìm nàng gần hai mươi năm, khi có tin tức lại là tin tức như vậy, cuối cùng hắn vẫn bị vứt bỏ.
“Ha ha…”
“Tôn chủ…”
“Đưa bản Tôn chủ đi xem phần mộ của nàng, dù có chết bản Tôn chủ cũng không dễ dàng buông tha nàng." Nàng khiến hắn chịu sỉ nhục như vậy, còn chưa đòi lại đượclàm sao nàng có thể chết, cho dù chết thì hắn cũng muốn đòi lại.
“Vâng.”
Sau đó, hai bóng người nhanh chóng biến mất trong phòng, ngoài cửa sổ gió thổi khẽ, nhẹ nhàng thổi đến bức tranh trên tường.