Cực Phẩm Mỹ Nữ Bảo Tiêu

Chương 16: Nữ cảnh sát này rất đẹp



Rất nhiều người đều đang suy đoán bối cảnh của Chu Chân, học viên mới ra trường, trực tiếp trở thành phó cảnh sát trưởng, mới ba năm, liền trở thành Đại đội phó cục điều tra hình sự của thành phố, sau lưng không có chỗ dựa hơn người, sẽ không có được vị trí này.

“Đem người sơ tán sinh viên nơi này, bảo vệ tốt hiện trường.” Chu Chân lạnh lùng phân phó nói.

“Dạ, phó đội trưởng.” Mấy tên đội viên cùng đặc cảnh cùng nhau khống chế hiện trường, bắt đầu hướng sinh viên gần đó tra hỏi ghi chép.

Chu Chân kiểm tra thi thể sát thủ một lát, trừ một người là tự sát, người còn lại bị người ta dùng cỗ lực lượng to lớn chấn nát nội tạng cùng xương cốt, hít một hơi lãnh khí, người giết sát thủ, lực đạo lớn đến bao nhiêu.

Lý Tưởng trở lại hiện trường, bị đặc cảnh mang tới bên cạnh Chu Chân.

“Người là ngươi giết?” Chu Chân mắt nhìn Lý Tưởng, lạnh lùng hỏi.

Lý Tưởng thấy Chu Chân dung mạo tuyệt đẹp, không thua mấy người Dương Tư Niệm, Ngải Kỳ, chẳng qua là vóc dáng của nàng so với Dương Tư Niệm kém vài ba phần, nhưng nơi nên lõm thì lõm, nơi nên lồi thì lồi, có một phen thần vận với phong vị khác.

Chu Chân thấy Lý Tưởng chỉ lo nhìn nàng, cũng không trả lời vấn đề của nàng, nhướng mày một cái, biểu cảm không vui vẻ gì.

Lý Tưởng nhận ra được Chu Chân không thích, cười nhạt một tiếng, nói: “Đúng vậy.”

“Ngươi tên gì?’ Chu Chân hỏi lần nữa.

“Lý Tưởng.”Lý Tưởng cười một cái, nhàn nhạt nói.

Lúc này, Ngải Kỳ đỡ Dương Phượng Phượng tới, rất nhiều đặc cảnh thấy Ngải Kỳ, rối rít chào.

(mấy chương trước edit là Nhã Kỳ do bản cv sai, nay edit lại, là Ngải Kỳ)

Nàng là huấn luyện viên đặc cảnh, cùng đặc cảnh coi như là tương đối quen, mọi người đều biết thân phận của nàng, cho nên hướng nàng chào, bày tỏ tôn kính đối với nàng.

“Chu Chân...” Ngải Kỳ đi tới, vừa nhìn thấy chỉ huy đội cảnh sát là Chu Chân, trên mặt lộ ra nụ cười sáng lạng.

“Ngải Kỳ, ngươi cũng ở đây?” Gương mặt lạnh như băng của Chu Chân toát ra vẻ tươi cười, đi tới giúp Ngải Kỳ đỡ Dương Phượng Phượng qua một bên ngồi xuống.

“Đúng vậy, mới vừa rồi nguy hiểm thật, nếu không phải có hắn, phỏng chừng mấy người chúng ta cũng phải chết ở đây rồi.” Ngải Kỳ chỉ Lý Tưởng một cái nói.

« A, là như vậy à ! » Chu Chân gật đầu một cái, trong lòng bừng tỉnh, khó trách một mình hắn có thể giết bốn tên sát thủ, nguyên lai hắn cùng Ngải Kỳ giống nhau, là huấn luyện viên đặc cảnh.

Chẳng qua là, cho tới bây giờ chưa từng thấy qua hắn a!

Chu Chân trong tiềm thức đem Lý Tưởng quy kết với Ngải Kỳ cùng một loại người.

“Ngải Kỳ, các ngươi theo ta trở về cục, chờ sau khi chúng ta phân tích đầu đuôi, chắc chắn cùng các ngươi không liên quan, tự nhiên sẽ để các ngươi trở về.” Chu Chân mỉm cười nói: “Ngươi cũng là trong ngành cảnh sát, thủ tục như vậy, hy vọng ngươi không nên phiền lòng.”

Ngải Kỳ nói: “Sớm biết ngươi là cảnh sát thiết diện vô tư, được rồi, ta cũng không làm khó ngươi, cùng ngươi đi một chuyến về đồn cảnh sát, đem chuyện nói rõ.

Cục công an thành phố Giang Châu.

Chu Chân đang muốn an bài đồng nghiệp mang Lý Tưởng đi phòng thẩm vấn thứ hai, Đại đội trưởng cục điều tra hình sự Vương Tử đi tới, hắn mỉm cười nói: “Chu đội trưởng, người này giao cho ta đi!” Chỉ vào Lý Tưởng.

Chu Chân nhướng mày một cái, không vui nói: “Vương đội trưởng, điều này không hợp thủ tục a!”

Vương tư cười nói: “Là Triệu phó cục trưởng phân phó, hắn sợ ngươi một mình không làm được, để cho ta tới giúp ngươi một chút.”

“Có thật không?” Chu Chân không tin lời Vương Tử, cảm thấy chuyện có chút kỳ quặc, bấm gọi điện thoại cho Triệu Dương.

Vương Tử thấy vậy, thần sắc không vui, nhưng cũng không có phát tác, chẳng qua chỉ mỉm cười đứng đó.

“Triệu phó cục trưởng, ngươi để cho Vương đội trưởng cũng phụ trách vụ án này sao?” Sau khi điện thoại nối thông, Chu Chân nói ngay vào điểm chính.

“À à, đúng vậy, Chu đội trưởng, có vấn đề sao?” Một bên điện thoại, truyền tới tiếng cười sang sảng của Triệu Dương.

Chu Chân nói: “Triệu phó cục trưởng, vụ án tập đoàn Khải Lý vẫn là ta phụ trách, ngay cả lần trước vụ án Dương Tư Niệm CEO tập đoàn Khải Lý bị đâm cũng là ta đang điều tra. Vừa mới một ngày, em gái Dương Tư Niệm cũng bị ám sát, ta hoài nghi đằng sau vụ án này không đơn giản.”

“Cho nên ta để cho Vương đội trưởng giúp ngươi a!” Triệu Dương nói, “Chu đội trưởng, ta biết ngươi có năng lực, tuy còn trẻ tuổi nhưng kinh nghiệm phá án phong phú, chỉ có điều, Vương Tử là lão đồng chí của cục, lại là ngươi cấp trên, thân là cấp dưới, vụ án trọng đại như vậy, không phải nên cho hắn biết, để cho hắn tham gia sao.

Chu Chân trầm mặc một hồi.

Triệu Dương thấy Chu Chân không nói lời nào, hỏi tiếp: “Chu đội trưởng, ngươi có ý gì sao?”

Chu Chân suy nghĩ một hồi, vụ án lớn như vậy, không được lực lượng cục thành phố ra sức, nhất định là không điều tra được, gật đầu một cái, nói: “Được, Triệu phó cục trưởng, ta đồng ý yêu cầu của ngươi, bất quá ta có một điều kiện.”

“Nói đi.” Triệu Dương phóng khoáng nói.

Chu Chân nói: “Vương đội trưởng là cấp trên ta không sai, nhưng vụ án này là ta chủ trương, cho dù Vương đội trưởng tham dự vào, hắn cũng phải nghe lời ta, chấp hành ta an bài.”

“Được, không thành vấn đề, chuyện này ta sẽ cùng Vương đội trưởng nói, không có việc gì cứ như vậy, ta còn đang họp đây.” Triệu Dương cúp điện thoại.

Chu Chân kỳ dị nhìn Vương Tử một cái, nói: “Vương đội trưởng, người, ngươi có thể mang đi, bất quá, một lát sau ta muốn xem ghi chép tra hỏi hắn.”

Vương Tử gật đầu nói: “Đó là tất nhiên.” Ra lệnh cảnh sát đi theo mang Lý Tưởng đi.

Chu Chân cau mày, nàng luôn cảm giác chuyện không đúng, nhưng không biết nơi nào không đúng cả.

Hai cảnh sát áp giải Lý Tưởng, đi qua tòa nhà làm việc, đột nhiên Vương Tử để cho Lý Tưởng dừng lại, lấy còng ra, trực tiếp còng Lý Tưởng lại.

Lý Tưởng bất động, chẳng qua là khóe môi nhếch lên cười nhạt, từ chuyện Vương Tử xuất hiện, cho người mang hắn đi, hắn cũng đã nhìn ra chuyện có gì đó không đúng.

Tên Vương Tử này, không phải đến trợ giúp Chu Chân phá án, là nghe theo lệnh người khác sắp xếp, cố ý để chỉnh hắn.

Hắn vừa mới trở về nước, người gặp qua đếm năm ngón tay cũng hết, nói hắn đắc tội ai, vậy thì chỉ có một người.

Hùng Huy Giảng Võ Đường.

Còng lại Lý Tưởng, Vương Tử trong lòng lớn gan hơn, quát lên: “Thành thật một chút, mang đi.”

Hai cảnh sát đẩy Lý Tưởng đi, không biết quẹo bao nhiêu ngoặt, đi tới trong phòng thẩm vấn trọng phạm.

Nơi này căn bản là để dùng hình thẩm vấn trọng phạm, tiến vào loại phòng thẩm vấn này, không chết cũng phải lột một lớp da.

Lý Tưởng bị đẩy tới trong phòng thẩm vấn trọng phạm, bị hai tên cảnh sát cưỡng ép đè trên ghế, sau khi cởi ra còng tay, dùng dây xích đem tay chân hắn đều khóa lại.

“Ở chỗ này thành thật một chút.” Một người cảnh sát nói, rồi sau đó cùng mấy cảnh sát khác đi ra khỏi phòng.

Lý Tưởng không phản kháng, mặc cho cảnh sát còng hắn, nhìn mấy tên cảnh sát rời khỏi phòng thẩm vấn, khóe môi nhếch lên nụ cười lạnh, hắn ngược lại muốn nhìn một chút, tên Hùng Huy này muốn chơi cái kiểu gì.

Nửa giờ sau, cửa phòng thẩm vấn đẩy ra, ba tên cảnh sát đi vào, dẫn đầu chính là Đại đội trưởng hình cục Vương Tử.

Ba người ngồi xuống sau một cái bàn, Vương Tử ngồi giữa, một người cảnh sát trong đó cầm bút lên, sửa soạn và hỏi: “Họ tên?”

“Lý Tưởng.” Lý Tưởng thần thái ung dung, cho tay vào trong túi.

“Làm gì đấy? Thành thật một chút.” Một cảnh sát thấy vậy, nghiêm nghị quát lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.