- Bảo người của ngươi đem tất cả bọn họ mang hết đi, giao cho Cục công an thành phố xử lí. Bọn chúng đều là người hắc đạo trong thành phố, điều tra cho tốt nhất định có thể tra ra chút manh mối gì đó.
- Chuyện này .…
Ngải Kỳ có chút khó khăn.
Lý Tưởng quay đầu lại, cười lạnh, nói:
- Thế nào, ngươi là trợ thủ của ta lại dám không nghe theo mệnh lệnh của ta sao?
- Không phải, chúng ta là đặc công không sai nhưng chân chính có quyền bắt người lại là người của Cục công an, chúng ta nhiều lắm là phối hợp với Cục công an hành động mà thôi.
Ngải Kỳ áy náy nói.
- Chúng ta đem người bắt đi như vậy, có chút không hợp quy định, ta sợ cấp trên sẽ truy cứu.
Dù sao cũng là cơ chế dân quyền, rất nhiều việc nàng cũng bất lực.
- Ngươi không nên nói với ta những thứ này.
Lý Tưởng tới gần Ngải Kỳ, lạnh lùng nói.
- Ở trước mặt ta, ngươi nói mấy cái này, ngươi cho rằng đầu óc ta đần độn hay cho rằng ta là con nít đây? Hừ hừ, ngươi là người của Cục quốc an không sai, nhưng đồng thời ngươi còn là thành viên của “Ám Ảnh” có đúng hay không.
- Người này là người trong hắc đạo, chính là người của thế giới ngầm, ta cho ngươi mang hắn đi mà không bắt ngươi giết hắn đã là cho ngươi mặt mũi rồi, thế nhưng ngươi lại coi ta như người ngu ngốc, nếu như ngay cả chuyện này cũng làm không được thì ngươi có thể rời đi, ta sẽ không ép ngươi.
Nói xong, thở ra một làn khói, cũng không buồn nhìn Ngải Kỳ lấy một cái.
Ngải Kỳ đứng nghiêm chào, sau đó, lạnh lùng nói.
- Đem những người này mang đi.
- Rõ, huấn luyện viên.
Đặc công bắt đầu làm việc, trong đó có hai đặc công ra sức rút thanh chuỷ thủ kia nhưng dù bọn hắn có dùng bao nhiêu sức lực đều rút không ra.
Lý Tưởng đi tới, một chưởng vỗ vào trên bàn trà, “Phựt” một tiếng, chuỷ thủ trực tiếp bay ra ngoài, rơi trên mặt đất.
- Ta, ta cái gì mấy tháng chứ, một tháng cũng đều không có.
Dương Phượng Phượng gấp gáp không bết nói gì cho phải.
- Một tháng cũng chưa được, vậy đây là thời gian nguy hiểm nhất rồi, Phượng Phượng à, ngươi đã không còn trẻ con nữa, nên biết ở trên giường mà nghỉ ngơi.
Bởi vì động tác quá kịch liệt nên áo choàng trên người nàng rơi xuống, nhất thời vóc người tuyệt vời hoàn toàn lộ ra trước mắt Lý Tưởng.
Trước động tác vô cùng kịch liệt, bra của nàng cũng bị kéo xuống một nửa, 3/4 ngọn núi hoàn toàn lộ ra trong mắt Lý Tưởng, nếu như hắn đi tới gần hơn một chút, nói không chừng có thể nhìn thấy cả đỉnh trên ngọn núi ( . Y . ).