Cực Phẩm Mỹ Nữ Bảo Tiêu

Chương 6: Mời khách ăn cơm



“Có chút ý tứ.” Lý Tưởng lại rút ra một điếu thuốc hút, thở ra một trận khói mù, híp mắt nhìn ngoài cửa sổ, Dương Tư Niệm một lòng muốn mời hắn làm vệ sĩ riêng, cũng có thể lợi dụng tốt tầng quan hệ này.

Nếu dính dáng tới tập đoàn Khải Lý, như vậy liền tìm cửa đột phá từ trên nó.

Muốn tra rõ, hắn nhất định phải nghĩ biện pháp tiến vào tập đoàn khi lý.

Làm vệ sĩ riêng của Dương Tư Niệm, không thể nghi ngờ là lựa chọn tốt nhất.

Bất quá hắn không thể nóng vội được, không thể chủ động liên lạc Dương Tư Niệm, người phụ nữ này thoạt nhìn rất cao ngạo, trên thực tế là một người tâm cơ rất nặng, thủ đoạn cao minh.

Đối với hắn Dương Tư Niệm nhất định là trong lòng có nghi ngờ, coi như muốn mời hắn làm vệ sĩ riêng, nàng cũng sẽ phái người đi điều tra lai lịch của hắn.

Lý Tưởng ngược lại không lo lắng Dương Tư Niệm sẽ điều tra ra cái gì, trước khi trở về nước, hắn đã sớm để cho đoàn đội tiến hành làm việc, đối với hồ sơ của hắn, đối với quá khứ đã trải qua của hắn, đều sửa đồi tinh vi hết, trừ phi Dương Tư Niệm có thể điều khiển nghành tình báo cấp quốc gia, nếu không muốn điều tra ra lý lịch của hắn khó như lên trời vậy.

Bất quá hắn vẫn không dám khinh thường.

Lý Tưởng rất rõ ràng loại người như Dương Tư Niệm, lòng nghi ngờ rất nặng, nếu là hắn biểu hiện quá chủ động sẽ làm cho nàng nổi lên nghi ngờ, đối với kế hoạch điều tra của hắn sẽ rất bất lợi.

Nhất định phải để cho nàng ấy chủ động liên lạc ta.

Như vậy phải nên làm như thế nào mới để cho Dương Tư Niệm chủ động liên lạc hắn đây?

“Cốc cốc” Tiếng gõ cửa vang lên.

Lý Tưởng từ trạng thái trầm tư tỉnh hồn lại, dập tắt tàn thuốc, đứng dậy mở cửa phòng, thấy là Nhã Kỳ, lãnh đạm nói: “Có chuyện gì không?”

Nhã Kỳ thần sắc có chút cổ quái, thấy trong phòng khói mù tràn ngập, đôi mi thanh tú nhíu một cái, không vui nói: “Ngươi nghiện thuốc lá nặng vậy.”

“Thói quen.” Lý Tưởng nhún nhún vai, ở nước ngoài, hắn sinh hoạt trong rừng súng mưa đạn, tùy lúc tùy nơi cũng sẽ mất mạng, áp lực lớn biết bao, hút thuốc chính là cách giảm áp lực tốt nhất, gặp chuyện không nghĩ ra hắn cũng làm một điếu, đê cho đầu óc mình giữ trạng thái hưng phấn.

“Thói quen này của ngươi thật không tốt, hút thuốc có hại cho sức khỏe cơ thể, ngươi nên hạn chế đi.” Nhã Kỳ tốt bụng khuyên bảo.

Lý Tưởng cười nói: “Đàn ông mà, hoặc nhiều hoặc ít, đều có điểm không tốt, có người thích uống rượu, có người thích thức ăn ngon, có người thích đánh bạc, cũng có người thích tìm phụ nữ, ta đây, chỉ thích làm một điếu, ngươi muốn ta giới hạn, phỏng chừng không có khả năng.”

Nhã Kỳ liếc mắt, tức giận nói: “Đàn ông đều không phải thứ tốt.”

“Cô gặp được mấy người đàn ông mà có cảm khái như vậy?” Lý Tưởng cười đểu nói, “Lại nói, ba cô, với người thân, chắc chắn cũng có đàn ông, theo như cô nói, đàn ông đều không phải thứ tốt, chẳng nhẽ ba cô cũng không phải thứ tốt?”

“Ngươi...” Nhã Kỳ tức giận không nói được.

« Haha, được rồi, tìm ta có chuyện gì ? » Lý Tưởng thấy tình hình như vậy liền dừng lại, không tiếp tục đùa giỡn nữa.

Nhã Kỳ nhớ tới chuyện tìm Lý Tưởng, có chút ngượng ngùng nói : « Cái này, cái này, biệt thự là của ngươi... »

“Ừ, là của ta, cô nếu là làm tốt, sau này ta đem biệt thự đưa cho cô.” Lý Tưởng hào phóng nói.

“Ta không cần.” Nhã Kỳ hừ một tiếng, củng cố lá gan nói: “Thật xin lỗi, ta chưa được ngươi đồng ý, đã để cho một người chị em tốt vào ở. Nàng, nàng cũng là không có cách nào khác, nhà cũng không phải giàu có, học phí trong trường lại đắt, cho nên, ta, ta...”

“Được rồi, ta biết, không sao, nhiều phòng như vậy, để trống cũng là vô ích, thêm một người, thêm một phần náo nhiệt mà!” Lý Tưởng thấy là chuyện này, hoàn toàn không để trong lòng, cười cười nói.

“Ngươi, ngươi không trách ta?” Nhã Kỳ cẩn thận hỏi.

“Ta không trách cô.” Lý Tưởng thành thật trả lời lại.

“Cảm ơn ngươi.” Nhã Kỳ thở phào nhẹ nhõm, nhưng là, ngay sau đó lại nghĩ tới cái gì, vội vàng nói: “Nhưng là nàng, nàng cũng không có nhiều tiền thuê phòng đâu.”

“Tiền thuê phòng, cũng không cần đưa, không có gì thì hỗ trợ dọn dẹp vệ sinh một chút là được.” Lý Tưởng không thiếu tiền, dĩ nhiên là không quan tâm chút tiền thuê phòng này, cười một tiếng, nói, “Nói cho bạn cô, nàng muốn ở bao lâu thì cứ ở, tiền thuê phòng, sẽ để cho nàng làm việc nhà để bù trừ đi!”

“Cảm ơn ngươi, thật cảm ơn ngươi.” Nhã Kỳ cảm kích rơi nước mắt, đột nhiên phát hiện cái tên đàn ông háo sắc Lý Tưởng này cũng không đáng ghét như vậy.

“Còn có chuyện gì sao.” Lý Tưởng mỉm cười hỏi.

“Ừ, Tố Tố muốn mời ngươi ăn cơm, à, chính là bạn tốt của ta Tô Tố Tố.” Nhã Kỳ vội vàng giải thích.

“Mời ta ăn cơm?” Lý Tưởng sững sốt một chút, ngay sau đó bừng tỉnh, nhất định là cô gái kia biết hắn trở lại, không biết hắn có ý nghĩ gì, nên liền phái Nhã Kỳ tới dò hỏi, xem ra nếu hắn không đi ăn bữa cơm này, chỉ sợ cô gái kia nhạy cảm, sẽ có những ý nghĩ khác thường.”

Lý Tưởng gật đầu một cái, nói: “Vừa đúng lúc ta cũng đói, đi thôi.”

“Thật tốt, ta, ta lập tức báo cho nàng biết.” Nhã Kỳ hưng phấn một trận, không nghĩ tới Lý Tưởng dễ nói chuyện như vậy, ngốc lặng nhìn Lý Tưởng.

“Hầy, người đẹp, ta phải thay quần áo, chẳng lẽ cô muốn nhìn ta thay quần áo sao? Ta là sao cũng được, chịu thiệt một chút thì chịu thiệt chút vậy.” Lý Tưởng giả bộ rộng rãi nói.

Nhã Kỳ mặt đỏ ửng, dậm chân một cái, oán hận nói: “Biến!” Vội vàng chạy ra ngoài.

“Ha ha...” Lý Tưởng cười một tiếng, đóng cửa phòng thay quần áo.

Chợ đêm, một quán cơm.

Trên đường, Nhã Kỳ bộ dạng kính cẩn hỏi Lý Tưởng muốn ăn cái gì, Lý Tưởng biết ý của Nhã Kỳ, sợ hắn đi ăn ở nhà hàng lớn, sẽ làm cho bạn nàng chịu không được.

Suy nghĩ một chút, Lý Tưởng nói: “Đi chợ đêm đi, ta khẩu vị tương đối nặng, thức ăn nhà hàng lớn không hợp với ta.”

“Ta cũng cảm thấy như vậy, vừa vặn ta biết một quán cơm ở chợ đêm, bọn họ làm thức ăn vô cùng ngon, chúng ta đi quán ăn kia đi.” Nhã Kỳ cao hứng nói.

Lúc Lý Tưởng bọn họ đến quán ăn, Tô Tố Tố còn chưa tới, Nhã Kỳ gọi điện hỏi, nàng đang đi trên đường đến.

Vì vậy, Nhã Kỳ làm chủ, gọi mấy món thức ăn cần thiết, lại gọi một két bia.

Lý Tưởng không nhịn được cười nói: “Cô thật là tiết kiệm cho bạn cô, thật ra thì để ta mời cũng được.”

Nhã Kỳ lắc đầu một cái, nói: “Cũng không cần, Tố Tố là một người khá mạnh mẽ, nếu chúng ta mời nàng, nàng sẽ nghĩ lung tung.”

“Được rồi, vậy tùy các cô.” Lý Tưởng không nghĩ nhiều nữa, đứng dậy đi ra ngoài hút thuốc.

Chờ lúc hắn trở lại, Tô Tố Tố đã đến, đang ngồi ở bên cạnh Nhã Kỳ, hai người cười vui nói chuyện gì đó.

Cô gái Tô Tố Tố kia, ước chừng hai mươi tuổi, vóc người rất cao, tầm 1m71, mang giày cao gót, cao tới khoảng 1m74, 1m75.

Mặt mũi xinh đẹp, màu da hơi vàng, hiển nhiên là dinh dưỡng không đầy đủ, bất quá nàng có một mái tóc đen bóng, tôn thêm nhiều cho vóc dáng cô ấy.

Nói đến vóc người, cùng Nhã Kỳ là không cách nào so sánh được, coi như cùng Dương Tư Niệm cũng là thua dưới một bậc.

Nhưng là Tô Tố Tố có Tô Tố Tố ưu thế, nàng khí chất thanh tân thoát tục, có cả bất khuất quật cường.

Điều này có lẽ cùng cuộc sống mưu sinh của nàng có liên quan.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.