Cực Phẩm Mỹ Nữ Bảo Tiêu

Chương 72: Ta kiêu ngạo như vậy đấy



Edit: Vạn

Điều tra viên đặc biệt của tổng bộ Cục quốc an, toàn bộ nội bộ Cục quốc an có mấy vạn nhân viên, nhưng muốn từ giữa mấy vạn người này chọn ra một người thì tỉ lệ cạnh tranh thật là lớn.

Hơn nữa Điều tra viên đặc biệt chưa chắc là từ nội bộ Cục quốc an tuyển ra, chỉ cần những ngành khác có người phù hợp điều kiện cũng phải được Cục quốc an công nhận là Điều tra viên đặc biệt,chính vì như vậy điều kiện càng thêm hà khắc, trên cơ bản là không thể nào.

Có điều Lý Tưởng là ngoại lệ, hắn là nhân tài đặc thù được tổng bộ Cục quốc an mời, điều kiện có hà khắc đi nữa đối với hắn mà nói cũng không tính là gì.

Bây giờ Lý Tưởng cầm giấy chứng nhận Điều tra viên đặc biệt ra vẻ đắc ý cùng mọi người, nói hắn không muốn làm Điều tra viên đặc biệt gì, là do tổng bộ Cục quốc an thịnh tình mời hắn, hoặc là bức bách hắn, bất đắc dĩ hắn mới miễn cưỡng tiếp nhận.

Nếu có thể mà nói, hắn tuyệt không muốn trở thành Điều tra viên đặc biệt gì, tình nguyện làm một công dân tự do bình thường còn hơn.

Trừ Phó Nghị ra, trong lòng những người còn lại đều nghĩ, cái thằng này lại tỏ ra ‘trang bức’ rồi, bộ dạng thoạt nhìn rất ‘chảnh cún’.

Chỉ có Phó Nghị là rõ ràng lời Lý Tưởng nói là thật, hắn là một người thích tự do, không thích bị quy củ trói buộc, tổng bộ Cục quốc an ba lần mời hắn làm Điều tra viên đặc biệt nhưng đều bị hắn cự tuyệt.

Lần này Phó Nghị không biết vì sao Lý Tưởng tiếp nhận chức vị này, có điều hắn đoán được một chút, nhất định là cùng hắn có quan hệ.

Thường Khả Dung sắc mặt tái xanh, cầm giấy chứng nhận của Lý Tưởng trong tay hơi run rẩy, không biết nên nói gì cho phải.

Lý Tưởng cười haha nói: “Thường bí thư trưởng, bây giờ ông còn muốn Chu cục trưởng đuổi tôi ra ngoài sao?”

Thường Khả Dung sắc mặt thật khó coi, hồi lâu sau, nhịn xuống lửa giận trong lòng, từ từ nói: “Cậu là Điều tra viên đặc biệt dĩ nhiên là có tư cách tham gia hội nghị rồi.”

“Vậy Chu cục trưởng, ông thì sao?” Lý Tưởng đưa ánh mắt nhìn về phía Chu Triết, miệng nhếch lên, cười lạnh hỏi.

Chu Triết tái mặt, lạnh nhạt nói: “Chuẩn bị một cái ghế cho Đặc phái viên.” Biểu thị Lý Tưởng có tư cách tham gia hội nghị này.

“Ây, để ở bên cạnh Phó Nghị đi, hai anh em chúng ta thích ngồi cùng nhau.” Lý Tưởng cười ha hả nói.

Có người đưa mắt nhìn Chu Triết, Chu Triết mặt lạnh gật đầu.

Cấp bậc Điều tra viên đặc biệt là cùng cấp bậc với cục trưởng Cục quốc an thành phố Giang Châu, dựa theo quy củ thì vị trí của Lý Tưởng hẳn là phải sắp xếp ở bên cạnh Chu Triết, nhưng mà Lý Tưởng lại yêu cầu đặt vị trí bên cạnh Phó Nghị, dụng ý rất rõ ràng, Lý Tưởng và Phó Nghị ở cùng với nhau.

“Cảm ơn.” Lý Tưởng thu hồi giấy chứng nhận, vừa nhìn thấy cái sắc mặt như đầu heo của Hùng Bách Đào, cười ha hả nói, “Hùng bí thư, ông có ý kiến à?”

“Cậu...” Hùng Bách Đào giận không nói lên lời.

Lý Tưởng cười: “Ông nếu không có ý kiến vậy tôi đi có thể đi được chứ?”

Hùng Bách Đào tức giận nắm chặt tay, miệng ngậm chặt không nói được gì.

Trước mắt bao người, Lý Tưởng chậm rãi đi tới bên cạnh Phó Nghị, ngồi ở trên ghế bên cạnh.

“Đại ca...” Phó Nghị vui mừng kêu lên.

Lý Tưởng vung tay rutsra hai điếu thuốc, đưa cho Phó Nghị một điếu, mình hút một điếu, sau khi chậm rãi thở ra một hơi khói, thản nhiên nói: “Chu cục trưởng, bây giờ ông có thể bắt đầu họp được rồi.”

Họp? Bây giờ còn họp cái gì?

Bọn họ vốn là muốn truy cứu trách nhiệm Phó Nghị, yêu cầu Phó Nghị thừa nhận gánh trách nhiệm việc của Hùng Huy, nhưng mà Lý Tưởng làm Điều tra viên đặc biệt tổng bộ Cục quốc an, công nhiên ủng hộ Phó Nghị, đồng thời còn trước mặt mọi người nói mệnh lệnh bắt Hùng Huy là do hắn hạ, Phó Nghị chẳng qua chỉ là người chấp hành thôi.

Nếu như Phó Nghị phải chịu trách nhiệm, như vậy Điều tra viên đặc biệt hắn đây càng phải gánh trách nhiệm.

Nhưng mà trên thực tế, Chu Triết căn bản không có quyền làm gì Lý Tưởng, dù cho Lý Tưởng làm sai chuyện, trái với quy định, lão cũng không có thể làm gì Lý Tưởng, nhất định phải do tổng bộ tiến hành xử trí Lý Tưởng mới được.

Bởi vậy sau khi Lý Tưởng nói ra câu đó,Chu Triết ngơ ngác đứng ở đó, miệng há ra, nhưng không biết nói gì cho đúng.

Hội nghị tiếp tục, chính là nghị luận xử trí chuyện của Phó Nghị.

Nếu xử trí Phó Nghị, như vậy vấn đề của Lý Tưởng cũng nhất định phải mang ra thảo luận.

Nhưng mấu chốt là bọn họ không có quyền cùng tư cách thảo luận vấn đề của Lý Tưởng, chứ đừng nói chi là xử trí Lý Tưởng, bắt Lý Tưởng.

Mà nếu xử trí Lý Tưởng, bắt Lý Tưởng, thì mọi người đều nhìn ra được đó là lão ta muốn dùng Phó Nghị khai đao, muốn tuyên chiến với tổng bộ Cục quốc an, là cố ý làm khó dễ Phó Nghị.

Trách nhiệm này quá lớn, ngay cả Chu gia đứng phía sau cũng không dám làm như thế, Cục trưởng cục quốc an thành phố Giang Châu như lão ta càng không dám.

Nhưng mà hội nghị nếu không tiếp tục nữa thì lão ta sẽ trở thành một chuyện cười của Cục quốc an, đừng nói uy quyền, có thể giữ được mặt mũi hay không cũng là một vấn đề.

Trong thời gian ngắn, phòng họp tĩnh lặng không tiếng động, mọi người cũng không dám thở mạnh, tất cả đều yên lặng nhìn Chu Triết, quan sát tình thế sẽ phát triển thêm một bước như thế nào.

Lý Tưởng không nóng vội, Chu Triết không nói lời nào hắn cũng không nói chuyện, cứ ngồi hút thuốc, hai mắt chớp chớp nhìn mọi người.

Về phần Phó Nghị, Lý Tưởng không nói thì hắn càng không nói gì, hắn đối với Lý Tưởng như thiên lôi sai đâu đánh đó, Lý Tưởng muốn nói cái gì chính là cái đó, có Lý Tưởng ở đây căn bản không cần hắn suy nghĩ nhiều làm gì.

Họp mà không ai dám nói, việc này chỉ sợ là quỷ dị nhất từ khi thành lập Cục quốc an thành phố Giang Châu tới nay, cũng là một hội nghị làm cho người ta kinh ngạc, làm người chủ trì hội nghị, Cục trưởng cục quốc an thành phố Giang Châu Chu Triết cảm thấy mặt mũi dần mất đi, trong lòng có thể nói là lửa giận vạn trượng nhưng hết lần này tới lần khác không phát tác được.

Loại cảm giác khuất nhục này chỉ sợ là từ khi lão nhậm chức Cục trưởng tới nay lần đầu tiên khắc sâu cảm nhận.

Chu Triết miệng há lớn, hội nghị không thể cứ im lặng như vậy cho tới hết, vẫn phải nên tìm chuyện để nói, nhưng mà lời nói vừa đến yết hầu lại không nói ra được.

Buổi họp hôm nay đề tài chủ yếu là thảo luận xử trí lý Phó Nghị, nhưng bây giờ Lý Tưởng đại biểu tổng bộ Cục quốc an quyết định việc của Phó Nghị là hợp lý hợp pháp hợp tình, lúc này nếu mà lão ta cố ý xử trí Phó Nghị thì đó chính là đối nghịch cùng tổng bộ Cục quốc an.

Trong lòng lão cũng nghĩ chỉ sợ Chu gia cũng không cho phép lão làm cái chuyện như vậy.

Cho nên sự tình phát triển đến nước này, Chu Triết cũng có chút buồn bực, đứng ở đài chủ tịch, ngồi cũng không được, đứng cũng không xong, để cho lão thấy khó chịu mà lại không biết nên làm gì cho phải, miệng há mấy lần cũng không nói được gì.

Chu Triết không nói lời nào, Thường Khả Dung tự nhiên cũng sẽ không nói, ông ta chẳng qua là đại biểu Thị ủy chính quyền thành phố tạo áp lực cho Chu Triết, cho Cục quốc an thành phố Giang Châu mà thôi, hiện tại tình thế có biến hóa, làm đại lão chính giới thành phố Giang Châu, ông ta nhất định là phải thay đổi chiến lược chiến thuật.

Thường Khả Dung trong lòng rất rõ, lúc này ai mà nói thì sẽ nhận lấy củ khoai lang bỏng, người ở đây đều là cáo già tinh ranh, bọn họ sao có thể tự đặt mình trong tình cảnh tiến thối lưỡng nan như thế.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.