“Haiz.” Lý Tưởng bất đắc dĩ thờ dài, quả nhiên lực sát thương của gái đẹp lớn thật, sau này ra ngoài cùng các nàng không biết sẽ gặp phải bao nhiêu lần cẩu huyết như này nữa.
“Hắc, người đẹp, đang chờ người à?” Tóc vàng mở miệng trước tiên, nói với Dương Phượng Phượng, dù sao mấy nàng Lưu Nhã, Chu Chân thì nhìn lớn tuổi hơn bọn họ, vẫn nên đối phó với gái nhỏ trước đã.
Mấu chốt nhất chính là Lưu Nhã, Tô Tố Tố vừa vặn đứng ở phía sau Ngải Kỳ cùng Chu Chân, mà Ngải Kỳ cùng Chu Chân thoạt nhìn mặt đầy sát khí, không giống người có vẻ dễ trêu chọc, Tóc vàng không biết sâu cạn của hai cô gái này, tự nhiên là không dám tùy tiện trêu chọc vào.
“Đúng vậy a, các ngươi có chuyện gì không?” Dương Phượng Phượng nghiêng đầu hỏi, bộ dạng ngây thơ trong sáng không biết gì làm chết mê biết bao nhiêu lolicon.
(nguyên văn là 怪蜀黍 ~ quái thục thử, đọc gần giống 怪叔叔 ~ quái thúc thúc, chỉ những ông chú biến thái cuồng loli)
“Không có gì, mà sao đứng chờ ở ngoài này, đi vào bên trong chờ đi, bạn của em hình dánh như thế nào, anh gọi người ở đây chờ cho, khi đến thì dẫn vào sau.” Tóc vàng khí huyết dâng lên, cô nàng trước mắt này là cực phẩm bình sinh hắn mới thấy.
“Không cần đâu, tôi và Lý Tưởng ca ca cùng chờ.” Dương Phượng Phượng nói, rồi cũng khoác lấy cánh tay Lý Tưởng.
Cảm nhận được xúc cảm mềm mại trên tay truyền đến, trong lòng Lý Tưởng rạo rực một trận, nhưng cũng không dám lộ ra chút gì trên mặt, lạnh lùng nói với thằng tóc vàng: “Bọn anh đang đợi người, đừng có làm phiền.”
Tóc vàng trong mắt chợt lóe hàn quang, nói: “Người anh em ở chỗ nào đấy?”
“Ai anh em với mày, bớt lộn xào đi, bằng mày mà cũng đòi làm anh em với tao.” Lý Tưởng khinh thường nói. Trong lòng thì mừng thầm, đây thật là cơ hội tuyệt hảo để “trang bức” nha, có lẽ mấy nàng Dương Phượng Phượng, Lưu Nhã, Ngải Kỳ thấy ca đây vô địch dũng mãnh phi thường thì trong lòng sẽ rung động, đến lúc đó hoa tiền nguyệt hạ, tứ chu vô nhân ~~~~~~ hắc hắc hắc hắc.
(hoa tiền nguyệt hạ: trước hoa dưới trăng, chỉ những nơi trai gái tỏ tình, nói chuyện yêu đương.
tứ chu vô nhân: bốn phía không người, ám chỉ làm gì cũng được)
“Được lắm, ở thành phố Giang Châu mày chính là người thứ nhất có dũng khí nói như vậy với tao đó, được lắm.” Hàn quang trong mắt Tóc vàng càng tăng lên, thấy nhiều người xung quanh nhìn về phía bên này, tóc vàng nhỏ giọng nói: “Chờ chút nữa ca ca sẽ làm cho mày thật sung sướng.” Sau đó mang theo mấy tên khác đi vào “Quốc Sắc Thiên Hương”, nhân viên phục vụ ở cửa nhanh chóng tiếp đón, cười nói: “Hoàng thiếu gia cậu đã tới, phòng tốt nhất đã chuẩn bị sẵn cho cậu rồi, mời đi theo tôi.” Tóc vàng chỉ về phía mấy người Lý Tưởng nói, “Chú ý mấy người kia.”
“Vâng.” Nhân viên phục vụ cười nói, đưa mấy người Tóc vàng mang vào Quốc Sắc Thiên Hương.
Thấy đám người Tóc vàng rời khỏi, Dương Phượng Phượng buông cánh tay Lý Tưởng ra, Lý Tưởng cười nói: “Hầy, không biết lúc nào bọn chúng lại đi ra, lại ôm anh lần nữa nhá.”
“Sắc lang.” Chu Chân khinh bỉ nói.
“Ai za, Lý Tưởng ca ca anh thật là xấu.” Dương Phượng Phượng nhón chân thổi nhẹ một hơi bên tai Lý Tưởng, nói: “Lý Tưởng ca ca, vừa rồi thấy mềm chứ.” Lý Tưởng chỉ cảm thấy một trận khí huyết dâng lên, trong nháy mắt Tiểu Lý Tưởng bừng bừng trỗi dậy.
“Tiểu yêu tinh.” Lý Tưởng có chút bất đắc dĩ. Dương Phượng Phượng này nhìn thì giống loli, đôi khi lại giống như ngự tỷ, thật là... tư vị tuyệt không thể tả được. Haha.
Đúng lúc này Phó Nghị lái một chiếc xe Jeep quân đội đi tới Quốc Sắc Thiên Hương, sau khi dừng xe đi tới trước mặt Lý Tưởng nói: “Trên đường kẹt xe nên em tới chậm chút.”
“Không có việc gì, bọn anh cũng vừa mới đến.” Lý Tưởng cười nói.
Phó Nghị thấy bên cạnh Lý Tưởng có năm cực phẩm mỹ nữ, tắc lưỡi không ngớt, trong lòng càng thêm ngưỡng mộ Lý Tưởng, cũng không xem đang trong trường hợp nào, trực tiếp hỏi: “Đại ca, anh một mình đối phó năm cô gái, tinh lực không bị tiêu hao hết chứ? Các chị dâu có được sung sướng không?”
Chu Chân đang uống nước, nghe được lời này của Phó Nghị thì trực tiếp phun ra một ngụm nước, trừng mắt liếc Phó Nghị, quát lên: “Cậu nói bậy gì thế hả?”
Phó Nghị vỗ vỗ cái ót, ha ha cười nói: “Xấu hổ quá, tôi lại xen vào chuyện của người khác, đây là chuyện của mọi người, nên tự mình giải quyết mới phải.”
“Cậu...” Chu Chân tức giận không được.
Lý Tưởng đá Phó Nghị một cái, tức giận nói: “Tiểu tử thối, cậu cố ý hả.”
Phó Nghị vội vàng tránh xa, cười láu lỉnh nói: “Đại ca, em đây là suy nghĩ cho thân thể đại ca mà, chẳng lẽ đại ca lại muốn chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu!”
“Lượn.” Lý Tưởng cười mắng một câu, sau đó thản nhiên nói, “Việc này anh em tư tự trao đổi với nhau được rồi, tự mình nhận thức là được.”
“Dạ dạ, em nhất định nhớ kỹ.” Phó Nghị ánh mắt rất mập mờ quét nhìn Lý Tưởng cùng năm cô gái, có phần thâm ý gật đầu.
“Biểu tình của cậu là gì thế hả!?” Chu Chân bất đắc dĩ hỏi.
Chu Chân há hốc mồm, vội vàng nói: “Ai là chị dâu của cậu? Cậu mới là chị dâu, cả nhà cậu mới là đại tẩu.”
“Ặc...” Lý Tưởng có chút xấu hổ, nếu như thế thì hắn cũng không chấp nhận được.
“Đi thôi.” Lý Tưởng mang mọi người đi vào Quốc Sắc Thiên Hương.
Một nhân viên phục vụ tới tiếp đón, Lý Tưởng nói: “Cho chúng tôi một phòng lớn.”
“Được.” Nhân viên phục vụ cầm bộ đàm liên hệ với tổng đài một chút rồi nói, “Phòng 505, mời đi theo tôi.”
Đám người Lý Tưởng đi theo nhân viên phục vụ lên tầng.
Sau khi đi tới phòng bao, Lý Tưởng kêu 2 két bia cùng một ít đồ nhắm, lại bảo họ chuẩn bị một ít thức ăn, rồi cho người phục vụ rời đi.
Phục vụ kia sau khi đi ra khỏi phòng, cầm bộ đàm nói: “Nói với Hoàng thiếu gia những người kia ở phòng 505.”
“Được.” Bộ đàm bên kia đáp.
“Nào nào, em hát trước một bài.” Dương Phượng Phượng cầm mic nói, sau đó chọn bài hát Đa lạp a mộng (Đoraemon) hát lên, vừa hát vừa nhảy, bộ ngực đầy đặn giống như tùy thời đều có thể phá vỡ tầng ngăn cản bình thường kia, khiến cho Lý Tưởng nhìn xem phải kinh tâm động phách, khí huyết nhộn nhạo.
“Phó Nghị, chúng ta uống bia.” Lý Tưởng một tay khui bia, đưa một chai cho Phó Nghị, khui cho mình một chai, cả hai cùng cụng chai một cái, nói: “Đã lâu không có uống cùng cậu, nào.” Hai người trực tiếp cầm chai uống, chỉ chốc lát đã uống hết chai.
“Đúng vậy, nhớ rõ trước kia muốn uống một lần cũng không dễ dàng gì, thậm chí không biết mỗi lần uống có phải là lần cuối cùng hay không nữa. Không nghĩ tới chúng ta cuối cùng đều bình an trở về được.” Phó Nghị có chút ưu thương nói.
Lý Tưởng cười cười, không nói gì, lại khui tiếp hai chai, một đưa cho Phó Nghị, một cho mình, ừng ực uống, nháy mắt lại hết tiếp một chai.
Lại uống hết một chai bia, Phó Nghị bỏ vỏ chai xuống, có chút thương cảm nói: “Đại ca, em nhớ những người anh em kia.”
Lý Tưởng viền mắt nhất thời đỏ lên, cười cay đắng, đúng vậy, nói không nhớ những anh em kia thì hoàn toàn là gạt người, nhưng mà, đại đa số anh em đều đã bị bỏ mạng lại trong cánh rừng rậm nguyên sinh kia, không bao giờ ra được nữa.
Tình anh em ngày xưa, bây giờ nhìn lại chỉ còn là một hồi thương cảm.
“Anh cũng nhớ bọn họ, nhất là Tiểu Hùng, lúc cậu ta chết mới 18 tuổi, nếu không có cậu ấy, anh đã bị tay súng bắn tỉa của đối phương giết chết rồi.” Lý Tưởng nhớ lại quá khứ, trong lòng một trận bi thương, điều này làm cho hắn càng thêm kiên định, nhất định phải tìm ra kẻ phía sau, báo thù cho anh em đã chết.
*cẩu huyết: tình tiết nhàm chán thường gặp đi gặp lại nhiều lần trong phim hay cuộc sống