Cực Phẩm Mỹ Nữ Bảo Tiêu

Chương 90: Giáo huấn nam nhân bỉ ổi



Edit: Vạn

“Nhưng mà Thiến Thiến, cơ hội này không thể bỏ qua nha!” Mã Phong tựa hồ cấp bách, ngay cả xưng hô với Trương Thiến cũng thay đổi, “Chúng ta cùng đi xem đi.”

“Thật xin lỗi, Mã lão sư, tôi thật sự không có thời gian!” Trương Thiến đối với Mã Phong chưa nói tới có hảo cảm gì, thấy bộ dạng bức bách của hắn như vậy trong lòng liền sinh ra một tia ác cảm đối với hắn.

“Thiến Thiến, em... em còn không biết tâm tư của anh đối với em sao!” Mã Phong nói, “Chúng ta đều là cùng học ở trường này, trước đây lúc chúng ta còn là sinh viên, anh, anh đã thích em rồi, sau đó thấy em lưu lại trường cũ nhận dạy học, anh, anh cũng lưu lại luôn, Thiến Thiến, anh làm tất cả đều là vì em mà!”

“Mã Phong, anh làm gì thế hả, a, buông tay anh ra, anh nắm đau tôi đấy!” Trong văn phòng, Trương Thiến vội vàng kêu lên.

“Thiến Thiến, em đáp ứng anh đi ...” Hô hấp của Mã Phong tương đối gấp, thỉnh thoảng còn kèm theo thanh âm hít hà nữa.

“Không được!!! Mã Phong, buông tay ra!” Trương Thiến là một cô gái yếu ớt, sao có thể là đối thủ của Mã Phong.

Lý Tưởng vốn là đang cao hứng ở bên ngoài nghe lén, nghe được lời cuối cùng của Trương Thiến thì đôi mắt liền sáng lên, trực tiếp đẩy cửa ra đi vào.

“Mã lão sư, em tới lấy quà.” Mới vừa vào phòng làm việc, Lý Tưởng có thể cảm giác được một cỗ sát khí nhằm vào chính mình.

Đương nhiên đối với một người từng làm sát thủ, từng trải qua chiến trường mà nói, loại sát khí này giống như sát khí của đứa bé bị đứa bạn đoạt mất món đồ chơi mà thôi, căn bản không quan trọng.

Mà lúc này trong phòng làm việc, phụ đạo viên Mã Phong đang một tay nắm lấy tay Trương Thiến, hai mắt thì nhìn chằm chằm vào Lý Tưởng.

Một bộ phim cưỡng hiếp trong văn phòng thật hay nha.

Lý Tưởng trong khoảng thời gian ngắn có chút sững sờ, tên Mã Phong này có phải t*ng trùng lên não hay không, sở trong phòng làm việc trong trường Đại học cũng dám làm chuyện như vậy.

Chuyện này nếu như lộ ra ngoài, hoặc là Trương Thiến tố cáo thì chỉ sợ cả đời hắn cũng bị hủy luôn.

Không chỉ là trong Đại học không sống được, nói không chừng còn bị cảnh tù ngục nữa.

Lý Tưởng sờ sờ cái đầu, nam nhân có xúc động là chuyện bình thường, ai nhìn thấy mỹ nữ mà không có một loại xúc động đâu chứ.

Nhưng mà dù sao đi nữa, tối thiểu lý trí cùng kiềm chế vẫn phải có chứ, cứ giống như Mã Phong vậy thì xã hội còn không loạn sao.

Chỉ trong thoáng chốc hắn liền khinh bỉ Mã Phong, nam nhân như vậy, nửa điểm lý trí cùng kiềm chế cũng không có, sẽ chẳng làm được chuyện gì cả.

“Lý Tưởng.”

Trương Thiến thấy Lý Tưởng xuất hiện, trên mặt liền trở nên vui vẻ, lập tức dùng sức trên tay, thừa dịp sự chú ý của Mã Phong bị dời đi đem tay thoát ra.

“Ha ha, Mã lão sư, bạn học Hà Thư Nhã có việc bận không qua đây được, cô ấy nhờ em đến lấy món quà của lão sư.” Lý Tưởng cười hắc hắc đi tới bên người Mã Phong, nhìn Mã Phong nói: “Lão sư, ban nãy ngài đang làm gì thế?”

“Khụ khụ, không có gì!” Mã Phong ho khan một chút, lập tức áy náy nhìn Trương Thiến, nói: “Trương lão sư, thật xin lỗi...”

“Tôi hy vọng loại sự tình này sẽ không xảy ra lần nữa, bằng không tôi sẽ báo cảnh sát, còn nữa tôi sẽ xin với trường học không làm việc cùng một phòng với anh nữa.” Trương Thiến lạnh lùng nói.

“Cái đó, Trương lão sư, thật sự phải như vậy sao?” Mã Phong chưa từ bỏ ý định nói.

Trương Thiến lạnh nhạt nói: “Vậy anh hi vọng tôi đem chuyện này nói cho lãnh đạo trường học sao?”

“Ặc...” Mã Phong thần sắc xấu hổ, lẩm bẩm nói, “Vậy cũng được, chỉ cần cô hài lòng, tôi làm gì cũng đều nguyện ý.”

Trương Thiến hừ một tiếng, đi ra khỏi phòng làm việc.

Mã Phong hung hăng nhìn chằm chằm Lý Tưởng, Lý Tưởng nhún nhún vai, cười nói: “Mã lão sư, cẩn thận tròng mắt của ngài rớt xuống đấy!”

“Bạn học này tên là gì nhỉ?” Mã Phong nghiến răng nói.

Lúc nãy còn kém một chút là chuyện mơ ước trong lòng hắn thành sự thật rồi, có thể có được Trương Thiến rồi, thế nhưng Lý Tưởng đột nhiên xông tới, quấy rối toàn bộ kế hoạch cùng sắp xếp của hắn, khiến hắn đối với Lý Tưởng oán hận không gì sánh được, nếu có thể, hắn hiện tại muốn đối phó Lý Tưởng, đem Lý Tưởng khai trừ khỏi Đại học Giang Châu.

“Thế nào, Mã lão sư muốn trả đũa sao?” Lý Tưởng chẳng cần đél gì sợ loại tiểu nhân như Mã Phong này, nói thật ngay cả hứng thú xuất thủ cũng không có.

Mã Phong hừ hừ vài tiếng, nói: “Không nên nói linh tinh, tôi là phụ đạo viên của các cậu, không nên cố ý nói tôi thành tiểu nhân hẹp hòi như vậy.”

“Lẽ nào không phải vậy sao?” Lý Tưởng rút ra một điếu thuốc châm lửa hút, thở ra một hơi khói, khinh thường nhìn Mã Phong.

“Thằng khốn này.” Mã Phong lạnh lùng nói, “Ở đây không cho phép hút thuốc.”

“Tôi cứ hút đấy.” Lý Tưởng rất kiêu ngạo, lạnh nhạt nói, “Vậy thì sao nào?”

Thấy Mã Phong muốn đi qua, Lý Tưởng lấy điện thoại di động ra, mở video phát lại một màn lúc nãy, sau đó cất di động lại, vỗ vỗ đầu, giống như là lẩm bẩm, cũng giống như là cố ý nói cho Mã Phong nghe: “Ngài nói nếu như giao cái video này cho lãnh đạo trường học, hoặc là đăng lên website của trường học, Mã lão sư, ngài sẽ được nổi tiếng.”

“Cậu...” Lửa giận trong mắt Mã Phong muốn phát tác nhưng hắn rất nhanh nhịn xuống, trên mặt lập tức bày ra vẻ tươi cười, nói, “Bạn học hiểu lầm rồi, ban nãy là lão sư đùa giỡn với cậu thôi, cậu đừng để trong lòng.”

Lý Tưởng trên mặt cũng bày ra bộ dáng tươi cười sáng lạng, cười nói: “Ban nãy tôi cũng nói đùa thôi, Mã lão sư ngài không cần để trong lòng nha!”

Mã Phong trong lòng từ lâu đã đem tổ tông 18 đời của Lý Tưởng ra hỏi thăm rồi, nhưng mà nhược điểm của hắn rơi vào trong tay Lý Tưởng, không dám đắc tội với Lý Tưởng, cẩn thận nói: “Bạn học, vậy cái video lúc nãy...”

“À, không có gì, tôi sẽ đem nó lưu trên máy tính, lúc không có việc gì thì đưa ra xem lại.” Lý Tưởng cười ha hả nói.

“Cậu...” Mã Phong không biết làm gì.

Lý Tưởng nói: “À đúng rồi, Mã lão sư, không phải ngài nói có món quà cho chúng ta sao? Là món quà gì thế?”

Mã Phong tức giận nói: “Không cần làm phiền cậu, tôi đã sai người đưa qua rồi.”

“Vậy được rồi, tôi đi đây.” Lý Tưởng khoát tay, thở ra một hơi khói, rất kiêu ngạo rời khỏi phòng làm việc của Mã Phong.

Trở lại phòng học, Dương Phượng Phượng thấy Lý Tưởng về tay không, ngạc nhiên nói: “Món quà nhỏ của chúng ta đâu?”

Lý Tưởng nói: “Mã lão sư nói hắn còn chưa mua được, chờ hắn ta mua được sẽ đưa cho mọi người.”

Dương Phượng Phượng “Xì” cười một tiếng, liếc mắt nhìn Lý Tưởng, nói: “Lý Tưởng ca, không nên nói xấu lão sư như vậy, cẩn thận hắn gây khó dễ cho anh đó.”

“Xì..., bằng hắn ta? Có năng lực này không?” Lý Tưởng hoàn toàn không có đem Mã Phong để vào mắt, ngồi tính toán thời gian tan học.

Trời có mây mưa bất thường, mới vừa nãy trời còn đang sáng, trong nháy mắt mây đen giăng đầy trời, không bao lâu thì đổ mưa xuống.

Lý Tưởng cùng Dương Phượng Phượng đứng dưới mái hiên nhìn trời mưa, hai người không có mang ô nên chỉ còn cách đứng ở chỗ này chờ mưa tạnh.

Lúc này sắc mặt của Dương Phượng Phượng đại biến, một thân ảnh quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt của nàng, chính là bạn trai cũ của nàng Lưu Xán, mà Lưu Xán kia hiển nhiên là đang đợi người, không cần nghĩ cũng biết là hắn đang đợi ai.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.