Cực Phẩm Nữ Phụ: Nam Thần, Nâng Lên Cao

Chương 7



Lạc Thiên Dịch lướt qua đám người, đi thẳng vào lớp 7 năm hai.

Cố Tiểu Kiều đang soạn sửa sách vở cho tiết đầu, thì nghe thấy tiếng bàn tán xuýt sao của bạn học, nên ngẩng đầu lên, nhìn về phía cửa lớp.

Kịch bản!!

Kịch bản đâu, kịch bản đâu!!

Tại sao Hoàng tử học viện đế quốc lại tới đây?!

Hình như, còn tiến tới chỗ mình?!

Tới tìm mình gây phiền toái ư? Không phải chứ.....

Lạc Thiên Dịch nhìn nữ hài nhi đang trợn mắt há mồm, khóe môi cong cong, lập tức ngồi xuống bên cạnh Cố Tiểu Kiều.

!!

Cố Tiểu Kiều buông tha sách giáo khoa trong tay ra, nhìn thiếu niên yêu nghiệt, có nhan sắc hại nước hại dân trước mặt, thấp giọng nói:"Hoàng tử, anh có việc gì sao?"

Nếu nàng nhớ không nhầm, Hoàng tử hẳn là học năm ba đi!

Không nên xuất hiện ở năm hai này chứ.

Chắc là không phải tới tìm nàng đâu......

Hệ thống quân vô lương, cũng thật biết chọn thời điểm, chờ nhiệm vụ hoàn thành, nhất đinh phải hảo hảo khiếu nại nó!! Cho nó học cách phân biệt thời gian, địa điểm, tình huống để an bài!!

"Hoàng tử? Đúng là cách xưng hô độc đáo." Lạc Thiên Dịch nghiêng người, ung dung nhìn gương mặt phấn nộn của nữ sinh trước mặt. Nữ sinh có đuôi lông mày cong hơi hạ xuống, toát ra sự ngây thơ vô tội, khiến hắn nhớ tới chú mèo con ở nhà, tạc mao đêm trước cũng bày ra bộ dạng này làm nũng hắn.

"Ách, Lạc...... Lạc thiếu...... Anh có chuyện gì cần làm sao?" Cố Tiểu Kiều chỉ nghĩ cách mau chóng thỉnh tên ôn thần này đi......

"Chẳng lẽ em không thấy được? Tôi hiện tại là bạn cùng bàn với em. Sau này, mong được giúp đỡ nhiều hơn."

Lạc Thiên Dịch nói xong vươn tay phải, nhìn Cố Tiểu Kiều.

...... Không phải chứ, Hoàng tử thật sự tới đây? Cố Tiểu Kiều tự hỏi mình chẳng lẽ có mị lực lớn đến thế, làm nam nhân gặp một giây liền yêu mình, hệ thống cũng không có loại kỹ năng như vậy...... Nếu có kỹ năng đó, hoàn thành nhiệm vụ chỉ cần 1 giây, tích phân 1 giây là có, quá tuyệt vời rồi!!!

Cố Tiểu Kiều không biết Lạc Thiên Dịch định làm gì, chỉ có thể gượng ép duỗi tay phải ra nắm tay với Lạc Thiên Dịch một chút, thấp giọng nói:"Lạc thiếu, sự tình vừa nãy ở phòng thay đồ, chỉ là hiểu lầm, thật sự chỉ là do hiểu lầm, dù có cho tôi thêm 100 lá gan, tôi cũng không dám chiếm tiện nghi của ngài!"

(Thể hiện cho rõ sự thành khẩn nên dùng xưng hô ngài tạm thời)

"Em nói cái gì? Nói nhỏ quá, ta nghe không được." Lạc Thiên Dịch vừa nói vừa gãi gãi lỗ tai.

"Tôi nói! Lạc thiếu, sự tình ở phòng thay vừa nãy, chỉ là do hiểu lầm, dù có cho tôi 100 lá gan, tôi cũng không dám chiếm tiện nghi của ngài!" Cố Tiểu Kiều nói to lên. Gia gia gia, Hoàng tử học viện này nhàn rỗi đến vậy sao....... Không biết ở đây làm cái gì, định đến đây hành hạ mình cho bớt chán sao......

Phi, thật là đen đủi...... Nàng chỉ muốn lặng lẽ hoàn thành nhiệm vụ, nhanh chóng nhận tích phân thôi mà......

"Ha ha ha......" Trong phòng học, tiếng cười rộ lên hết đợt này đến đợt khác, nhưng Lạc Thiên Dịch chỉ cần quét mắt, phòng học lập tức yên tĩnh lại, thanh âm dù nhỏ thế nào cũng không có.

"Em đã chiếm." Lạc Thiên Dịch nhìn Cố Tiểu Kiều nói, đôi mắt chứa toàn ý cười.

"Anh muốn tôi phải làm gì? Anh nói đi." Cố Tiểu Kiều trưng bộ dáng sống không còn gì luyến tiếc nhìn Lạc Thiên Dịch...... Giờ phút này, nàng cảm thấy đôi mắt phượng kia của Lạc Thiên Dịch xấu chết, lúc trước không biết có phải bị mù không hay xảy ra chuyện gì, mà thấy đôi mắt của hắn rất đẹp, phong tình mười phần, còn có chút phong tao...... Phi! Ông nội hắn(chắc là đang chửi thề)!

"Muốn em lấy thân báo đáp thôi." Lạc Thiên Dịch kề sát người Cố Tiểu Kiều, nhìn nàng, chớp chớp mắt.

...... Oanh, mặt Cố Tiểu Kiều giờ đỏ bừng!

"Nhàm chán." Cố Tiểu Kiều quay đầu sửa soạn lại sách vở, không thèm nhìn hắn, cố gắng chế trụ cái cảm xúc kì lạ mới xuất hiện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.