Cực Phẩm Nữ Tiên

Chương 161: Kế hoạch nguy hiểm



Mới bước nửa bước ra khỏi tiệm thuốc Lang Gia, lưng Hứa Tử Yên bỗng nhiên cứng đờ, có một loại cảm giác bị rắn độc nhìn chòng chọc. Nỗ lực ngăn chặn trái tim đang đập kinh hoàng trong lồng ngực, chậm rãi quay đầu, nhìn lại tiệm thuốc. Lại phát hiện tất cả vẫn bình thường như trước, không có chút dị tượng. Ánh mắt theo thứ tự theo đảo qua trên mặt mọi người, cũng không phát hiện bất cứ người khả nghi nào, nhưng loại bị cảm giác nhìn chòng chọc này cũng không lệch đi đâu được.

Hứa Tử Yên hít một hơi thật sâu, xoay người, chậm rãi bước trên đường cái ngoài tiệm thuốc. Lăng Tiêu và Lăng Nhu Nhi đứng cạnh khó hiểu nhìn Hứa Tử Yên, không biết nàng có chuyện gì. Sau khi bước ra khỏi tiệm thuốc mấy bước, ánh nhìn chòng chọc trên người nàng đột nhiên giống như thủy triều rút lui, Hứa Tử Yên nhất thời cảm thấy thoải mái hẳn, vội vàng lôi kéo Lăng Nhu Nhi, nhẹ giọng nói với hai huynh muội: “Đi mau.”

Huynh muội Lăng Tiêu nhìn thấy trong ánh mắt Hứa Tử Yên lộ ra một tia sợ hãi, hai người lập tức biết Hứa Tử Yên phát hiện gì đó, hơn nữa lấy hiểu biết của huynh muội bọn họ mấy ngày nay với Hứa Tử Yên, có thể khiến Hứa Tử Yên lộ ra thần sắc sợ hãi nhất định không phải việc nhỏ. Cho nên, hai người cũng không hỏi, mà theo sát Hứa Tử Yên bước nhanh rời đi.

Bóng lưng Hứa Tử Yên dần dần hòa vào dòng người biến mất giữa đám đông. Lúc này, Lang Gia đã leo xuống giường, đứng trước tiểu lâu, ánh mắt chăm chú nhìn bóng lưng biến mất của Hứa Tử Yên, miệng thì thào lẩm bẩm: “Đó chẳng phải dược thảo cần thiết để luyện chế An Hồn đan? Chẳng lẽ trên người nàng có An Hồn thảo?”

Yên lặng về tới giường khoanh chân ngồi xuống, nhắm hai mắt lại, ngọn lửa giữa mi tâm mơ hồ nhảy nhót. Tinh thần lực của Lang Gia lẳng lặng lan tràn toàn bộ Lang Gia trấn, ẩn vảo mỗi ngóc ngách trong Lang Gia trấn.

Vẻn vẹn dùng xong một ngày thời gian, bốn tổ đều quay trở về khách điếm, tập hợp ở trong phòng Hứa Tử Yên. Mọi người giới thiệu từng điểm đã tra xét một lượt, cuối cùng xác định một nơi, chính là một khu vực bình thường ở thành đông. Nơi đó vừa không phải khu ổ chuột, vừa không phải khuxa hoa. Nơi như vậy thích hợp che giấu nhất, bởi vì những người ở khu xa hoa đều là một số người có thân phận, mỗi ngày khó tránh khỏi qua lại đưa tiễn biếu tặng. Hơn nữa nhà những người như vậy, chủ tử và nô bộc cộng lại cũng có đến tám trăm đến một ngàn người, nên động thủ khó tránh khỏi không tiện. Mà nhà của khu nhà nghèo thì quá nhỏ, muốn chứa mười hai người bọn họ căn bản không có khả năng. Cho nên lựa chọn một nơi bình thường, mới là nơi ẩn thân lý tưởng nhất.

Giữa khuya.

Một tòa gia viên ở thành đông, tại nơi bị tường che khuất, Hứa Tử Yên vung tay lên, mọi người phi thân phóng lên đầu tường.

“Giữ người sống.” Hứa Tử Yên nhẹ giọng căn dặn, sau đó chạy tới căn nhà ở giữa vườn.

Chỉ chốc lát sau, tất cả mọi người trong nhà bị kéo dậy từ trong ổ chăn, một đám nơm nớp lo sợ tập trung trong đại đường. Hứa Tử Yên ngồi trên chủ vị ở đại đường, nhìn một đám người run rẩy bị dẫn tiến vào, quay đầu nói với Hứa Kỳ: “Kỳ sư huynh, đã tập trung tới hết rồi sao?”

“Ừ, Tử Yên, từng gian phòng đều bị lục soát, bao gồm nhà xí.”

“Tốt.” Hứa Tử Yên tán thưởng gật đầu, sau đó ngoắc tay với một lão giả mập mạp đang đứng phát run ở giữa: “Ngươi, lại đây.”

“A, dạ.” Lão giả hoảng hốt, nhưng vẫn run rẩy di chuyển lại.

“Ngươi là chủ nhân nhà này?” Ánh mắt Hứa Tử Yên đảo qua trên người hắn, phát hiện người trước mắt vậy mà cũng là tu vi Luyện Khí kỳ tầng thứ nhất. Ánh mắt nhìn lão giả mập mạp đột nhiên rét lạnh, trên người tỏa ra sát khí.

Bịch một tiếng, lão giả mập mạp ngồi bệt xuống đất, gương mặt béo núc ních đổ đầy mồ hôi, thịt béo cả người không tự chủ được run run, há miệng thở dốc, không nói nổi một lời.

Hứa Tử Yên thu hồi sát khí trên người, lạnh lùng nhìn chăm chú vào hắn. Lão giả mập mạp thở hắt ra một hơi thật dài, phảng phất như vừa đi qua một vòng địa ngục, kế tiếp ngẩng đầu sợ hãi nhìn Hứa Tử Yên, liều mạng gật đầu.

“Ngươi tên gì?”

“Tiểu… nhân… gọi là Chu Tân Phát.”

“Đứng lên, giới thiệu người nhà của ngươi cho ta một chút.”

Thân thể lão giả mập mạp run lẩy bẩy, sợ hãi bò dậy từ trên đất, ngẩng đầu vừa định muốn nói gì, nhưng thấy ánh mắt lạnh băng của Hứa Tử Yên, liền lập tức nuốt vào lời muốn nói, run rẩy giới thiệu một lượt hai mươi mấy người trong phòng cho Hứa Tử Yên.

Hứa Tử Yên nhìn chằm chằm Chu Tân Phát, lạnh lùng nói: “Chúng ta là ai ngươi không cần biết, chúng ta chỉ cần ẩn nấp ở nhà ngươi vài ngày, qua mấy ngày nữa chúng ta sẽ rời đi. Trong mấy ngày này, chúng ta không có việc gì, thì các ngươi cũng không có việc gì, nếu ta có điểm gì ngoài ý muốn, các ngươi cũng chỉ còn nước chết trước.”

Nghe xong lời Hứa Tử Yên, đầu Chu Tân Phát giống như gà mổ thóc gật lia lịa. Hứa Tử Yên vừa lòng nhìn Chu Tân Phát nói: “Một lát nữa, ta sẽ tách các ngươi ra nhốt vào hai phòng, các ngươi tốt nhất thì đừng gây tiếng động lớn xôn xao, để tránh liên lụy tới người khác “

Nói tới đây, ánh mắt Hứa Tử Yên lạnh lùng đảo qua chủ tớ Chu gia đứng ở chính giữa. Chủ tớ Chu gia cũng bất an đứng tại chỗ cúi đầu, không dám nói gì. Hứa Tử Yên thu hồi ánh mắt, nhìn chằm chằm Chu Tân Phát đang sợ hãi bất an tiếp tục nói: “Nhà ngươi ở địa phương khác có thân thích không?”

“Có… có…”

“Ở đâu?”

“Ở Song Dương trấn.”

“Tốt.” Hứa Tử Yên nghiêng đầu ngoắc một gã trung niên cao gầy: “Quản gia, ngươi lại đây.”

Quản gia cao gầy vội vàng tiến vài bước, đi tới trước mặt Hứa Tử Yên. Hứa Tử Yên nâng tay ném ra một tấm phù lên người hắn, ánh sáng chợt lóe, ẩn vào trong cơ thể gã quản gia kia, lại điểm á huyệt của hắn.

Chỉ chốc lát sau, gã quản gia liền nằm ngã ra đất, không ngừng lăn lộn, miệng phát ra tiếng cười ha hả rỗng tuếch. Lại một lát sau, quản gia không lăn lộn nữa, mà run rẩy cả người. Tất cả bắp thịt trên người đều co rút lại, khóe miệng quản gia đã bắt đầu chảy máu tươi.

Hứa Tử Yên nâng tay đánh một thủ quyết, thân thể quản gia kia liền ngừng run rẩy, khuôn mặt vặn vẹo cũng dần hoãn lại. Hứa Tử Yên lại điểm một cái, giải á huyệt của hắn, lạnh lùng nhìn hắn nói: “Trong mấy ngày nay, nếu quả có người đến phủ bái phỏng, ngươi liền đi cửa nói cho bọn họ, cả nhà chủ nhân của ngươi đều đã trở về Song Dương trấn thăm người thân, phải một tháng mới trở về, ngươi đã hiểu chưa?”

“Tiểu nhân… đã rõ.”

“Cảm giác vừa rồi ngươi đã nếm thử, hiện tại ta chỉ tạm thời để vào cơ thể ngươi một tấm phù, một tháng sau, nếu ta không cởi bỏ phù cho ngươi, nó sẽ tái phát, ngươi không muốn thử lại cảm giác vừa rồi một lần nữa chứ?”

Nghe lời nói của Hứa Tử Yên, mặt quản gia lập tức trở nên tái nhợt, quỳ bịch một tiếng trước mặt Hứa Tử Yên, run rẩy nói: “Tiểu… tiểu nhân không dám, tất cả nghe… nghe theo mệnh lệnh của người.”

Hứa Tử Yên chậm rãi đứng dậy từ chỗ ngồi, trong tay đột nhiên nhiều thêm hơn mười tấm phù, phóng tới không trung, hai tay ngón tay liên tục bắn ra, chớp mắt đã điểm một cái lên mỗi tấm phù, khiến từng luồng sáng lóe lên. Trên mỗi người Chu gia đều có một tấm phù ẩn vào. Sau đó Hứa Tử Yên vỗ tay về tới chỗ ngồi, cười nói với người Chu gia: “Vừa rồi ta gieo xuống phù giống của quản gia trên người các ngươi, một tháng sau sẽ phát tác, chỉ cần các ngươi thành thật sống trong đó một tháng, một tháng sau ta sẽ cởi bỏ phù trên người các ngươi, đến lúc ấy chúng ta cũng sẽ rời đi.”

Nhìn thần sắc người Chu gia sợ hãi và Chu Tân Phát há mồm muốn nói, Hứa Tử Yên vẫy vẫy tay, quay đầu nói với Hứa Kỳ: “Kỳ sư huynh, huynh dẫn người đi rồi lục soát trên người bọn họ một lượt, sau đó cho mỗi người bọn họ ăn vào Ma Tiên tán, lại chia ra nhốt vào hai phòng, phái thêm vài sư huynh canh chừng sáng tối, không được để xảy ra chuyện gì.”

“Đã biết, Tử Yên.” Hứa Kỳ lên tiếng, rồi dẫn theo mấy chủ tớ Chu gia đi xuống. Hứa Tử Yên nhìn Hứa Kỳ cùng bóng lưng vài vị sư huynh sư tỷ biến mất ở cửa, liền ngồi tựa vào ghế trầm tư. Hiện tại thế cục trong Lang Gia trấn vừa hỗn loạn lại vừa trật tự. Hỗn loạn là trong Lang Gia trấn trước mắt có rất nhiều thế lực, thực lực mạnh yếu khác nhau, quan hệ giữa các bên rắc rối phức tạp. Nói có trật tự là vì, những thế lực ấy đều có cùng một mục tiêu, toàn bộ đều nhằm vào mười người mình. Hứa Tử Yên bất tri bất giác cười khổ một tiếng, nghĩ đến Lang Gia trấn gần đây lại xảy ra một đại sự, nói là Lang Gia sơn trong Lang Gia sơn trang sụp đổ, hơn nữa biến thành một cánh tay khổng lồ, cũng không biết là thật hay giả. Lang Gia trấn này thật đúng là đủ loạn.

Những người còn lại đều ngồi trên ghế, lẳng lặng nhìn Hứa Tử Yên ngồi trên thượng vị. Qua ba mươi phút, Hứa Kỳ mang theo mọi người trở lại, để Hứa Bằng và Hứa Lương Vĩ ở nơi đó canh gác. Tiến vào phòng thấy được tình cảnh bên trong, vài người cũng đều nhẹ chân nhẹ tay tìm một chiếc ghế ngồi xuống.

Hứa Tử Yên chợt tỉnh lại từ cơn trầm tư, phát hiện Hứa Kỳ đã trở lại, bèn nhẹ giọng hỏi: “Đã an bày xong?”

“Ừ.” Hứa Kỳ gật đầu nói: “Bọn họ đều rất phối hợp, không có lục soát ra vật gì, sau khi cho bọn họ uống Ma Tiên tán, bọn họ liền càng thành thật. Ta cũng đã để lại Hứa Bằng và Lương Vĩ canh gác ở nơi đó.”

“Tốt lắm.” Hứa Tử Yên gật đầu, ánh mắt lần lượt đảo qua mọi người, nhẹ giọng nói: “Hiện tại chúng ta cần phải điều tra toàn bộ thế lực trong Lang Gia trấn, nắm rõ ngọn nguồn. Như vậy chúng ta mới có thể bắn tên trúng đích, triệt để đảo loạn cái đầm nước Lang Gia trấn này. Bằng không, chúng ta mù quáng đi ra ngoài hành động, sẽ cực kỳ nguy hiểm. Xung quanh chúng ta gần như đều là thế lực đối địch, chỉ hơi vô ý, sẽ vạn kiếp bất phục.”

“Muội tính làm thế nào?” Hứa Lân nhẹ giọng hỏi.

Hứa Tử Yên nhìn thoáng qua Hứa Lân, sau đó quay sang hỏi Lăng Tiêu: “Huynh đã quyết định?”

Lăng Tiêu nghiêm túc gật đầu đáp: “Không có gì phải quyết định, ta đã gia nhập đội ngũ này, mà muội lại là đội trưởng, nên tất cả đều nghe theo đội trưởng.”

Hứa Tử Yên gật đầu nói: “Vậy thì tốt.”

Dứt lời, ánh mắt lại một lần nữa nhìn phía mọi người. Thần sắc trở nên nghiêm túc hẳn, chậm rãi nói: “Kế hoạch của ta là như vậy, đầu tiên chúng ta phải điều tra toàn bộ thế lực khắp Lang Gia trấn, sau đó, ta cùng Lăng sư huynh sẽ đi ra ngoài vào một đêm nào đó, lựa chọn giết chết một ít người. Những người này phải thuộc các thế lực khác nhau, nhưng chỉ duy nhất người Chu gia là không động đến. Khiến thế lực các phương sinh ra một ảo giác, chính là Lang Gia trấn Chu gia đang có mưu đồ, muốn bí mật tiêu diệt người đuổi giết chúng ta, để độc chiếm bảo tàng trên người chúng ta.

Kể từ đó, thế lực các phương sẽ đi đòi Chu gia giải thích. Kể cả không có chứng cớ trực tiếp đi thảo phạt Chu gia, nhưng bọn họ có thể chất vấn Chu gia, Chu gia cai quản Lang Gia trấn, mà lại để xảy ra chuyện như vậy, Chu gia bọn họ dù sao cũng phải đưa ra một lời giải thích. Nếu ta và Lăng sư huynh lại giết thêm vài người, nhất định sẽ kích phát mâu thuẫn, Lang Gia trấn sẽ hoàn toàn náo loạn. Một khi Lang Gia trấn loạn cả lên, sẽ tạo thành cảm xúc khủng hoảng, nhất định sẽ có vài tiểu gia tộc bỏ cuộc giữa chừng, yêu cầu rời khỏi Lang Gia trấn, mà đây cũng chính là cơ hội của chúng ta.”

“Có điều, việc này rất nguy hiểm…” Ánh mắt mọi người đều nhìn chăm chú vào Hứa Tử Yên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.