Cực Phẩm Nữ Tiên

Chương 179: Khó chịu



Hứa Tử Yên khống chế thân thể phù nhân khổng lồ nện thẳng vào mặt đất. Hải Trận khống chế phù nhân khổng lồ xoay quanh giữa không trung, dừng ở trên mặt đất, ánh mắt nhìn cái hố khổng lồ trên mặt đất cách đó không xa, bụi đất trên hố bay lên, mãi không tiêu tan.

Trong hố, Hứa Tử Yên suy yếu hộc ra máu tươi, lục phủ ngũ tạng cùng kinh mạch đau đớn từng cơn, Hứa Tử Yên biết bản thân bị thương, tuy rằng không nặng lắm, nhưng lại có nghĩa nàng đã bị đánh bại, thua dưới tay Hải Trận, hơn nữa dưới mí mắt cao thủ phù trận như Hải Trận, cũng trốn không thoát. Biết đám người mình phải chết ở Lang Gia trấn, một màn hồi ức nhanh chóng lướt qua trong đầu, thân ảnh mỗi người vừa mơ hồ vừa rõ ràng.

Trái tim Hứa Tử Yên đột nhiên giật thót: “Không, mình không thể cứ từ bỏ như vậy, nếu mình từ bỏ, đội hữu của mình cũng không trốn thoát nổi, mình là đội trưởng, mình không thể là người đầu tiên vứt bỏ chạy trốn mất. Như vậy phải chiến thắng nàng, Hải Trận, ta đến đây.”

Hứa Tử Yên xoay người ngồi dậy, nội tạng đau xót, lại phun ra một ngụm máu tươi. Hứa Tử Yên thầm thở dài, thần sắc ảm đạm. Đột nhiên bên trong đan điền Hứa Tử Yên, vật thể sền sệt đục ngầu kia bỗng tuôn trào cuồn cuộn, ở trên không một không gian xuất hiện một cái âm dương ngư đang chậm rãi xoay tròn, ngươi truy ta đuổi, hợp thành một cái thái cực đồ. Không ngừng phân giải ra từng luồng khí thể màu trắng thánh khiết tràn ngập lực sinh mệnh chảy vào kinh mạch và phủ tạng Hứa Tử Yên, trị liệu kinh mạch cùng nội phủ bị thương. Luồng khí sinh mệnh màu trắng dũng mãnh tiến vào kinh mạch, vốn dĩ thương thế không nặng lắm lập tức chuyển biến tốt lên.

Nhưng đúng lúc này, bụi đất bao phủ trên hố lớn dần dần tán đi, bên tai Hứa Tử Yên nghe được tiếng bước chân phù nhân khổng lồ Hải Trận khống chế bước từng bước đến gần.

Hiện tại trong kinh mạch Hứa Tử Yên, tràn ngập khí sinh mệnh màu trắng thánh khiết.

Hứa Tử Yên đứng dậy từ dưới hố, khí sinh mệnh dồi dào, một bên chữa trị thân thể bị thương, một bên khống chế thân thể phù nhân khổng lồ nhảy khỏi hố. Đồng thời nhảy ra khỏi phù trận, đứng ở đỉnh đầu phù nhân khổng lồ, nhìn lại Hải Trận ở đối diện.

Khi ấy Hải Trận cũng chạy ra khỏi phù trận, đứng ở đỉnh đầu phù nhân khổng lồ của mình, đồng thời nhìn sang Hứa Tử Yên. Trên mặt hiện ra vẻ khiếp sợ, nàng chưa từng nghĩ tới Hứa Tử Yên sẽ dễ dàng bị bản thân đánh chết như vậy, nhưng nàng cũng thật không ngờ Hứa Tử Yên mới đó đã có thể nhảy ra khỏi hố. Nàng vốn tưởng rằng Hứa Tử Yên cho dù không chết, cũng bị trọng thương, lúc này hẳn nên nằm ở trong hố hôn mê bất tỉnh, hoặc là tàn phế nằm ở trong hố rên rỉ.

Thật không ngờ Hứa Tử Yên lại nhảy ra khỏi hố, mà trạng thái hiện tại so với ban nãy còn tốt hơn. Vừa rồi, thần thái Hứa Tử Yên tuy rằng phẫn nộ, lạnh lùng, nhưng Hải Trận cũng không coi Hứa Tử Yên vào mắt. Mà lúc này Hứa Tử Yên trước mặt đây, cả thần thái cùng khí thế đều phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Từ lúc Hải Trận và Hứa Tử Yên gặp mặt, thần thái hai người đã có những điểm khác xa dị thường. Hải Trận luôn mang bộ mặt tươi cười ấm áp, mà Hứa Tử Yên lại là trầm tĩnh thoải mái xen kẽ vẻ lạnh lùng.

Hiện tại thần thái Hứa Tử Yên lại thay đổi tột cùng, sự phẫn nộ và khí chất lạnh lùng ban đầu đã không thấy, thay vào đó là một loại khí chất tao nhã cao không thể với, quý không thể tả. Trên mặt dập dờn nụ cười ấm áp, từ ái, khí tức sinh mệnh từ người Hứa Tử Yên tỏa ra tạo cho người ta cảm giác muốn lại gần, quỳ bái, đây đúng là khí sinh mệnh màu trắng thánh khiết không ngừng tuôn trào cuồn cuộn từ trong đan điền của Hứa Tử Yên.

Hải Trận kiềm chế cơn xúc động muốn tiến tới quỳ bái, cố nội lực vận chuyển, liền xóa mất ý nghĩ trong đầu. Nhưng sự khiếp sợ vẫn không gạt đi được.

Hứa Tử Yên chắp hai tay sau lưng, tao nhã nhìn Hải Trận ở đối diện, trong đôi mắt dập dờn ý cười ôn hòa, cả người tản ra khí tức tự nhiên phấn chấn.

Bắt gặp thần thái Hứa Tử Yên, Hải Trận liền thấy khó chịu, hết sức khó chịu, giống như khó chịu vì bị người khác cướp đi đặc trưng của mình. Trước kia đều là nàng mỉm cười nhìn đối thủ ở trước mặt của mình giãy dụa. Mà hiện tại Hứa Tử Yên lại dùng nụ cười còn ấm áp hơn nhìn bản thân. Nàng không cho phép có người còn hơn nàng, dù là thần thái thôi cũng không được.

Cho nên, Hải Trận cũng cười, hai khóe miệng nhếch lên hai bên, khôi phục thần thái trước đó.

Trên bầu trời tựa hồ cất giấu một đôi mắt, luôn yên lặng chăm chú quan sát tất cả mọi việc phát sinh. Mây trắng dịch chuyển, tựa như ánh mắt kia chớp một cái. Ở hậu viện tiệm thuốc Lang Gia, trong một căn phòng, Lang Gia khoanh chân ngồi trên giường, khóe miệng xẹt qua một tia cười nhạo, trong lòng buồn cười nghĩ bụng: “Hai nha đầu thích giả vờ giả vịt.”

Mà lúc này, ở bên ngoài, nội tâm Hải Trận cũng đang buồn bực. Bởi vì nàng phát hiện dù bản thân có cố gắng cười thế nào, cũng không tự nhiên bằng Hứa Tử Yên ở đối diện. So sánh với đối phương, nụ cười của bản thân thuần túy chính là giả cười, vì thế nụ cười giả dối mất tự nhiên kia liền cứng ngắc trên mặt Hải Trận.

Còn Hứa Tử Yên lại vì Hải Trận ở nơi đó phô trương tươi cười, đạt được lợi ích thực tế chân chính, bởi vì nàng lợi dụng thời điểm này, hoàn toàn trị khỏi nội thương của bản thân.

Hải Trận rốt cuộc không nhẫn nhịn nổi nữa, nàng thu hồi nụ cười đã cứng ngắc trên mặt, ánh mắt nhìn Hứa Tử Yên trở nên lạnh như băng. Thân hình chìm xuống, liền nhập vào trong phù trận. Một trận ánh sáng chớp lóe, tay phải phù nhân khổng lồ kia huyễn hóa ra một cây nhuyễn tiên (*).

(*) Nhuyễn tiên: Roi mềm.

Hai tay Hải Trận đánh thủ quyết thâm sâu phức tạp, thân hình phù nhân khổng lồ kia giống như mây mù mờ ảo, lập tức tới gần phía trước Hứa Tử Yên, nhuyễn tiên trong tay giống như linh xà vung ra thu vào bất định, biến hóa thất thường.

Lúc này Hứa Tử Yên cũng đã chìm vào phù trận từ lâu, nàng biết bản thân đối mặt là một cao thủ nghiên cứu phù trận hơn mười năm, mặc dù huyễn hóa ra chỉ là một cây nhuyễn tiên thế tục giới, nhưng cũng không dám coi thường.

Hứa Tử Yên khống chế phù nhân khổng lồ vung trường đao trong tay, gặp chiêu phá chiêu, gặp thức phá thức, cùng đối phương chiến đấu.

Hải Trận đem pháp lực của phù trận đổ đầy vào trong nhuyễn tiên, lại dồn chứ không phát, nên không nghe được chút âm thanh xé gió nào trong không khí. Nhuyễn tiên trong tay hết quấn, lại cuốn, rồi quất, đâm, đánh, vẩy, thân roi cực dày, lại không vang lên chút tiếng gió nào. Chiêu thức thiên biến vạn hóa, cực biến ảo, cực linh hoạt, lại khiến người ta cảm giác được trong sự linh hoạt biến ảo ấy ẩn chứa uy thế cực kỳ áp lực.

Hứa Tử Yên biết không thể để pháp lực hùng hậu ẩn chứa trong nhuyễn tiên phóng ra, cho nên nàng vận dụng hết tất cả chiêu thức mà nàng biết hóa giải chiêu thức của Hải Trận.

Những chiêu thức của Hải Trận lấy nhu làm chủ, mà cây nhuyễn tiên trong tay Hải Trận, không thể nghi ngờ chính là một binh khí tuyệt hảo đem chữ nhu phát huy vô cùng nhuần nhuyễn. Trái phải tùy thích, uốn lượn như ý. Vả lại thuật phù trận của Hải Trận lại cực kỳ tinh thâm, khống chế thân pháp phù nhân khổng lồ mơ hồ bất định, một lát sau, xung quanh Hứa Tử Yên toàn là thân ảnh Hải Trận. Bốn phương tám hướng đều là nhuyễn tiên giống như linh xà phóng ra thu lại bất định.

Thời điểm Hứa Tử Yên giao thủ vừa rồi, biết công lực Hải Trận trên lĩnh vực phù trận cao thâm hơn mình rất nhiều. Cho nên nàng tận lực tránh cùng Hải Trận cứng đối cứng, đem thân pháp và chiêu thức của bản thân vận dụng đến cực hạn.

Nhưng Hứa Tử Yên từ khi tu luyện tới nay, gần như chưa từng gặp được đối thủ, cho nên chiêu số công pháp khác hẳn với nữ tu sĩ bình thường, luôn lấy cương mãnh làm chủ, hiện tại bị Hải Trận lấy chiêu thức khéo léo nghênh chiến, liền dần dần rơi xuống thế hạ phong, bị cây nhuyễn tiên của Hải Trận vây ở trung gian. Cả trái tim cũng giống như bị ngàn vạn mạng nhện cuốn lấy, tránh không thoát. Hứa Tử Yên chỉ cảm thấy thân thể của mình cùng tâm linh đều bị vô số sợi tơ không ngừng trói buộc, nội tâm đã đè nén đến cực điểm, cảm thấy cứ tiếp tục như vậy, không cần Hải Trận động thủ, bản thân cũng sẽ bị ngột ngạt đến tự bạo.

“A —”

Hứa Tử Yên đột nhiên ngửa mặt lên trời thét dài, mặc kệ nhuyễn tiên trong tay Hải Trận, một đao chém về phía Hải Trận.

Một đao này, làm đáy lòng Hứa Tử Yên thông suốt, khiến cơn đè nén trong lòng nàng hóa thành hư không.

Một đao này, giống như lôi phá thương khung, đánh tan vách tường bao phủ trong lòng trước đó.

Một đao này, như dòng chảy nghìn dặm cuồn cuộn, phá tan tất cả chướng ngại vật ngăn cản trước mặt.

Ngay cả Lang Gia luôn chú ý Hứa Tử Yên cũng không khỏi thấy thoải mái trong lòng.

“Ầm.”

Đao thế cuồn cuộn này của Hứa Tử Yên lại là một đao đánh hụt, bị thân pháp linh hoạt kỳ ảo của Hải Trận nhanh chóng tránh né, lại bị Hải Trận nhìn thấy sơ hở, kình lực chất chứa trong nhuyễn tiên lập tức bộc phát trên người phù nhân khổng lồ Hứa Tử Yên khống chế.

“Phụt.” Miệng Hứa Tử Yên hộc ra máu tươi, thân thể phù nhân khổng lồ giống như thu lá rụng mùa thu bay ngược ra sau.

“Oành.” Thân thể phù nhân khổng lồ Hứa Tử Yên khống chế bay ngược ra sau rơi xuống đất, chân phải liền hung hăng đập xuống đất, lấy chân phải Hứa Tử Yên làm trung tâm, trên mặt đất ầm ầm xuất hiện vết nứt kéo dài ra xung quanh. Hai tay nắm chặt chuôi đao, pháp lực vận tới lưỡi dao, đao thế cao tới tận trời, đón đỡ phù nhân khổng lồ Hải Trận khống chế đang nhanh chóng phi thân đến.

Thân hình Hải Trận đột nhiên mơ hồ, hiện ra vô số tàn ảnh. Một đao kinh thiên của Hứa Tử Yên ầm ầm tiêu tán, nội tâm Hứa Tử Yên đột nhiên giật thon thót, cảm giác nguy hiểm dâng trào. Vội vàng vung trường đao sang, một chiêu ‘Tĩnh hồ vô ba’ chặn ngang lại.

“Oành.”

‘Tĩnh hồ vô ba’ của Hứa Tử Yên vừa thi triển, một thân ảnh liền đột ngột xuất hiện bên cạnh Hứa Tử Yên, nhuyễn tiên khổng lồ giống như cự long vẫy đuôi quất lên trên người phù nhân khổng lồ Hứa Tử Yên khống chế.

Hứa Tử Yên khống chế thân thể phù nhân khổng lồ lại một lần nữa bay nghiêng ra ngoài, nội phủ không chịu được cường lực chấn động, phun ra một ngụm máu.

Khí sinh mệnh màu trắng như dòng suối trào ra từ đan điền, điên cuồng vận chuyển trong kinh mạch Hứa Tử Yên, lập tức trị lành thương thế trong cơ thể Hứa Tử Yên.

Trong lòng Hứa Tử Yên mừng như điên, thân thể vừa rơi xuống đất, liền mãnh liệt xoay tròn tại chỗ, trường đao trong tay phóng xạ ánh đao chói mắt.

“Lãng kích trường không.”

Chiến đao Hứa Tử Yên tạo nên, không ngừng xoay tròn, hết chém lại đâm, đao trước chưa xong, đao sau đã tới. Như thủy triều cuồn cuộn, từng làn sóng chồng chất, cuối cùng chất thành đao thế khổng lồ ngập trời, ầm ầm đánh về phía thân thể Hải Trận đang áp sát.

Thân ảnh phù nhân khổng lồ Hải Trận khống chế giống như mây mù đứng trước đao thế tận trời của Hứa Tử Yên đột ngột tán đi, như linh dương mắc sừng, không chút dấu vết bị tìm ra…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.